Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp

Chương 61

Trước Sau
Không gian của phòng bếp rất lớn, đợi đến khi Tô Đạt dùng đồ làm bếp ở trong kho hàng trang trí xong thì nhìn căn bếp cũng đã ra dáng ra hình.

Nghĩ đến ở chỗ này cũng có dịch vụ mua đồ qua mạng, khi hắn thấy thiếu thứ gì cũng có thể mua thêm. Bởi vì không có máy hút mùi, nên Tô Đạt đành phải mở cửa sổ ra để mùi bay ra ngoài, vừa vặn lúc này lại là chạng vạng, vậy nên có thể nhìn thấy rừng rậm xanh biếc bị hoàng hôn nhuộm thành một dòng sông đỏ rực.

Tô Đạt suy xét việc đám người Thang Lâm mệt mỏi, nên tính làm một nồi canh tam hợp, món này yêu cầu thịt trâu hoặc bò, may là trong kho hàng của hắn còn thừa thịt trâu đen và đỏ, tuy không nhiều cho lắm, nhưng cũng đủ cho bữa cơm này.

Canh tam hợp nổi tiếng nhất chính là vị đủ tiên đủ mỹ, trong bát canh còn dung hợp được hương thơm tinh diệu, rất thích hợp cho việc giải toả căng thẳng.

Nhưng bởi vì cách làm khá là đơn giản, thế cho nế mới khiến rất nhiều người quên mất rằng nó là một món ăn vô cùng đặc sắc.

Mà thủ pháp kỳ diệu nhất của Tô Đạt đó chính là khiến cho tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có đặc sắc của riêng mình, mỗi loại nguyên liệu đều có sự tiên hương mỹ khác nhau.

Nước canh yêu cầu phải chế tác đặc biệt, vì để hoàn thành nhanh hơn, Tô Đạt nhỏ vài giọt nước thánh vào nồi canh, khiến cho mùi hương của nước canh càng nùng hơn, thêm vào canh thịt bò thượng đẳng và trâu đỏ vì được đặt trong kho hàng nên vẫn giữ được sự tươi mới như vừa mới giết.

Làm canh tam hợp xong, Tô Đạt tất nhiên là muốn là bánh tam hợp.

Nguyên liệu chính là bột được nghiền từ linh cốc, còn có bột đậu nành, bột nếp, mỗi loại đều được nghiền thật mịn, trong quá trình ăn hoàn toàn không thể mắc vào yết hầu.

Còn chưa hoàn thành mà hương thơm của bánh tam hợp đã bay đi ra ngoài, ba người còn đang chờ đợi vốn dĩ đã đói bụng, bâu giờ càng là hận không thể vào phòng bếp ăn một hai miếng cho đỡ thèm.

Chờ tới khi Tô Đạt bưng một mâm đồ ăn ra, bọn họ mới theo thứ tự tiến vào phòng bếp lấy chén lấy đũa.

Bởi vì vẻ ngoài của bánh tam hợp thật sự rất đẹp mắt, mùi hương lại vô cùng dễ ngửi, Tô Bảo Nhi cẩn thận mà cắn thử một miếng, giống như là sợ cắn hỏng cái bánh. Bây giờ mới phát hiện nó không chỉ thơm mà còn ngon nữa, không giống như là các loại đồ ngọt đơn giản khác, mà vị lại giống như mật ong vậy. Bên trong nó chứa hạt vừng, đậu phộng, táo đỏ và sen trắng. Nó không chỉ biến tấu đủ dạng trong miệng, mà còn ấm áp ở trong dạ dày.

Bánh tam hợp ăn không dính răng, khi nhấm nháp một cách chậm rãi còn có thể thấy nước sốt ngọt ngào chảy ra, làm cho yết hầu khô khốc trở lên trơn trượt.

Bởi vì đồ ăn đặt ở trong thương thành còn đang bán đấu giá, nên Tô Đạt cũng không có đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, có vài người bây giờ đã thắng đấu giá, món ăn chính là tam hợp bùn mà Tô Bảo Nhi đang ăn.

Cho dù là yêu quái, hay là tu sĩ, cũng không tránh được không được sự dụ hoặc của mỹ thực, huống chi món ăn ngon như thế này còn chứa linh khí nồng đậm. Linh khí không có tạp chất có thể dung hợp với người có bất kỳ thế chất nào, bổ hơn so với việc chỉ ăn yêu thú rất nhiều.

Đại đa số tu sĩ đều không đi ăn thịt yêu thú, bởi vì trong thịt không chỉ chứa ít linh khí, mà tạp chất còn nhiều, nó có thể tạo ra tắc nghẽn trong Linh Hải. Giai đoạn trước còn tạm, tới hậu kỳ thì sẽ rất khó để đột phá.

Lúc trước có một tu sĩ vì muốn đột phá nhanh, nên đã ăn mấy trăm đến hơn một ngàn con yêu thú, kết quả là tới khi sắp đạt đến Nguyên Anh thì lại không thể đột phá lên được. Cuối cùng vì thọ mệnh hao hết, mà chết già.

Vậy nên cho dù là bị mỹ thực quyến rũ, thì lý do lớn nhất cũng là vì linh khí bên trong món ăn đấy, mới có nhiều tu sĩ nguyện ý mua đồ ăn ở chỗ Tô Đạt như vậy. Dù sao thì người có thể làm thịt yêu thú ra cấp độ này, bây giờ cũng chỉ có một mình Tô Đạt mà thôi.

Chờ cho tới lúc bọn họ ăn được bánh tam hợp, mới cảm nhận được sự kỳ diệu của nó, mùi hương nồng đậm của món ăn này thế mà dung hợp lại với linh khí, chúng nó giống như là có sinh mệnh mà thâm nhập vào trong cơ thể, không ngừng rửa sạch kinh mạch các kinh mạch.

Cảm giác này quá tuyệt vời, khiến cho bọn họ không nhịn được mà nhấm nuốt nhiều lần, hương vị cực kì ngon miệng thật sự là có thể gọi nó bằng món ăn cực phẩm!



Tô Bảo Nhi ăn hai miếng bánh tam hợp, biết là không được kén ăn, nên đứng dậy gắp cho chính mình một miếng thịt bò.

Khác với vị ngọt của bánh tam hợp, trong bát canh tam hợp có thả phóng ớt đỏ cay, hương vị có kích thích hơn một ít. Tô Bảo Nhi còn không sao, bởi vì từ nhỏ đến lớn đã ăn cay rất nhiều vậy nên đã hoàn toàn miễn dịch với hương vị cay.

Nhưng Thang Lâm lại không thể chịu nổi, dù đã ăn mấy năm rồi mà vẫn chưa sửa được, mỗi lần ăn một món đặc biệt cay thì dù có muốn nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn lại được, nhưng vừa mới ăn được hai miếng lại băn khoăn xem có nên uống hớp nước hay không? Nếu uống nước, thì bụng bị lấp đầy, số lượng mỹ thực ăn vào bụng sẽ ít đi, không uống thì lại cay không chịu nổi.

Nhưng không thể không nói, trong vị cay này có thể nếm ra vị thịt bò giòn nộn, cũng có một sự khác biệt riêng. Mỗi một miếng thịt bò đều được thái vô cùng mỏng, nhưng vẫn không bị nấu cho mềm nhũn, vậy nên có thể thấy là đầu bếp không chỉ có kỹ thuật thái rau lợi hại, mà cũng rất giỏi trong việc khống chế hoả hậu.

Khi một miếng thịt bò hơi mỏng được nhai ở trong miệng, nước ớt cay chảy vào yết hầu, chỉ cần không cẩn thận tý thôi là có thể sẽ bị sặc. Thế nhưng tập tính ăn cơm của bốn người cũng không thô lỗ, hơn nữa vì Tô Đạt luôn luôn nhắc nhở phải nhai kỹ nuốt chậm, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có ai bị sặc.

Có người xem phát sóng trực tiếp nhịn không được mà thèm, nhưng vẫn bị đối xử như vậy đấy.

Thanh Vân đạo trưởng thường xuyết hiện có diện mạo đoan trang, chòm râu có chiều dài hai mươi centimet, trên tay nâng một cái phất trần, chỉ cần nhìn một cái là cảm nhận được dáng vẻ tiên nhân ngay. Ông rất ít khi mua đồ ăn ở trong thương thành của phòng phát sóng trực tiếp, mà đa phần chỉ là mua một ít hạt giống, hoặc trái cây để nghiên cứu và luyện chết đan dược.

Lần này là vì nhìn bọn họ ăn lại không nhịn không được thèm thuồng, ăn mấy viên tích cốc đan cũng không có tác dụng, nên mới bất đắc dĩ bỏ ra mấy bình đan dược để mua một bát canh tam hợp.

Lại không ngờ rằng vừa cầm được bát canh tam hợp vào tay một giây thôi, mà mùi hương đã như không cần tiền mà tản mát ra. Thanh Vân đạo trưởng bởi vì luyện đan quanh năm suốt tháng, vậy nên rất mẫn cảm đối với linh khí, vậy nên tất nhiên là ngay lập tức đã nhận ra trong mùi là có chứa đựng linh khí.

Tuy rằng rất ít, nhưng đã có thể bay ra như vậy, thì có thể tưởng tượng ra những miếng thịt bên trong bát canh có linh khí nùng nặc như thế nào?

Thanh Vân đạo trưởng không nỡ linh khí cứ bị hao phí như vậy, cầm chiếc đũa lên một cáu liền nhanh chóng ăn. Mới một lúc thôi mà càng ngày càng cảm nhận được mùi vị, thịt bò mềm mại lại có tính dai, cũng không biết trong bát có thêm loại ớt cay gì, mà vừa kích thích lại vô cùng đặc biệt, làm cho ông vùi đầu mà uống một ngụm canh, cực kỳ tươi ngon!

Nhưng cũng vì như thế mà Thanh Vân đạo trưởng lại bị sặc, nuốt hai viên đan dược vào mới ngừng được.

Bởi vì thường xuyên ăn đan dược vậy nên dạ dày của Thanh Vân đạo trưởng so những tu sĩ khác yếu hơn một chút, mỗi lần mới ăn đan dược xong, trong dạ dày liền xuất hiện phản ứng không tốt. Nhưng bây giờ ônh liền ăn hai viên đan dược, dạ dày không chỉ chẳng xuất hiện bất cứ khác thường nào, mà thậm chí còn cảm thấy ấm áp.

Thanh Vân đạo trưởng lập tức liền ngộ ra đây là tác dụng của bát canh tam hợp này, ông vốn dĩ còn rằng linh khí trong bát canh chỉ đơn giản một chút thôi, nhưng bây giờ xem ra thì tuyệt đối là không phải rồi. Nén ý muốn uống hết bát canh trong một ngụm xuống đáy lòng, ông lấy ra tâm thái nghiêm cứu trăm năm đi nghiên cứu chén canh này.

Lúc này mới phát hiện, bên trong chén canh này lại chứa thật nhiều những linh vật trăm năm khó cầu, có trâu đen, nước thánh, linh thảo linh tinh.

Trong số đó còn có rất nhiều linh vật tương khắc nhau, nếu như ăn cùng với nhau, thì dù có không chết thì cũng sẽ làm cho linh khí trong cơ thể tán loạn, kinh mạch bị hao tổn.

Cũng vì lẽ đó, bát canh tam hợp này mới đặc biệt, linh khí bên trong bát canh không chỉ có tác dụng tăng cao lực lượng, mà còn có thể chữa trị, trải vuốt tạp chất trong cơ thể. Nếu là người bị hao tổn linh căn ăn bát canh này, thì chắc chắn sẽ có tác dụng đáng kinh ngạc!

Chẳng trách những người xem khác có thể bỏ ra tài phú lớn như vậy để mua đồ ăn mà Tô Đạt làm, nghĩ đến việc có khả năng những người xem khác của phòng phát sóng trực tiếp đều đã biết tác dụng của những món ăn này, Thanh Vân đạo trưởng sờ sờ râu lâm vào trầm tư.

Bình thường cãi nhau với bọn họ còn không phát hiện, hiện tại mới thấy tất cả bọn họ đều là tâm cơ cẩu, cái gì cũng nhịn không nói, đến nay còn chưa có người bại lộ ra chỗ đặc biệt của món ăn!



Trầm ngâm thật lâu, Thanh Vân đạo trưởng cũng quyết định giấu tin tức này đi, có lẽ còn có rất nhiều người xem giống như ông trước đây không biêdt được tác dụng của món ăn, có thể thiếu đi một cái đối thủ cạnh tranh, liền thiếu một cái đi.

Còn Tô Đạt thì đồng ý xong tất cả giao dịch liền đóng phòng phát sóng trực tiếp, thuận tiện còn đứng dậy cho đám Ngưu Ngưu đồ ăn.

Bởi vì Ngưu Ngưu thiên vị đồ chay hơn, nên Tô Đạt cũng chuẩn bị cho nó mấy món khác, bởi vì tất cả mọi người đều ăn cả chay lẫn mặn, vậy nên phần lớn thời điểm là hắn sẽ chuẩn bị rất nhiều thức ăn chay.

Gần đây Ngưu Ngưu đã lớn lên vô cùng cường tráng, càng ngày càng thích chạy nhảy hoạt động khắp nơi, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Tô Đạt lại lựa chọn căn nhà này. Ít nhất thì khi ở chỗ này, khi Ngưu Ngưu đi ra ngoài chơi sẽ không gặp phải kẻ nào muốn bắt giữ ác ý hoặc là làm nó bị thương.

Mặc dù thực lực của Ngưu Ngưu cũng không kém, nhưng nếu trà trộn vào thế giới nhân loại, các loại vũ khí được đồng loạt mang ra, lại bị cả đám người vây quanh, thì thân là một con thú hoang như nó sẽ rất khó để mà an toàn lui thân.

Cũng may Ngưu Ngưu không chỉ ăn chay như những loài trâu bình thường khác, vậy nên lực công kích rất mạnh, bây giờ còn chưa thành niên cũng đã có thực lực như trâu đen đã trưởng thành.

Đồ ăn Tô Đạt cho Ngưu Ngưu chính là đậu Hà Lan, bên trong còn có một ít nước canh màu trắng ngà, còn có cả thịt vụn, thích hợp nhất để cho Ngưu Ngưu ăn. Tới Thang Lâm hai mắt đỏ bừng bị ăn quá cay cũng rất thiên vị món ăn này, không chỉ dễ kết hợp với cơm, mà còn chống cay. Quan trọng nhất chính là, đậu Hà Lan không chỉ có màu sắc đẹp, mà mỗi một viên đều no đủ ướt át, thanh thúy tươi mới, ăn ngon đến không nhịn được.

Không phải Thang Lâm chưa từng ăn qua loại đồ ăn này, điều kiện sinh hoạt của cậu trước kia vô cùng tốt, những món ăn đã từng được ăn nhiều hơn món ăn Cái Bao Tuấn đã từng ăn rất nhiều, nhưng như vậy mới thấu hiểu được đồ ăn mà chú Tô làm khó mà có được như thế nào.

Ngay từ đầu còn cho rằng là do nguyên liệu nấu ăn không giống nhau, nhưng đoạn thời gian ở trong chợ đêm lại nói cho cậu rằng không phải như vậy. Cho dù có dùng nguyên liệu nấu ăn đồng nhất, chú Tô cũng có thể làm được món ăn không mất đi nửa phân mùi vị nào.

Kỳ thật đậu hà lan bên trong khách sạn bởi vì là đồ ăn thiên nhiên, vậy nên giá cả đặc biệt đắt đỏ. Ăn vào lại giống như đậu Hà Lan đã bị khô héo, hoàn toàn không có mùi vị gì đáng nhắc đến, ngay cả nước ngọt tinh hoa nhất cũng bị mất đi.

Vừa tưởng tượng như vậy, lại cảm thấy giá cả đồ ăn mà chú Tô ra ở chợ đêm còn rất là tiện nghi. Dù sao thì mùi vị như vậy cũng không phải là tùy tiện làm là có thể làm ra được, ít nhất thì Thang Lâm đã tự tay làm một hai lần, rõ ràng là cách làm giống nhau, lại khó ăn đến nỗi khó nuốt hơn cả dinh dưỡng tề.

Tô Đạt đối với sức ăn của mọi người vô cùng tường tận, rất ít khi sẽ xuất hiện tình huống ăn không đủ no, hoặc là để dư lại đồ ăn, vậy nên khi thu thập chén đũa cũng trở nên nhanh chóng hơn rất nhiều. Từ sau khi thu nhân Thang Lâm, Tô Đạt chưa bao giờ phải làm việc thu thập bát đũa.

Kỳ thật trước khi đi vào thế giới này, Tô Đạt cũng ít khi phải thu thập bát đũa, có lẽ là do tay nghề không tệ, nên tất cả mọi người đều nguyện ý cọ cơm xong liền thay hắn rửa chén. Về sau lại mở một quán ăn, có công nhân, hắn càng là không có khả năng làm những công việc như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, mọi người cùng mang theo Ngưu Ngưu và Tiểu Mao ra ngoài đi dạo, Hoa Hoa luôn trốn dưới áo Tô Bảo Nhi cũng bò vào trong rừng rậm. Tô Đạt nhìn lướt qua xung quanh một chút, không có phát hiện thứ gì nguy hiểm, vậy nên cũng kệ cho ba đứa chúng nó chạy đi chơi.

Chỉ một lát sau, bên trong rừng rậm truyền đến tiếng thét chói tai vô cùng quỷ dị, Ngưu Ngưu ngậm một con sóc nửa chết nửa sống ném xuống đất. Tô Đạt nhìn nó một cái, liền thấy trên người con sóc này có chứa một chút linh khí tạp chất, chỉ ít hơn so với thú hoang ở bên trong Phế Khu Tử Vong một ít.

Có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy thú hoang nhỏ từ sau khi rời khỏi Phế Khu Tử Vong, nên Tiểu Mao vô cùng hưng phấn, giơ móng vuốt lên rồi bắt đầu cắn xé sóc. Tô Bảo Nhi tiến lên nhìn một lúc, muốn kéo sóc nhỏ ra khỏi móng vuốt của Tiểu Mao.

Nhưng vừa mới được kéo ra ngoài, con sóc này liền nhe răng nanh cắn rớt một tầng da của Bảo Nhi, sau đó rất nhanh lại bị Hoa Hoa nhảy ra độc chết.

•~~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Chúc mừng quốc khánh nha mọi người!

Thương ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau