Chương 102:
Cậu ta quyết định miễn cưỡng phụ họa.
Joey bắt gặp ánh mắt của Đoàn Đoàn, mỉm cười ngồi xổm xuống, uể oải đặt tay lên đầu gối: “Ừ, anh trai em nói đúng đấy. Chúng ta là bạn, bạn bè không đánh nhau, đúng không?”
Đoàn Đoàn rưng rưng nước mắt cẩn thận suy nghĩ vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Giọng mũi nặng nề “Dạ” một tiếng.
Anh Thâm Thâm và chị Vân Vân cũng là bạn bè, họ cũng thường tranh cãi nhưng không bao giờ thật sự đánh nhau.
Anh Joey và anh trai cũng là bạn tốt nên họ sẽ không thật sự đánh nhau.
Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hạnh vẫn còn vương lệ nhưng đã cong thành hình lưỡi liềm: “Dạ! Em hiểu rồi. Anh trai không có bị bắt nạt!”
Joey sửng sốt: Mộ Thần không có bị bắt nạt thì vui vẻ đến thế sao?
Mộ Thần cẩn thận buông Đoàn Đoàn ra, lấy khăn giấy sạch từ túi áo, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé. Hành động thận trọng này vô tình tiết lộ sự quan tâm của Mộ Thần.
Khóe môi Joey cong lên.
Có vẻ không chỉ Mục Thần quan tâm mà cô bé nhỏ cũng rất quan tâm đến Mục Thần.
Chuyến đi tham gia chương trình này quả là không uổng phí.
Joey chậm rãi đứng dậy, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu đã lỡ đến rồi, cũng không thể để cho các cậu thua quá khó coi. Hoa của các cậu tôi lấy hết.”
*
Hai tiếng sau, các khách mời đều ngồi lên xe buýt của chương trình tạp kỹ dành cho gia đình.
Đạo diễn đứng phía trước phát biểu: “Hoạt động trò chơi hôm nay coi như đã hoàn thành trọn vẹn: Nhóm của Khương Dĩnh và Thâm Thâm bán hết đầu tiên, một phần là nhờ sức ảnh hưởng của người hâm mộ; hạng hai là Văn Văn và bạn nhỏ Vân Vân, ban đầu vốn bán rất tốt, không ngờ lại gặp quản lý đô thị, phải chạy mấy con phố thật là đáng tiếc; cuối cùng là Mộ Thần và Đoàn Đoàn.”
Mộ Thần bắt chéo chân với vẻ mặt vô cảm, Đoàn Đoàn xấu hổ cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi chờ bị chú đạo diễn phê bình.
Hai người tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Đạo diễn cao giọng, giận đến run người: “Lại còn nhờ bạn thân đến làm càn! Không điểm!”
Mộ Thần sờ sờ mũi, hiếm khi cảm thấy xấu hổ.
Đạo diễn hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước ống kính, thu lại “quỹ khởi động” mà ảnh hậu, Mộ Thần và Văn Văn kiếm được từ việc bán hoa.
Nhân viên công tác lấy chiếc hộp bí ẩn ra, đạo diễn nhận lấy, mọi ánh mắt đều tập trung lại. Đạo diễn hắng giọng, rất biết cách khuấy động không khí: “Vì cuộc thi đã kết thúc, hãy cùng xem liệu người đứng nhất có thực hiện được điều ước của mình không nhé?”
Đạo diễn đút tay vào chiếc hộp bí ẩn, khe hở từng chút từng chút nuốt chửng bàn tay của đạo diễn.
Bọn trẻ nín thở chờ đợi, nhìn chằm chằm vào tay đạo diễn, chỉ thấy bàn tay đó khuấy một lúc trong hộp, đạo diễn mỉm cười, từ từ kẹp lấy tấm thẻ bằng đầu ngón tay rồi rút ra.
“Đã rút rồi, hãy xem của ai đây nào?”
Đối với các bạn nhỏ, tấm thẻ vẫn là mặt sau, toàn màu trắng.
Không có hoa văn, không có chữ ký, không thể nhận ra.
Sự hồi hộp và mong đợi được đẩy lên đỉnh điểm!
Đạo diễn bất ngờ lật tấm thẻ lại, mỉm cười: “À, hóa ra là - thẻ nguyện vọng của Thâm Thâm!”
Bên trong tấm thẻ viết vài dòng chữ nguệch ngoạc: Thâm Thâm: Hy vọng ba mẹ có thể ngồi lại, cùng nhau ăn cơm.
Quả nhiên là Thâm Thâm!
Thâm Thâm giơ hai tay lên cao, nhảy cẫng lên vui sướng: “Hoan hô!”
Mộ Thần, Đoàn Đoàn và Văn Văn đều vỗ tay chúc mừng điều ước của Thâm Thâm thành hiện thực, còn Khương Dĩnh một trong hai nhân vật chính thì mặt tái nhợt, cười gượng gạo, có thể thấy cô ấy đang cố gắng hết sức để vỗ tay cổ vũ cho con mình.
Thâm Thâm hoàn toàn không chú ý đến, còn hưng phấn nhào vào lòng mẹ: “Chúng ta có thể gặp ba rồi!”
Khương Dĩnh nhẹ nhàng “Ừ" một tiếng, trên mặt hiện lên một tia đau khổ.
Mộ Thần lộ ra vẻ nghi ngờ, ngay cả Văn Văn cũng chớp mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm.
Joey bắt gặp ánh mắt của Đoàn Đoàn, mỉm cười ngồi xổm xuống, uể oải đặt tay lên đầu gối: “Ừ, anh trai em nói đúng đấy. Chúng ta là bạn, bạn bè không đánh nhau, đúng không?”
Đoàn Đoàn rưng rưng nước mắt cẩn thận suy nghĩ vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Giọng mũi nặng nề “Dạ” một tiếng.
Anh Thâm Thâm và chị Vân Vân cũng là bạn bè, họ cũng thường tranh cãi nhưng không bao giờ thật sự đánh nhau.
Anh Joey và anh trai cũng là bạn tốt nên họ sẽ không thật sự đánh nhau.
Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hạnh vẫn còn vương lệ nhưng đã cong thành hình lưỡi liềm: “Dạ! Em hiểu rồi. Anh trai không có bị bắt nạt!”
Joey sửng sốt: Mộ Thần không có bị bắt nạt thì vui vẻ đến thế sao?
Mộ Thần cẩn thận buông Đoàn Đoàn ra, lấy khăn giấy sạch từ túi áo, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé. Hành động thận trọng này vô tình tiết lộ sự quan tâm của Mộ Thần.
Khóe môi Joey cong lên.
Có vẻ không chỉ Mục Thần quan tâm mà cô bé nhỏ cũng rất quan tâm đến Mục Thần.
Chuyến đi tham gia chương trình này quả là không uổng phí.
Joey chậm rãi đứng dậy, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu đã lỡ đến rồi, cũng không thể để cho các cậu thua quá khó coi. Hoa của các cậu tôi lấy hết.”
*
Hai tiếng sau, các khách mời đều ngồi lên xe buýt của chương trình tạp kỹ dành cho gia đình.
Đạo diễn đứng phía trước phát biểu: “Hoạt động trò chơi hôm nay coi như đã hoàn thành trọn vẹn: Nhóm của Khương Dĩnh và Thâm Thâm bán hết đầu tiên, một phần là nhờ sức ảnh hưởng của người hâm mộ; hạng hai là Văn Văn và bạn nhỏ Vân Vân, ban đầu vốn bán rất tốt, không ngờ lại gặp quản lý đô thị, phải chạy mấy con phố thật là đáng tiếc; cuối cùng là Mộ Thần và Đoàn Đoàn.”
Mộ Thần bắt chéo chân với vẻ mặt vô cảm, Đoàn Đoàn xấu hổ cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi chờ bị chú đạo diễn phê bình.
Hai người tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Đạo diễn cao giọng, giận đến run người: “Lại còn nhờ bạn thân đến làm càn! Không điểm!”
Mộ Thần sờ sờ mũi, hiếm khi cảm thấy xấu hổ.
Đạo diễn hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước ống kính, thu lại “quỹ khởi động” mà ảnh hậu, Mộ Thần và Văn Văn kiếm được từ việc bán hoa.
Nhân viên công tác lấy chiếc hộp bí ẩn ra, đạo diễn nhận lấy, mọi ánh mắt đều tập trung lại. Đạo diễn hắng giọng, rất biết cách khuấy động không khí: “Vì cuộc thi đã kết thúc, hãy cùng xem liệu người đứng nhất có thực hiện được điều ước của mình không nhé?”
Đạo diễn đút tay vào chiếc hộp bí ẩn, khe hở từng chút từng chút nuốt chửng bàn tay của đạo diễn.
Bọn trẻ nín thở chờ đợi, nhìn chằm chằm vào tay đạo diễn, chỉ thấy bàn tay đó khuấy một lúc trong hộp, đạo diễn mỉm cười, từ từ kẹp lấy tấm thẻ bằng đầu ngón tay rồi rút ra.
“Đã rút rồi, hãy xem của ai đây nào?”
Đối với các bạn nhỏ, tấm thẻ vẫn là mặt sau, toàn màu trắng.
Không có hoa văn, không có chữ ký, không thể nhận ra.
Sự hồi hộp và mong đợi được đẩy lên đỉnh điểm!
Đạo diễn bất ngờ lật tấm thẻ lại, mỉm cười: “À, hóa ra là - thẻ nguyện vọng của Thâm Thâm!”
Bên trong tấm thẻ viết vài dòng chữ nguệch ngoạc: Thâm Thâm: Hy vọng ba mẹ có thể ngồi lại, cùng nhau ăn cơm.
Quả nhiên là Thâm Thâm!
Thâm Thâm giơ hai tay lên cao, nhảy cẫng lên vui sướng: “Hoan hô!”
Mộ Thần, Đoàn Đoàn và Văn Văn đều vỗ tay chúc mừng điều ước của Thâm Thâm thành hiện thực, còn Khương Dĩnh một trong hai nhân vật chính thì mặt tái nhợt, cười gượng gạo, có thể thấy cô ấy đang cố gắng hết sức để vỗ tay cổ vũ cho con mình.
Thâm Thâm hoàn toàn không chú ý đến, còn hưng phấn nhào vào lòng mẹ: “Chúng ta có thể gặp ba rồi!”
Khương Dĩnh nhẹ nhàng “Ừ" một tiếng, trên mặt hiện lên một tia đau khổ.
Mộ Thần lộ ra vẻ nghi ngờ, ngay cả Văn Văn cũng chớp mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất