Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 98:

Trước Sau
Đạo diễn: “…”

Mộ Thần đây, có chút mang tư thù cá nhân.

*

Các khách mời ngồi lên xe buýt của chương trình tạp kỹ dành cho gia đình và đưa khách mời đến cầu, ngã tư và bên đường đầy cỏ dại.

Văn Văn và Vân Vân đã nhận được đạo cụ hạng nhất, một chiếc ghim nhỏ.

Bị đạo diễn thả xuống một ngã tư đông đúc người qua lại.

Thâm Thâm và ảnh hậu nhận được đạo cụ hạng nhì, một sợi dây thừng.

Theo yêu cầu mạnh mẽ, được thả xuống dưới cầu.

Mộ Thần và Đoàn Đoàn do cảm xúc cá nhân của Mộ Thần, vinh dự nhận hạng chót, bị thả xuống bên đường hoang vắng không một bóng người.

Chỉ để lại một người quay phim đi cùng.

[Khu bình luận]: Ha ha ha.

[Khu bình luận]: Khương Dĩnh bị thả xuống dưới cầu, hay là không muốn bị người khác nhìn thấy. Nhưng chương trình lại đang phát trực tiếp đấy! Ảnh hậu hóa thân thành nữ pháp sư đã lên hot search rồi.

[Khu bình luận]: Ha ha, tôi cười mệt quá.

[Khu bình luận]: Các nữ pháp sư, cố lên nào!

Trong khi mọi người đang đăng bình luận, Văn Văn và Vân Vân ở ngã tư đã có đơn hàng đầu tiên ở ngã tư.



Dù sao thì ở ngã tư xe cộ qua lại, khi gặp đèn đỏ, các phương tiện sẽ dừng lại. Lúc này, hai người mặc trang phục nữ pháp sư bắt đầu len lỏi trong dòng xe, cầm những bông hoa dành dành được ghim lại, cầm Hoàng Ngọc Lan và hoa hồng để bán.

Một đứa trẻ bên cửa sổ ô tô kéo lấy mẹ.

“Con muốn Hoàng Ngọc Lan!”

“Ừm.”

Ba bông hoa Hoàng Quốc Lan được cài cẩn thận lên áo sơ mi trắng của đứa trẻ, hương thơm tràn ngập trên áo.

Bạn nhỏ mỉm cười rạng rỡ.

Đơn này bán với giá ba tệ.

Người thứ hai mở hàng là Khương Dĩnh và Thâm Thâm. Mặc dù hai mẹ con ảnh hậu đã chọn chỗ dưới cầu để kín đáo hơn nhưng vẫn có khán giả xem livestream lái xe đến để ủng hộ việc buôn bán của ảnh hậu.

Tuy gọi một cách hoa mỹ là ủng hộ nhưng gần như là đến xem náo nhiệt - xem nữ pháp sư, ảnh hậu và Thâm Thâm.

Trên mặt ảnh hậu tràn đầy vẻ vui sướng.jpg

Khương Dĩnh và Thâm Thâm xâu những bông hoa nhài hái được bằng sợi chỉ mảnh có kim, tạo thành một chuỗi năm bông hoa nhài trắng tinh khiết, thanh tao, như chiếc váy nhỏ của thiếu nữ.

Chiếc vòng tay hoa này có giá năm tệ.

Các khách mời khác đều mở hàng trong vài phút, chỉ còn lại Mộ Thần và Đoàn Đoàn bị thả ở ven đường vẫn đang đi bộ. Hai tay Mộ Thần nắm lấy mép váy, chuẩn bị cởi bỏ bộ váy vứt đi.

Giọng của đạo diễn vang lên trong tai nghe.

“Không được cởi quần áo!”

Mộ Thần khịt mũi, gương mặt đẹp trai hung dữ tợn đầy vẻ ương ngạnh, vốn không hề để tâm đến lời của đạo diễn.



Giây sau đó anh ấy lập tức bị vả vào mặt.

“Nếu không sẽ phạt bằng điệu nhảy nhóm nhạc nữ!”

Mộ Thần buông tay xuống, sắc mặt thay đổi.

So với việc mặc trang phục nữ pháp sư ngốc nghếch, anh ấy càng không muốn nhảy vũ đạo của nhóm nữ!

[Khu bình luận]: Này, tôi còn tưởng Mộ Thần muốn cởi quần áo.

[Khu bình luận]: Sao đột nhiên ngừng hành động rồi.

[Khu bình luận]: Có thấy chiếc tai nghe Bluetooth mà anh ấy đang đeo không? Tôi nghi ngờ đạo diễn đã âm thầm nói gì đó để uy hiếp Mộ Thần, vả lại còn xấu hổ hơn là mặc trang phục nữ pháp sư!

[Khu bình luận]: Tôi thực sự muốn biết!

[Khu bình luận]: Còn gì xấu hổ hơn việc mặc trang phục nữ pháp sư nhỉ, lẽ nào là nhảy điệu nhóm nhạc nữ à?

[Khu bình luận]: ?

[Khu bình luận]: Có gì nói nấy, tôi muốn xem!

Khán giả xem náo nhiệt không chê việc làm lớn chuyện.

Mộ Thần ngoan ngoãn rút tay lại, mặc bên trong áo phông trắng và quần jean dài, bên ngoài là váy dài phong cách hắc ám, vẻ mặt vô cảm đi bộ hơn mười phút, tiếc rằng trên đường không có một chiếc xe hay người đi bộ nào.

Anh ấy cau mày: “Vốn cũng không có ai cả.”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng cầm chiếc giỏ nhỏ trong tay, chiếc giỏ màu nâu vàng treo trên cổ tay trắng trẻo, trông vừa ngoan vừa mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau