Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 115:

Trước
[Bình luận]: Giang Lệ thật khiến người ta kinh tởm!

[Bình luận]: Có thể lập tức đuổi Giang Lệ ra khỏi chương trình không?

[Bình luận] :Tôi cũng đồng ý Giang Lệ là một người rất đáng ghét nhưng nếu đuổi Giang Lệ đi, mọi người có nghĩ đến Đoàn Đoàn cũng sẽ phải theo mẹ rời đi không? Nhìn cách cư xử của Giang Lệ, cô ta tuyệt đối không biết mình sai, ngược lại còn đổ hết lỗi cho Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn sẽ bị mẹ đối xử tệ hơn ở nơi mà chúng ta không nhìn thấy.

[Bình luận]: Đúng vậy, ít nhất cô ta sẽ kiềm chế bản tính độc ác của mình trong chương trình.

[Bình luận]: Gần đây hình như tôi không thấy thêm vết bầm mới trên người Đoàn Đoàn.

[Bình luận]: Đó là vì Đoàn Đoàn không tiếp xúc với Giang Lệ, thậm chí khi ngủ cũng nằm cạnh Văn Văn và Mộ Thần.

[Bình luận]: Sao không thể báo cảnh sát?

[Bình luận]: Đoàn Đoàn không có ba, nếu báo cảnh sát, mẹ cô bé bị bắt đi, Đoàn Đoàn sẽ phải vào trại mồ côi.

[Bình luận]: Ôi, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tức giận nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm căn phòng trong vài giây. Lúc này, Giang Lệ cũng nhìn thấy những món ăn vặt trên bàn.

Cô ta không nghĩ rằng việc bản thân chỉ ăn vài gói đồ ăn nhẹ thì có gì sai trái.

Giang Lệ lên tiếng: "Tối qua khi tôi về đến biệt thự, mọi người đều không có ở đây. Bởi vì đói bụng nên đã mở vài gói đồ ăn nhẹ ra ăn."



Văn Văn vốn nổi tiếng với tính cách hiền lành, cũng không thể nhịn được mà muốn phản bác: "Chúng tôi không có ở nhà mà cô còn tùy tiện mở chúng ra? Nhà bếp không có thức ăn nấu sẵn à? Nếu không thì vẫn còn vườn trái cây mà! Sao cô không tự nấu ăn?"

Trước sự chất vấn của Văn Văn, Giang Lệ ngang nhiên nhìn Đoàn Đoàn: "Chẳng phải Đoàn Đoàn cũng không có mặt ở biệt thự sao? Bình thường đều là Đoàn Đoàn nấu cơm cho tôi, hôm qua Đoàn Đoàn không có ở nhà, lẽ nào tôi phải nhịn đói?"

Thật quá đáng!

Cô ta còn biết xấu hổ không vậy?

Khương Dĩnh lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô không có tay à? Không biết dùng lò vi sóng để hâm nóng à?"

Giang Lệ có chút sợ Khương Dĩnh, trông Khương Dĩnh không phải là người dễ chọc vào nhưng Giang Lệ không cho rằng bản thân không có vấn đề gì: "Có đồ ăn vặt sẵn rồi, sao tôi phải tự làm? Dù sao ngày mai các cô cũng về rồi. Hơn nữa, quà là tặng cho Đoàn Đoàn, tôi là mẹ Đoàn Đoàn, lẽ nào tôi không được ăn đồ ăn vặt của con gái mình sao?"

Đúng là vô liêm sỉ một cách trắng trợn.

Làm thế nào mà cô ta có thể nói chuyện một cách tự tin như vậy?

Đạo diễn chưa từng gặp vị khách mời nào trơ tráo đến vậy, tức đến nỗi thái dương của anh ấy giật giật. Bỗng nhiên, trong đầu anh ấy lóe lên một suy nghĩ: "Cô vào biệt thự bằng cách nào? Sau khi chúng tôi đi, tôi đã khóa cửa biệt thự rồi."

Anh ấy vừa dứt lời.

Khuôn mặt của Giang Lệ lộ ra vẻ đắc ý khiến mọi người ngơ ngác. Giang Lệ kiêu ngạo nói: "Cửa căn biệt đóng nhưng tôi biết trèo tường. Chỉ mất vài phút, tôi đã trèo vào được, sau đó lại leo qua cửa sổ vào biệt thự. Vấn đề nhỏ này không làm khó được tôi."

Trèo tường? Leo qua đường cửa sổ?

Mọi người có mặt trong phòng quay sang nhìn bức tường cao ba mét và cửa sổ.



Từ chỗ họ đứng có thể nhìn thấy dưới cửa sổ có vài tảng đá, chắc chắn Giang Lệ đã dùng nó kê lên để trèo vào.

Văn Văn: "???"

Mộ Thần: "???"

Đạo diễn: "???"

Để vào được đây, cô ta quả thật đã dùng mọi thủ đoạn!

Cũng không sợ ngã sao?

Đạo diễn lau mồ hôi chảy ra trên trán vì tức giận, tự lẩm bẩm: "May mà không ngã hay va đập, không thì tôi nghi ngờ cô ta sẽ đến tống tiền tôi."

"Có một khả năng khác." Văn Văn nói: "Là do cô ta không nghĩ ra sao?"

Mộ Thần: "Tôi nghĩ rất có khả năng."

Khương Dĩnh: "+1"

!!!

Tuyệt đối không thể để cô ta phát hiện ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước