Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 4:

Trước Sau
Trong sảnh, Lưu thị cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt, trong lòng thầm mắng kẻ đem chuyện này tới nháo loạn trước mặt lão thái thái.

Trình lão phu nhân vẫn luôn ghét bỏ bà ta là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp hèn, dựa vào khuôn mặt cùng thủ đoạn câu nhân mới bước vào cửa Trình gia, chưa từng cho bà sắc mặt tốt.

Theo kế hoạch ban đầu của Lưu thị, việc nhận lại nữ nhi thân sinh phải từ từ mưu tính, không thể để bà mẫu lấy chuyện này làm cớ nổi giận, không nghĩ tới Trình Minh Châu thiếu kiên nhẫn như vậy.

Khi Lưu thị vội vàng chạy tới, Trình lão phu nhân đã khống chế xong cục diện, nhìn thấy phu quân đang nổi giận lôi đình, bà không còn cách nào khác đành lui lại một bước, từ từ bày tỏ quan điểm.

Lưu thị giỏi bày mưu tính kế, thời điểm đón nữ nhi trở về đã nói qua với Trình Minh Châu, muốn ả cùng Trần Tùng Ý xây dựng quan hệ tốt.

Dỗ dành Trần Tùng Ý, mới thuận tiện tráo đổi mệnh cách của các nàng.

Từ ngày Minh Châu trở về, thuật đổi mệnh đã bắt đầu khởi động, cho dù bây giờ Trần Tùng Ý bị đuổi đi, cũng không phá được bùa chú giữa nàng và Minh Châu, nhưng Lưu thị không thích chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, khiến kế hoạch của bà ta bị gián đoạn.

Người khác nhìn không ra sự nôn nóng của Lưu thị, Trần Tùng Ý lại không bỏ lỡ.

Đời trước nàng không biết vì sao Lưu thị dùng đủ thủ đoạn để nàng phải lưu lại Trình gia, nhưng kiếp này nàng đã hiểu.

Tất cả là do phải chờ nàng cùng Trình Minh Châu đủ mười tám tuổi mới có thể hoàn toàn tráo đổi mệnh cách.

Từ giờ đến lúc đó còn hai năm, nếu nàng bị thả ra ngoài, giữa chừng phát sinh biến số làm sao bây giờ?

Đáng tiếc Trình Minh Châu không biết điều này.

Ả vô cùng hưng phấn, ả nhìn ra được phụ thân đã tin lời nha hoàn của mình, ghét bỏ Trần Tùng Ý.

Không thể so sánh Trình gia với nông hộ, gia tộc như vậy coi trọng nhất là huyết thống.

Trần Tùng Ý nói thế nào cũng là người ngoài, một giọt máu đào hơn ao nước lã, ở trước mặt ruột thịt, trái phải chẳng đen đều không còn quan trọng.

Nhìn Trần Tùng Ý quỳ trên mặt đất giống như người gỗ, không còn nửa phần cường ngạnh như lúc trước, trong lòng Trình Minh Châu vô cùng hả giận, ngoài miệng lại lã chã chực khóc, hỏi: “Phụ thân, có phải con không nên trở về … Chuyện này làm người cùng tổ mẫu tức giận? Không bằng đưa con trở lại, không sao đâu ….”



Trần Tùng Ý nghe nàng ta nói mấy lời không sai biệt kiếp trước, không khỏi siết chặt ngón tay

Quả nhiên, ngay sau đó Trình lão phu nhân dùng sức đập vào tay vịn, nhìn về phía nhi tử cả giận nói, “Con nghe đi! Nghe xem nữ nhi thân sinh của con bị ủy khuất thành cái dạng gì? Cô nương Trình gia chúng ta, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy!”

Sắc mặt Trình Trác Chi càng thêm khó coi.

Ông ta cũng không có ý muốn giữ Trần Tùng Ý lại, ông ta coi trọng huyết thống, hơn nữa làm người vô cùng cực đoan, thời điểm yêu một người thì cực kỳ sủng ái, khi hận một người lại hận tới cực điểm.

Sở dĩ không trực tiếp đuổi nàng đi cũng vì Lưu thị khẩn thiết cầu xin, làm ông ta nhớ tới một chuyện khác.

Hôn sự của Trần Tùng Ý cùng Tạ gia.

Tạ gia là gia tộc hiển quý trong kinh, kết thân cùng bọn họ, là Trình gia trèo cao.

Tạ gia lại chọn Trần Tùng Ý, tất cả cũng vì Tạ lão phu nhân cùng nữ nhi này của ông ta có duyên, người ta coi trọng nàng cho nên mới cầu hôn Trình gia.

Chưa kể những chuyện khác, ấu tử này của Tạ Hàn Lâm sang năm sẽ thi khoa cử, rất có khả năng sẽ đỗ tam nguyên.

Chỉ cần hôn sự này thành, nữ nhi đang quỳ trên mặt đất chính là cầu nối Trình gia bọn họ với thế gia thượng lưu.

Nghĩ đến đây, Trình Trác Chi liền do dự.

Tạ gia muốn kết thân cùng bọn họ, nếu không có Tùng Ý, cửa hôn sự này còn thành công không?

Ông nhìn chằm chằm nữ nhi đang quỳ trước mặt, nàng như hồn bay phách lạc đang cố lấy lại tinh thần.

Nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân còn đang do dự, giả bộ như vì thái độ của ông ta mà vô cùng tổn thương, đôi mắt càng thêm hồng.

Nhưng thương tâm đến đâu, lời muốn nói, nàng cũng phải nói ra.

Thiếu nữ cực lực áp chế cảm xúc, mọi người vẫn như cũ nghe được thanh âm nghẹn ngào của nàng: “Phụ thân vẫn luôn dạy dỗ con, thân là nữ nhi Trình gia, phải sống ngay thẳng, không thể khinh người, cũng không để người khinh mình.”



“Con vẫn luôn cho rằng mình thực sự là nữ nhi Trình gia, mấy năm nay vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời dạy của phụ thân, không dám chậm trễ nửa phần.”

“Nha hoàn bên người Minh Châu muội muội chỉ trích con, con cũng không biện giải … Chỉ là muốn cho phụ thân biết, hôm nay con đến phòng muội muội nói nặng lời với nàng, không phải bởi vì chán ghét nàng, mà bởi vì nàng làm lễ vật phụ thân tặng con bị thương.”

Bị nàng dùng đôi mắt đáng thương tới cực điểm nhìn, Trình Trác Chí nhớ ra con thỏ Minh Châu làm bị thương kia chính là lễ vật lần trước ông cùng đồng liêu đi săn, tiện tay mang về tặng nàng.

Chuyến đi săn kia, ông tặng hai nhi tử hai con chó săn, sớm đã bị hai tiểu tử kia ném sau đầu.

Đối với nữ nhi, Trình Trác Chi trước nay hiếm khi để tâm, chỉ tùy tiện đem con thỏ săn được cho nàng, nàng lại quý trọng nuôi dưỡng trong viện, còn vì con thỏ bị thương mà phá vỡ nguyên tắc, nặng lời với Minh Châu.

Trình Trác Chi bị những lời này dẫn dắt, từ trong lửa giận dần bình tĩnh lại.

Đứa nhỏ này được Lưu thị giáo dưỡng từ nhỏ, là đứa con nhu thuận thuần hiếu nhất, sao có thể làm ra chuyện ức hiếp người khác?

Trần Tùng Ý vẫn thương tâm không thôi, nói “Con còn tưởng rằng bản thân là cốt nhục của phụ thân, còn nhiều thời gian để phụng dưỡng bên người phụ mẫu, mấy ngày nay còn lười biếng, bình phong thêu tặng sinh thần phụ thân mới thêu được nửa, hiện tại có lẽ không còn cơ hội … “

Lúc nói mấy chuyện này đáng nhẽ cần một ít nước mắt mới càng đả động nhân tâm.

Khổ nỗi tâm tính Trần Tùng Ý đã không còn như dĩ vàng, đối với đám người Trình gia không rơi nổi nước mắt, vì thế nàng rũ mắt, nhìn xuống đất.

Cứ như vậy, ngược lại nhìn nàng càng thất hồn lạc phách, vô cùng đáng thương, làm Trình Trác Chi thốt không ra lời tàn nhẫn, cũng làm Lưu thị cảm thấy nàng vẫn là tiểu nữ nhi hiếu thuận dễ không chế, không chút cảnh giác chuyện nàng muốn rời đi.

Trần Tùng Ý nói mấy câu khiến Trình Trác Chi thấu tỏ lòng hiếu thảo của nữ nhi này, ý niệm cho nàng đến từ đường phạt quỳ cũng tiêu tan.

Chuyện tu hú chiếm tổ chim khách không phải lỗi của nàng, hơn nữa nữ nhi này vừa sinh ra đã mang theo phúc khí, nàng vừa ra đời ông đã thuận lợi hồi kinh, từ đó về sau đường làm quan hanh thông thuận lời, còn kết thành thông gia với Tạ gia.

Chuyện hôm nay, thật sự không thể trách nàng.

Ông nhìn về phía Trình Minh Châu đang nằm trong lòng Lưu thị, nghĩ đến việc bản thân nuôi con giúp người khác nhiều năm, nữ nhi thân sinh lại ở nơi hoang dã, bị dưỡng dục thành kẻ không phóng khoáng, tầm thường như vậy.

Minh Châu đã lớn, bây giờ trở về tâm tính cũng đã định hình, không thể trở thành chủ mẫu đại gia tộc.

Hôm nay. nếu mất đi Tùng Ý, muốn dựa nữ nhi ruột thịt này bước vào hào môn, không phải chuyện dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau