Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 3:
Lúc ấy, Trình Trác Chi đang ôm đùi đại thái giám Mã Nguyên Thanh, mà tình cờ lại xảy ra một chuyện.
Năm ngoái cháu trai hắn chết, còn chưa có hôn phối, Mã Nguyên Thanh không muốn cháu mình nằm dưới đất cô đơn một mình, vì thế muốn tìm một mối minh hôn cho hắn.
Mà thanh danh Mã Nguyên Thanh bại hoại cỡ nào, chỉ cần là môn hộ trong sạch trong kinh đều không đồng ý.
Nhưng Trình gia thì hay lắm, bán nữ cầu vinh, cứ thế đem thi cốt còn chưa lạnh của nàng hiến cho tên mặt mày khả ố, con cháu tên hoạn quan làm đủ chuyện ác trên đời. Chỉ một nước cờ này, Trình Trác Chi được như ý nguyện, đường làm quan ngày một rộng mở.
Đại khái vì chết quá oan uổng, linh hồn Trần Tùng Ý không được siêu thoát, vậy nên mới được chứng kiến toàn bộ kết cục phía sau.
Ngày kết thân ấy, sau khi Trình gia tiễn thi hài nàng đi, Lưu thị đứng ở ngoài cửa, nhìn quan tài nàng đi xa mới trở lại trong viện.
Vú già đắc lực bên người đỡ bà ta ngồi xuống, nịnh bợ nói: “Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của phu nhân.”
Trên mặt Lưu thị không còn chút bi thương nào, chỉ nắm chặt phật châu trong tay.
“Khi mang thai Châu nhi, ta đã biết nàng là nữ hài, sinh ra sẽ phá hỏng vận thế của Trình gia, nương ta mới tìm cao nhân chỉ điểm, để ta bày kế ôm nhầm các nàng. Mấy năm nay, mỗi khi nghĩ đến Châu nhi phải lớn lên ở nông thôn, lòng ta đều đau như cắt.”
“Đều đã qua rồi.” Phụ nhân kia trấn an, “Hiện giờ tiểu thư đã qua sinh thần mười tám tuổi, mệnh cách đã hoàn toàn thay đổi, phu nhân không cần lo lắng nữa. Về phần đại tiểu thư, nàng được ngài dưỡng dục mười tám năm, cho nàng hưởng vinh hoa phú quý, còn để nàng gọi người một tiếng mẫu thân. Nàng vì ngài, vì Trình gia hy sinh một chút đã làm sao. Cũng nhờ tâm tư phu nhân linh động mới hoàn thành việc đón dâu này, tặng cho Mã đại nhân một đứa cháu dâu, cứ như vậy, đại tiểu thư sau khi chết đi còn có thể làm trợ lực cho lão gia, đấy là phúc phần của nàng.”
Dù Trần Tùng Ý đã thành âm hồn, giờ phút này nghe đến đây trong lòng cũng không khỏi rét run.
Hóa ra năm đó ôm nhầm hài tử là mưu kế của Lưu thị, nữ nhân nàng coi như mẫu thân lại lợi dụng nàng triệt để, sau khi chết đi hài cốt cũng không buông tha.
Lưu thị “Ừm” một tiếng, đang muốn nói gì tiếp thì Trình Minh Châu tiến vào.
Vú già kia thấy nàng ta vào cũng không tránh đi, mà hành lễ, gọi một tiếng “Nhị tiểu thư”, Trình Minh Châu bất mãn nói: “Cái gì mà nhị tiểu thư, Trình gia chỉ có một tiểu thư là ta.”
Nàng ta được đón về đã hai năm, khí chất dung mạo đều thay đổi rất nhiều, giả bộ đáng thương vô hại càng thành thạo hơn.
Những lúc không có người ngoài, loại khí chất dã man chanh chua của phụ nhân thôn dã mới lộ ra, nàng ta ngồi xuống liền oán hận với Lưu thị, “Phế vật kia chết cũng đã chết, sao nương một hai phải bắt con tự mình động thủ? Ô uế tay của con, còn thu được mỗi một văn tiền …”
“Khí vận của nàng ta đã chuyển hết lên người con, đương nhiên không ép ra giá trị gì nữa, còn muốn giống như trước kia, nàng vừa chịu gia pháp, con ra cửa đã nhặt được ba mươi lượng bạc sao?”
Trình Minh Châu bĩu môi, tâm tình Lưu thị lại hòa hoãn hơn, nói “Chỉ khi con tự tay dìm chết nàng, mệnh cách giữa hai người mới hoàn toàn trao đổi, có vận khí của nàng, vinh hoa phú quý ở ngay trước mắt —— Châu nhi, phúc khí của con còn dài.”
“Như thế mới tốt.” Trình Minh Châu hài lòng, sau đó nhớ tới mục đích tới đây, lại oán giận kêu, “Nương! Đám người Trần gia lại tới quấy rầy con. Trước nay bọn họ cứ tới không biết bao nhiêu lần, nói muốn gặp Trình Tùng Ý, hiện tại người đã không còn, sao còn quấn lấy con không bỏ? Có phải nên nghĩ cách giết cả nhà bọn họ cho xong?”:
Trần Tùng Ý choáng váng, muốn nhào lên bóp chết các nàng, lại lực bất tòng tâm.
Nàng biết hung thủ giết chết mình chín phần là Trình Minh Châu, nhưng không ngờ nàng ta còn muốn động thủ với Trần gia đã nuôi lớn mình?
Lưu thị vẫn luôn nói dối, mấy năm nay cha mẹ không hề từ bỏ nàng, tất cả đều bị Trình gia phá đám ngăn lại!
Có thể sinh hạ hài tử có phúc khí, số mệnh Trần gia có thể không tốt sao? Mấy năm nay Lưu thị không chỉ tráo đổi mệnh cách của nàng cùng Trình Minh Châu mà còn không ngừng chèn ép Trần gia.
Hiện tại nàng đã chết, Trần phụ Trần mẫu vào kinh, muốn gặp mặt nữ nhi lần cuối cùng, cũng muốn điều tra rõ chân tướng, lại thành hòn đá cản đường của bọn họ.
Lưu thị nghe xong, liền đạm nhiên hạ lệnh với vú già bên cạnh: “Ngươi đi làm đi.”
Thấy Lưu thị nguyện ý ra tay, Trình Minh Châu vui vẻ ra mặt, còn Trần Tùng Ý sợ tới nỗi hồn phi phách tán.
Nàng muốn đuổi theo ngăn cản bọn họ, nhưng nàng chỉ là quỷ hồn yếu ớt, chẳng thể làm gì.
Vú già kia rời khỏi Trình phủ, tìm mấy tên lưu manh trong thành chạy tới khách điếm cha mẹ nàng ở, trong hẻm tối bên phố nhỏ ra tay sát hại hai người, sau đó cướp đi vài đồ vật có giá trị, giả bộ cướp tiền đoạt của.
Trần mẫu chịu không nổi, trực tiếp mất mạng, chỉ lưu lại Trần phụ bị trọng thương được người qua đường phát hiện, đưa về khách điểm thỉnh đại phu.
Sau khi thanh tỉnh, biết thê tử đã không còn, ông nước mắt giàn giữa nhờ người truyền tin, gọi nhi tử tới.
Huynh trưởng Trần Tùng Ý là thư sinh, thi đỗ tú tài từ sớm, lại bởi vì vận khí Trần gia bị ảnh hưởng, mỗi lần thi khoa cử đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa từng khảo trúng. Nghe tin mẫu thân chết thảm trong kinh, phụ thân bị trọng thương, hơn nữa muội muội chết không minh bạch, sao còn không biết Trình gia đứng sau?
Huynh ấy viết đơn kiện cáo trạng lên nha môn, chuyện không thành còn bị bắt trói vào nhà lao chịu khổ hình, lúc đi vào là người, khi trở ra chỉ còn một khối thi thể.
Trần phụ liên tiếp mất đi nữ nhi, thê tử, hiện giở nhi tử cũng ra đi, rốt cuộc chịu không nổi đả kích, treo cổ tự sát.
Trần Tùng Ý trơ mắt nhìn cả nhà mình đột tử, hận không thể hóa thành lệ quỷ, đem người Trình gia rút gân lột da.
Nhưng thế đạo bất công, nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình gia thăng quan tiến chức, thậm chí một bước trở thành hoàng thân quốc thích, làm cho triều đình chướng khí mù mịt.
Chung quy vì quá không cam lòng, nàng luân hồi chuyển thế, kiếp thứ hai vẫn sinh ra ở Đại Tề.
Cách kiếp trước chỉ mấy năm, mà hoàng triều Đại Tề đã sụp đổ.
Phụ thân đời này của nàng là một võ tướng.
Vốn dĩ ông là một trại chủ, được tổ tông truyền lại kim đao cùng binh pháp, sau này được Lệ vương chiêu mộ, trở thành quan quân ở biên quan.
Trần Tùng Ý chưa đến mười tuổi đã cùng phụ thân xuất quân giết địch, rèm dũa tính tính từ trong biển máu.
Thù nước trước mắt, mối hận gia tộc đời trước đã bị nàng chôn sâu trong lòng, không ngờ sau khi thành bị phá, nàng lại trở về kiếp trước.
Thiếu nữ chậm rãi đứng thẳng lên.
Đám người Trình gia làm bộ làm tịch trước mặt này, thật sự không biết chân tướng Lưu thị cố tình đổi nữ nhi sao?
Nàng không tin.
Đời trước, nàng bị chính Trình gia không chút máu mủ này đả kích, toàn bộ thế giới đều sụp đổ, căn bản không còn sức lực đi phản bác những lời chỉ trích kia, cứ như vậy chịu gia pháp, bị phạt quỳ trong từ đường, bỏ lỡ cơ hội nhận lại cha mẹ thân sinh, cũng bỏ lỡ thời cơ rời đi tốt nhất.
Nhưng lần này, sẽ không.
Năm ngoái cháu trai hắn chết, còn chưa có hôn phối, Mã Nguyên Thanh không muốn cháu mình nằm dưới đất cô đơn một mình, vì thế muốn tìm một mối minh hôn cho hắn.
Mà thanh danh Mã Nguyên Thanh bại hoại cỡ nào, chỉ cần là môn hộ trong sạch trong kinh đều không đồng ý.
Nhưng Trình gia thì hay lắm, bán nữ cầu vinh, cứ thế đem thi cốt còn chưa lạnh của nàng hiến cho tên mặt mày khả ố, con cháu tên hoạn quan làm đủ chuyện ác trên đời. Chỉ một nước cờ này, Trình Trác Chi được như ý nguyện, đường làm quan ngày một rộng mở.
Đại khái vì chết quá oan uổng, linh hồn Trần Tùng Ý không được siêu thoát, vậy nên mới được chứng kiến toàn bộ kết cục phía sau.
Ngày kết thân ấy, sau khi Trình gia tiễn thi hài nàng đi, Lưu thị đứng ở ngoài cửa, nhìn quan tài nàng đi xa mới trở lại trong viện.
Vú già đắc lực bên người đỡ bà ta ngồi xuống, nịnh bợ nói: “Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của phu nhân.”
Trên mặt Lưu thị không còn chút bi thương nào, chỉ nắm chặt phật châu trong tay.
“Khi mang thai Châu nhi, ta đã biết nàng là nữ hài, sinh ra sẽ phá hỏng vận thế của Trình gia, nương ta mới tìm cao nhân chỉ điểm, để ta bày kế ôm nhầm các nàng. Mấy năm nay, mỗi khi nghĩ đến Châu nhi phải lớn lên ở nông thôn, lòng ta đều đau như cắt.”
“Đều đã qua rồi.” Phụ nhân kia trấn an, “Hiện giờ tiểu thư đã qua sinh thần mười tám tuổi, mệnh cách đã hoàn toàn thay đổi, phu nhân không cần lo lắng nữa. Về phần đại tiểu thư, nàng được ngài dưỡng dục mười tám năm, cho nàng hưởng vinh hoa phú quý, còn để nàng gọi người một tiếng mẫu thân. Nàng vì ngài, vì Trình gia hy sinh một chút đã làm sao. Cũng nhờ tâm tư phu nhân linh động mới hoàn thành việc đón dâu này, tặng cho Mã đại nhân một đứa cháu dâu, cứ như vậy, đại tiểu thư sau khi chết đi còn có thể làm trợ lực cho lão gia, đấy là phúc phần của nàng.”
Dù Trần Tùng Ý đã thành âm hồn, giờ phút này nghe đến đây trong lòng cũng không khỏi rét run.
Hóa ra năm đó ôm nhầm hài tử là mưu kế của Lưu thị, nữ nhân nàng coi như mẫu thân lại lợi dụng nàng triệt để, sau khi chết đi hài cốt cũng không buông tha.
Lưu thị “Ừm” một tiếng, đang muốn nói gì tiếp thì Trình Minh Châu tiến vào.
Vú già kia thấy nàng ta vào cũng không tránh đi, mà hành lễ, gọi một tiếng “Nhị tiểu thư”, Trình Minh Châu bất mãn nói: “Cái gì mà nhị tiểu thư, Trình gia chỉ có một tiểu thư là ta.”
Nàng ta được đón về đã hai năm, khí chất dung mạo đều thay đổi rất nhiều, giả bộ đáng thương vô hại càng thành thạo hơn.
Những lúc không có người ngoài, loại khí chất dã man chanh chua của phụ nhân thôn dã mới lộ ra, nàng ta ngồi xuống liền oán hận với Lưu thị, “Phế vật kia chết cũng đã chết, sao nương một hai phải bắt con tự mình động thủ? Ô uế tay của con, còn thu được mỗi một văn tiền …”
“Khí vận của nàng ta đã chuyển hết lên người con, đương nhiên không ép ra giá trị gì nữa, còn muốn giống như trước kia, nàng vừa chịu gia pháp, con ra cửa đã nhặt được ba mươi lượng bạc sao?”
Trình Minh Châu bĩu môi, tâm tình Lưu thị lại hòa hoãn hơn, nói “Chỉ khi con tự tay dìm chết nàng, mệnh cách giữa hai người mới hoàn toàn trao đổi, có vận khí của nàng, vinh hoa phú quý ở ngay trước mắt —— Châu nhi, phúc khí của con còn dài.”
“Như thế mới tốt.” Trình Minh Châu hài lòng, sau đó nhớ tới mục đích tới đây, lại oán giận kêu, “Nương! Đám người Trần gia lại tới quấy rầy con. Trước nay bọn họ cứ tới không biết bao nhiêu lần, nói muốn gặp Trình Tùng Ý, hiện tại người đã không còn, sao còn quấn lấy con không bỏ? Có phải nên nghĩ cách giết cả nhà bọn họ cho xong?”:
Trần Tùng Ý choáng váng, muốn nhào lên bóp chết các nàng, lại lực bất tòng tâm.
Nàng biết hung thủ giết chết mình chín phần là Trình Minh Châu, nhưng không ngờ nàng ta còn muốn động thủ với Trần gia đã nuôi lớn mình?
Lưu thị vẫn luôn nói dối, mấy năm nay cha mẹ không hề từ bỏ nàng, tất cả đều bị Trình gia phá đám ngăn lại!
Có thể sinh hạ hài tử có phúc khí, số mệnh Trần gia có thể không tốt sao? Mấy năm nay Lưu thị không chỉ tráo đổi mệnh cách của nàng cùng Trình Minh Châu mà còn không ngừng chèn ép Trần gia.
Hiện tại nàng đã chết, Trần phụ Trần mẫu vào kinh, muốn gặp mặt nữ nhi lần cuối cùng, cũng muốn điều tra rõ chân tướng, lại thành hòn đá cản đường của bọn họ.
Lưu thị nghe xong, liền đạm nhiên hạ lệnh với vú già bên cạnh: “Ngươi đi làm đi.”
Thấy Lưu thị nguyện ý ra tay, Trình Minh Châu vui vẻ ra mặt, còn Trần Tùng Ý sợ tới nỗi hồn phi phách tán.
Nàng muốn đuổi theo ngăn cản bọn họ, nhưng nàng chỉ là quỷ hồn yếu ớt, chẳng thể làm gì.
Vú già kia rời khỏi Trình phủ, tìm mấy tên lưu manh trong thành chạy tới khách điếm cha mẹ nàng ở, trong hẻm tối bên phố nhỏ ra tay sát hại hai người, sau đó cướp đi vài đồ vật có giá trị, giả bộ cướp tiền đoạt của.
Trần mẫu chịu không nổi, trực tiếp mất mạng, chỉ lưu lại Trần phụ bị trọng thương được người qua đường phát hiện, đưa về khách điểm thỉnh đại phu.
Sau khi thanh tỉnh, biết thê tử đã không còn, ông nước mắt giàn giữa nhờ người truyền tin, gọi nhi tử tới.
Huynh trưởng Trần Tùng Ý là thư sinh, thi đỗ tú tài từ sớm, lại bởi vì vận khí Trần gia bị ảnh hưởng, mỗi lần thi khoa cử đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa từng khảo trúng. Nghe tin mẫu thân chết thảm trong kinh, phụ thân bị trọng thương, hơn nữa muội muội chết không minh bạch, sao còn không biết Trình gia đứng sau?
Huynh ấy viết đơn kiện cáo trạng lên nha môn, chuyện không thành còn bị bắt trói vào nhà lao chịu khổ hình, lúc đi vào là người, khi trở ra chỉ còn một khối thi thể.
Trần phụ liên tiếp mất đi nữ nhi, thê tử, hiện giở nhi tử cũng ra đi, rốt cuộc chịu không nổi đả kích, treo cổ tự sát.
Trần Tùng Ý trơ mắt nhìn cả nhà mình đột tử, hận không thể hóa thành lệ quỷ, đem người Trình gia rút gân lột da.
Nhưng thế đạo bất công, nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình gia thăng quan tiến chức, thậm chí một bước trở thành hoàng thân quốc thích, làm cho triều đình chướng khí mù mịt.
Chung quy vì quá không cam lòng, nàng luân hồi chuyển thế, kiếp thứ hai vẫn sinh ra ở Đại Tề.
Cách kiếp trước chỉ mấy năm, mà hoàng triều Đại Tề đã sụp đổ.
Phụ thân đời này của nàng là một võ tướng.
Vốn dĩ ông là một trại chủ, được tổ tông truyền lại kim đao cùng binh pháp, sau này được Lệ vương chiêu mộ, trở thành quan quân ở biên quan.
Trần Tùng Ý chưa đến mười tuổi đã cùng phụ thân xuất quân giết địch, rèm dũa tính tính từ trong biển máu.
Thù nước trước mắt, mối hận gia tộc đời trước đã bị nàng chôn sâu trong lòng, không ngờ sau khi thành bị phá, nàng lại trở về kiếp trước.
Thiếu nữ chậm rãi đứng thẳng lên.
Đám người Trình gia làm bộ làm tịch trước mặt này, thật sự không biết chân tướng Lưu thị cố tình đổi nữ nhi sao?
Nàng không tin.
Đời trước, nàng bị chính Trình gia không chút máu mủ này đả kích, toàn bộ thế giới đều sụp đổ, căn bản không còn sức lực đi phản bác những lời chỉ trích kia, cứ như vậy chịu gia pháp, bị phạt quỳ trong từ đường, bỏ lỡ cơ hội nhận lại cha mẹ thân sinh, cũng bỏ lỡ thời cơ rời đi tốt nhất.
Nhưng lần này, sẽ không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất