Chương 106:
[Khu bình luận]: Nhưng Thâm Thâm vẫn không hề hay biết, cậu bé vẫn vui vẻ háo hức mong ba về, cả nhà cùng ăn cơm... Huhu, thật là đau lòng.
[Khu bình luận]: Đã tám rưỡi rồi, Thâm Thâm sắp thất vọng rồi.
[Khu bình luận]: Tôi cảm thật đáng thương cho cậu bé và Khương Dĩnh.
[Khu bình luận]: Thực sự không thể chịu nổi cảnh tràn đầy hy vọng rồi lại tuyệt vọng
Lúc này, đạo diễn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh ấy tìm khắp căn biệt thực mới thấy bóng dáng nhỏ bé của Thâm Thâm. Cậu bé vốn hiếu động, vậy mà lúc này lại đứng yên lặng bên cửa sổ, bàn tay nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.
Đứng ngóng trông ba về nhà.
Bên cạnh còn có Đoàn Đoàn và Vân Vân, hai cô bé cũng học theo đứng sát cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuy nhiên, dáng người Đoàn Đoàn nhỏ nhắn, phải cố gắng nhón chân nhìn ra ngoài, tay bám lấy mép cửa sổ cố gắng vươn dài người thêm nữa.
Mang theo tất cả nỗ lực.
Thấy bộ dạng đó, ai cũng phì cười nhưng đồng thời cũng cảm động vô cùng trước sự quan tâm thầm lặng của Đoàn Đoàn.
Mộ Thần không biểu hiện ra cảm xúc nào, anh ấy đi đến, một tay bế Đoàn Đoàn lên. Khi Đoàn Đoàn và mọi người đều ngơ ngác, anh ấy đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ xuống dưới rồi để Đoàn Đoàn lên ghế.
Đầu nhỏ của Đoàn Đoàn vẫn còn hơi choáng váng, nghi ngờ nhìn anh trai rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ: cô bé có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài rồi! Bây giờ là tám giờ rưỡi, đèn đường đã được bật, ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào những chiếc lá của những cây đại thụ xung quanh tạo nên một gam màu vô cùng ấm áp.
Đó là một khung cảnh khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Đoàn Đoàn sau đó mới nhận ra: anh trai đang giúp cô bé. Như vậy, cô bé không cần phải cố gắng nhón chân nữa.
Đôi mắt to tròn của cô bé sáng lấp lánh: "Cảm ơn anh trai."
Mộ Thần mím môi, lạnh lùng nói: "Anh chỉ thấy chiếc ghế này không ai ngồi, có vẻ tội nghiệp nên mới mang đến cho em thôi. Nhóc con đừng có hiểu lầm."
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy có chút không nói nên lời.
Văn Văn: "... Em xin được phép gọi đây là 'Ma pháp miệng cứng nhất lịch sử - Đế vương kiêu ngạo Mộ Thần'."
Đạo diễn ở bên cạnh gật đầu: "Về độ cứng đầu kiêu ngạo, tôi chỉ phục Mộ Thần thôi."
Điều khiến mọi người bất ngờ là sau khi nghe lời Mộ Thần, Đoàn Đoàn cong cong đôi mắt hình trăng khuyết, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm!"
Đoàn Đoàn sẽ không hiểu lầm anh trai đâu.
Anh trai chỉ là kiêu ngạo, muốn giúp Đoàn Đoàn thôi!
Anh trai thật là không thành thật.
Đoàn Đoàn không khỏi lắc đầu một cách bất lực.
Đạo diễn thấy ánh mắt của Thâm Thâm bị thu hút bởi sự tương tác giữa Đoàn Đoàn và Mộ Thần, vội vàng nói tiếp: "Bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi, chúng ta hãy ăn bánh kem dâu tây nào."
Thâm Thâm nhíu mày, cậu bé định nói không ăn.
Đạo diễn lập tức nói: "Em Đoàn Đoàn và Vân Vân đều rất thích ăn bánh kem dâu tây đúng không?"
Vân Vân - một tiểu tham ăn, không có năng lực quan sát sắc mặt như Đoàn Đoàn, nghe có đồ ăn ngon lập tức vội vàng gật đầu: "Vân Vân muốn ăn!"
Đoàn Đoàn không vội vàng trả lời, trước tiên nhìn sắc mặt của anh trai Thâm Thâm, anh trai vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ chờ ba về nhưng trời đã tối muộn, chú ấy cũng không gọi điện trở về.
Chú đạo diễn muốn...
Khi Đoàn Đoàn đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó, lông mi cô bé run lên, bé cẩn thận dùng đôi bàn tay trắng nõn trắng trẻo kéo tay áo anh trai Thâm Thâm: “Anh Thâm Thâm, em cũng muốn ăn bánh kem dâu. Anh ăn cùng Đoàn Đoàn được không?”
Cậu bé cau mày thật sâu, cậu thực sự không muốn ăn bánh kem dâu nhưng em gái cậu lại nhìn cậu đầy mong đợi, nhắc nhở rằng cậu bé là anh cả!
Anh trai phải chăm sóc em gái mình.
Chưa kể chỉ ăn bánh thôi mà...
Sau khi bối rối một lúc, cậu gật đầu: "Được."
Đoàn Đoàn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời lên, nhìn anh trai cô bé miễn cưỡng nhìn ra ngoài cửa sổ trước khi rời đi rồi nắm tay bé bước đến bàn cà phê. Có ba hộp bánh được gói rất đẹp, ba đứa trẻ di chuyển đến chiếc ghế gấu trúc để ngồi xuống.
[Khu bình luận]: Đã tám rưỡi rồi, Thâm Thâm sắp thất vọng rồi.
[Khu bình luận]: Tôi cảm thật đáng thương cho cậu bé và Khương Dĩnh.
[Khu bình luận]: Thực sự không thể chịu nổi cảnh tràn đầy hy vọng rồi lại tuyệt vọng
Lúc này, đạo diễn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh ấy tìm khắp căn biệt thực mới thấy bóng dáng nhỏ bé của Thâm Thâm. Cậu bé vốn hiếu động, vậy mà lúc này lại đứng yên lặng bên cửa sổ, bàn tay nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.
Đứng ngóng trông ba về nhà.
Bên cạnh còn có Đoàn Đoàn và Vân Vân, hai cô bé cũng học theo đứng sát cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuy nhiên, dáng người Đoàn Đoàn nhỏ nhắn, phải cố gắng nhón chân nhìn ra ngoài, tay bám lấy mép cửa sổ cố gắng vươn dài người thêm nữa.
Mang theo tất cả nỗ lực.
Thấy bộ dạng đó, ai cũng phì cười nhưng đồng thời cũng cảm động vô cùng trước sự quan tâm thầm lặng của Đoàn Đoàn.
Mộ Thần không biểu hiện ra cảm xúc nào, anh ấy đi đến, một tay bế Đoàn Đoàn lên. Khi Đoàn Đoàn và mọi người đều ngơ ngác, anh ấy đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ xuống dưới rồi để Đoàn Đoàn lên ghế.
Đầu nhỏ của Đoàn Đoàn vẫn còn hơi choáng váng, nghi ngờ nhìn anh trai rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ: cô bé có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài rồi! Bây giờ là tám giờ rưỡi, đèn đường đã được bật, ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào những chiếc lá của những cây đại thụ xung quanh tạo nên một gam màu vô cùng ấm áp.
Đó là một khung cảnh khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Đoàn Đoàn sau đó mới nhận ra: anh trai đang giúp cô bé. Như vậy, cô bé không cần phải cố gắng nhón chân nữa.
Đôi mắt to tròn của cô bé sáng lấp lánh: "Cảm ơn anh trai."
Mộ Thần mím môi, lạnh lùng nói: "Anh chỉ thấy chiếc ghế này không ai ngồi, có vẻ tội nghiệp nên mới mang đến cho em thôi. Nhóc con đừng có hiểu lầm."
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy có chút không nói nên lời.
Văn Văn: "... Em xin được phép gọi đây là 'Ma pháp miệng cứng nhất lịch sử - Đế vương kiêu ngạo Mộ Thần'."
Đạo diễn ở bên cạnh gật đầu: "Về độ cứng đầu kiêu ngạo, tôi chỉ phục Mộ Thần thôi."
Điều khiến mọi người bất ngờ là sau khi nghe lời Mộ Thần, Đoàn Đoàn cong cong đôi mắt hình trăng khuyết, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm!"
Đoàn Đoàn sẽ không hiểu lầm anh trai đâu.
Anh trai chỉ là kiêu ngạo, muốn giúp Đoàn Đoàn thôi!
Anh trai thật là không thành thật.
Đoàn Đoàn không khỏi lắc đầu một cách bất lực.
Đạo diễn thấy ánh mắt của Thâm Thâm bị thu hút bởi sự tương tác giữa Đoàn Đoàn và Mộ Thần, vội vàng nói tiếp: "Bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi, chúng ta hãy ăn bánh kem dâu tây nào."
Thâm Thâm nhíu mày, cậu bé định nói không ăn.
Đạo diễn lập tức nói: "Em Đoàn Đoàn và Vân Vân đều rất thích ăn bánh kem dâu tây đúng không?"
Vân Vân - một tiểu tham ăn, không có năng lực quan sát sắc mặt như Đoàn Đoàn, nghe có đồ ăn ngon lập tức vội vàng gật đầu: "Vân Vân muốn ăn!"
Đoàn Đoàn không vội vàng trả lời, trước tiên nhìn sắc mặt của anh trai Thâm Thâm, anh trai vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ chờ ba về nhưng trời đã tối muộn, chú ấy cũng không gọi điện trở về.
Chú đạo diễn muốn...
Khi Đoàn Đoàn đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó, lông mi cô bé run lên, bé cẩn thận dùng đôi bàn tay trắng nõn trắng trẻo kéo tay áo anh trai Thâm Thâm: “Anh Thâm Thâm, em cũng muốn ăn bánh kem dâu. Anh ăn cùng Đoàn Đoàn được không?”
Cậu bé cau mày thật sâu, cậu thực sự không muốn ăn bánh kem dâu nhưng em gái cậu lại nhìn cậu đầy mong đợi, nhắc nhở rằng cậu bé là anh cả!
Anh trai phải chăm sóc em gái mình.
Chưa kể chỉ ăn bánh thôi mà...
Sau khi bối rối một lúc, cậu gật đầu: "Được."
Đoàn Đoàn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời lên, nhìn anh trai cô bé miễn cưỡng nhìn ra ngoài cửa sổ trước khi rời đi rồi nắm tay bé bước đến bàn cà phê. Có ba hộp bánh được gói rất đẹp, ba đứa trẻ di chuyển đến chiếc ghế gấu trúc để ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất