Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 5:
Lưu thị vừa nhìn thần sắc trên mặt trượng phu, liền biết ông ta đang nghĩ gì.
Bà tức khắc cảm thấy phổi đau như bị kim đâm, vì cái gì bà phải đưa nữ nhi đến nông thôn? Còn không phải là vì Trình gia sao.
Trình lão phu nhân một bên mắt lạnh nhìn nhi tử cùng con dâu, cũng bị chọc giận rồi.
Đứa con trai này không nghe lời bà, từ khi ông hồi kinh làm quan, Lưu thị liên tiếp sinh hai nhi tử củng cố địa vị, lòng ông càng thêm hướng về Lưu thị, cái gì cũng chỉ nghe thê tử thổi gió bên tai, bà thân là mẫu thân còn không có tiếng nói bằng.
Sự việc ngày hôm nay, nói thế nào cũng là Lưu thị sai.
Sau này sao có thể áp chế nàng ta nữa? Lão phu nhân thầm ân hận năm đó vì lâm bệnh nặng mà giao quyền quản gia cho Lưu thị, một lần giao ra liền không thể thu hồi.
Trình lão phu nhân coi trọng huyết mạch không sai, nhưng nha đầu trở về từ nơi hương dã Trình Minh Châu cũng chẳng lọt vào mắt bà.
Trình Minh Châu hôm nay có thể đến đây nháo loạn, không thể thiếu Trình lão phu nhân cố ý dung túng ả.
“Được rồi, hiện giờ trong nhà này, lời lão thái bà ta cũng vô dụng rồi.”
Trình lão phu nhân thấy thế, giơ tay ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đỡ bà đứng dậy, nói: “Về sau có chuyện gì cũng đừng nháo đến trước mặt ta, ta còn muốn thanh tĩnh, sống lâu thêm mấy năm.”
“Mẫu thân! Mẫu thân nói gì vậy!”
Trình lão phu nhân tức giận, Trình Trác Chi đang rối rắm liền không rảnh nghĩ nữa. Lưu thị cũng vội vàng lau khô nước mắt, tiến lên cùng phu quân dỗ lão nhân gia ngồi xuống.
Đại Tề triều trọng hiếu đạo, hai chữ bất hiếu đủ đè chết người.
Nếu lời Trình lão phu nhân nói hôm nay truyền ra ngoài, truyền tới tai người có tâm, quan lộ của Trình Trác Chi đại khái cũng chỉ đến đây.
Trần Tùng Ý nhìn một màn này, giống như xem kịch.
Lưu thị một mặt kiên quyết không cho nàng về Trần gia, mặt khác cũng không chịu nổi lão phu nhân lấy nàng làm cớ làm khó dễ bà ta. Trình Trác Chi kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa vừa rồi nàng một phen bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, càng không thể dùng gia pháp xử trí nàng.
Chỉ là như vậy còn chưa đủ.
Bên ngoài nàng vẫn tỏ vẻ lo lắng thương tâm, bộ dạng lung lay sắp đổ, trong lòng đang nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào.
Trình Minh Châu đứng tại chỗ, hôm nay đáng lẽ ả phải là tiêu điểm.
Nhưng hiện tại phu thê Trình Trác Chi đều vây quanh Trình lão phu nhân, không ai rảnh quan tâm nàng ta.
Chuyện này khác với tưởng tượng của nàng ta, càng làm nàng ta để ý hơn chính là, Trình Tùng Ý chỉ bằng hai câu đã làm phụ thân dao động.
Trình Trác Chi thế nhưng không định đuổi nàng đi, sao có thể!
Nhớ tới bản thân phải ở nơi thôn quê chịu khổ bao năm, Trình Tùng Ý lại chiếm vị trí của nàng hưởng phúc.
Hơn nữa mẫu thân Lưu thị vẫn luôn thiên vị nàng, ngộ nhỡ phụ thân nhớ ra chỗ tốt của nàng, tiếp tục cho nàng ở lại Trình gia, sang ả có thể chịu đựng được?
Trình Minh Châu cắn môi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tùng Ý, đáy mắt hiện ra oán hận.
Trần Tùng Ý đã nhận ra tầm mắt oán độc của Trình Minh Châu, cũng không để trong lòng, nàng đang suy tư về vận khí trên người mình.
Khí vận là một thứ hư vô mờ mịt, chiếu theo cách nói đời trước của Lưu thị, trên người nàng có đại vận khí.
Nhưng thời điểm phúc khí còn ở trên người nàng, Trần Tùng Ý không cảm nhận được gì, khi nàng làm việc cũng không thuận lợi hơn người khác bao nhiêu, không giống khi vận khí chuyển lên người Trình Minh Châu, ra cửa có thể nhặt được bạc, gặp được quý nhân.
Nhưng lật lại từng chân tơ kẽ tóc ở Trình gia, không phải không có dấu vết.
Không nói mặt khác, chỉ tính tòa nhà Trình gia đang ở.
Trần Tùng Ý nhớ rõ, tòa nhà này được Trình Trác Chi mua thời điểm mới hồi kinh.
Khi đó cả nhà bọn họ vừa trở về, tiền trên tay Lưu thị dùng để lo liệu trên dưới, không còn dư nhiều lắm, muốn mua tòa nhà thích hợp, phải dùng vận khí của nàng.
Vì thế, sau khi gặp người môi giới, Lưu thị liền đem vài tòa nhà lớn nhưng giá cả vượt quá năng lực viết trên giấy, để Trần Tùng Ý tuổi còn nhỏ chọn.
Trần Tùng Ý chọn một cái, Lưu thị liền dẫn người tới cửa bái phỏng, vừa hay gặp được chủ nhà đang vội cáo lão hồi hương.
Đối phương vội rời đi, thấy Trình gia hồi kinh nhậm chức nên đành nhượng bộ, Lưu thị nhờ thế mua được nhà với giá phải chăng.
Sau này ở kinh thành, Trình Trác Chi không thiếu lúc phải xã giao, phải tặng quà cho thượng cấp, tiền không đủ, Lưu thị lại mang theo Trần Tùng Ý đi đào thứ tốt, tặng quà cho người ta.
Thậm chí năm ấy lão phu nhân lâm bệnh nặng, lại đúng thời khắc mấu chốt của Trình Trác Chi.
Ông ta mơ ước chức quan kia đã nhiều năm, mắt thấy chỉ còn một bước là chạm đến, tuyệt đối không thể vì tang mẫu mà vụt mất.
Lúc ấy, vẫnlà Lưu thị để Trần Tùng Ý trích máu.
Nàng chép huyết kinh, lên chùa cầu nguyện, còn trích máu vào thuốc của lão phu nhân mới đem người từ quỷ môn quan cứu về.
Từng việc, từng việc lợi dụng vận may của nàng để xoay chuyển, tùy tiện lấy ra một chuyện cũng thấy rõ.
Càng miễn bàn mấy năm nay cửa hàng Trình gia giao cho nàng xử lý, lấy danh nghĩa nàng kinh doanh, bất luận được mùa hay không, tiền lời chưa bao giờ ít, tất cả đều kiếm bằng vận khí của nàng.
Trần Tùng Ý dùng góc độ người ngoài cuộc suy nghĩ, cảm thấy nếu nàng gặp được người may mắn như vậy, cũng không nguyện ý để đối phương đi.
Trước mắt xem ra Trình Trác Chi chịu thua lão phu nhân, nhưng sau này chỉ cần Lưu thị tiết lộ chuyện này với ông ta, ông ta muốn thăng quan tiến tước chắc chắn không bỏ qua cho nàng.
Hiện tại, ưu thế duy nhất của nàng chính là Lưu thị chưa nói cho người Trình gia biết bí mật này.
Người muốn nàng rời đi nhất chính là Trình Minh Châu, đáng tiếc, quá vô dụng, chìa khóa giúp nàng rời khỏi Trình gia không phải nàng ta.
Cứ như vậy lưu lại Trình gia? Cũng không được.
Tuy Trần Tùng Ý còn nhớ rõ võ công đời trước, cũng có thể tự luyện lần nữa, có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng chuyện này cần thời gian.
Còn nữa, đến bây giờ nàng vẫn chưa biết thủ đoạn Lưu thị dùng để hoán đổi mệnh cách của nàng với Trình Minh Châu.
Tương tự, cũng không rõ Lưu thị còn che giấu thủ đoạn gì, ở lại nơi này sẽ bị động vô cùng, rời khỏi Trình gia mới là an toàn nhất.
Hơn nữa, nếu không đi, nguy hiểm còn rơi trên đầu người nhà nàng.
Cha mẹ, huynh trưởng…… vì bảo hộ bọn họ, hôm nay Trần Tùng Ý nhất định phải bò khỏi nơi này.
Ở Trình gia này, còn ai có thể lợi dụng để giúp nàng trốn thoát?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa, người của Lưu thị đứng bên ngoài hô: “Tứ gia —— tứ phu nhân! Không thể đi vào!”
Bà tức khắc cảm thấy phổi đau như bị kim đâm, vì cái gì bà phải đưa nữ nhi đến nông thôn? Còn không phải là vì Trình gia sao.
Trình lão phu nhân một bên mắt lạnh nhìn nhi tử cùng con dâu, cũng bị chọc giận rồi.
Đứa con trai này không nghe lời bà, từ khi ông hồi kinh làm quan, Lưu thị liên tiếp sinh hai nhi tử củng cố địa vị, lòng ông càng thêm hướng về Lưu thị, cái gì cũng chỉ nghe thê tử thổi gió bên tai, bà thân là mẫu thân còn không có tiếng nói bằng.
Sự việc ngày hôm nay, nói thế nào cũng là Lưu thị sai.
Sau này sao có thể áp chế nàng ta nữa? Lão phu nhân thầm ân hận năm đó vì lâm bệnh nặng mà giao quyền quản gia cho Lưu thị, một lần giao ra liền không thể thu hồi.
Trình lão phu nhân coi trọng huyết mạch không sai, nhưng nha đầu trở về từ nơi hương dã Trình Minh Châu cũng chẳng lọt vào mắt bà.
Trình Minh Châu hôm nay có thể đến đây nháo loạn, không thể thiếu Trình lão phu nhân cố ý dung túng ả.
“Được rồi, hiện giờ trong nhà này, lời lão thái bà ta cũng vô dụng rồi.”
Trình lão phu nhân thấy thế, giơ tay ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đỡ bà đứng dậy, nói: “Về sau có chuyện gì cũng đừng nháo đến trước mặt ta, ta còn muốn thanh tĩnh, sống lâu thêm mấy năm.”
“Mẫu thân! Mẫu thân nói gì vậy!”
Trình lão phu nhân tức giận, Trình Trác Chi đang rối rắm liền không rảnh nghĩ nữa. Lưu thị cũng vội vàng lau khô nước mắt, tiến lên cùng phu quân dỗ lão nhân gia ngồi xuống.
Đại Tề triều trọng hiếu đạo, hai chữ bất hiếu đủ đè chết người.
Nếu lời Trình lão phu nhân nói hôm nay truyền ra ngoài, truyền tới tai người có tâm, quan lộ của Trình Trác Chi đại khái cũng chỉ đến đây.
Trần Tùng Ý nhìn một màn này, giống như xem kịch.
Lưu thị một mặt kiên quyết không cho nàng về Trần gia, mặt khác cũng không chịu nổi lão phu nhân lấy nàng làm cớ làm khó dễ bà ta. Trình Trác Chi kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa vừa rồi nàng một phen bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, càng không thể dùng gia pháp xử trí nàng.
Chỉ là như vậy còn chưa đủ.
Bên ngoài nàng vẫn tỏ vẻ lo lắng thương tâm, bộ dạng lung lay sắp đổ, trong lòng đang nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào.
Trình Minh Châu đứng tại chỗ, hôm nay đáng lẽ ả phải là tiêu điểm.
Nhưng hiện tại phu thê Trình Trác Chi đều vây quanh Trình lão phu nhân, không ai rảnh quan tâm nàng ta.
Chuyện này khác với tưởng tượng của nàng ta, càng làm nàng ta để ý hơn chính là, Trình Tùng Ý chỉ bằng hai câu đã làm phụ thân dao động.
Trình Trác Chi thế nhưng không định đuổi nàng đi, sao có thể!
Nhớ tới bản thân phải ở nơi thôn quê chịu khổ bao năm, Trình Tùng Ý lại chiếm vị trí của nàng hưởng phúc.
Hơn nữa mẫu thân Lưu thị vẫn luôn thiên vị nàng, ngộ nhỡ phụ thân nhớ ra chỗ tốt của nàng, tiếp tục cho nàng ở lại Trình gia, sang ả có thể chịu đựng được?
Trình Minh Châu cắn môi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tùng Ý, đáy mắt hiện ra oán hận.
Trần Tùng Ý đã nhận ra tầm mắt oán độc của Trình Minh Châu, cũng không để trong lòng, nàng đang suy tư về vận khí trên người mình.
Khí vận là một thứ hư vô mờ mịt, chiếu theo cách nói đời trước của Lưu thị, trên người nàng có đại vận khí.
Nhưng thời điểm phúc khí còn ở trên người nàng, Trần Tùng Ý không cảm nhận được gì, khi nàng làm việc cũng không thuận lợi hơn người khác bao nhiêu, không giống khi vận khí chuyển lên người Trình Minh Châu, ra cửa có thể nhặt được bạc, gặp được quý nhân.
Nhưng lật lại từng chân tơ kẽ tóc ở Trình gia, không phải không có dấu vết.
Không nói mặt khác, chỉ tính tòa nhà Trình gia đang ở.
Trần Tùng Ý nhớ rõ, tòa nhà này được Trình Trác Chi mua thời điểm mới hồi kinh.
Khi đó cả nhà bọn họ vừa trở về, tiền trên tay Lưu thị dùng để lo liệu trên dưới, không còn dư nhiều lắm, muốn mua tòa nhà thích hợp, phải dùng vận khí của nàng.
Vì thế, sau khi gặp người môi giới, Lưu thị liền đem vài tòa nhà lớn nhưng giá cả vượt quá năng lực viết trên giấy, để Trần Tùng Ý tuổi còn nhỏ chọn.
Trần Tùng Ý chọn một cái, Lưu thị liền dẫn người tới cửa bái phỏng, vừa hay gặp được chủ nhà đang vội cáo lão hồi hương.
Đối phương vội rời đi, thấy Trình gia hồi kinh nhậm chức nên đành nhượng bộ, Lưu thị nhờ thế mua được nhà với giá phải chăng.
Sau này ở kinh thành, Trình Trác Chi không thiếu lúc phải xã giao, phải tặng quà cho thượng cấp, tiền không đủ, Lưu thị lại mang theo Trần Tùng Ý đi đào thứ tốt, tặng quà cho người ta.
Thậm chí năm ấy lão phu nhân lâm bệnh nặng, lại đúng thời khắc mấu chốt của Trình Trác Chi.
Ông ta mơ ước chức quan kia đã nhiều năm, mắt thấy chỉ còn một bước là chạm đến, tuyệt đối không thể vì tang mẫu mà vụt mất.
Lúc ấy, vẫnlà Lưu thị để Trần Tùng Ý trích máu.
Nàng chép huyết kinh, lên chùa cầu nguyện, còn trích máu vào thuốc của lão phu nhân mới đem người từ quỷ môn quan cứu về.
Từng việc, từng việc lợi dụng vận may của nàng để xoay chuyển, tùy tiện lấy ra một chuyện cũng thấy rõ.
Càng miễn bàn mấy năm nay cửa hàng Trình gia giao cho nàng xử lý, lấy danh nghĩa nàng kinh doanh, bất luận được mùa hay không, tiền lời chưa bao giờ ít, tất cả đều kiếm bằng vận khí của nàng.
Trần Tùng Ý dùng góc độ người ngoài cuộc suy nghĩ, cảm thấy nếu nàng gặp được người may mắn như vậy, cũng không nguyện ý để đối phương đi.
Trước mắt xem ra Trình Trác Chi chịu thua lão phu nhân, nhưng sau này chỉ cần Lưu thị tiết lộ chuyện này với ông ta, ông ta muốn thăng quan tiến tước chắc chắn không bỏ qua cho nàng.
Hiện tại, ưu thế duy nhất của nàng chính là Lưu thị chưa nói cho người Trình gia biết bí mật này.
Người muốn nàng rời đi nhất chính là Trình Minh Châu, đáng tiếc, quá vô dụng, chìa khóa giúp nàng rời khỏi Trình gia không phải nàng ta.
Cứ như vậy lưu lại Trình gia? Cũng không được.
Tuy Trần Tùng Ý còn nhớ rõ võ công đời trước, cũng có thể tự luyện lần nữa, có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng chuyện này cần thời gian.
Còn nữa, đến bây giờ nàng vẫn chưa biết thủ đoạn Lưu thị dùng để hoán đổi mệnh cách của nàng với Trình Minh Châu.
Tương tự, cũng không rõ Lưu thị còn che giấu thủ đoạn gì, ở lại nơi này sẽ bị động vô cùng, rời khỏi Trình gia mới là an toàn nhất.
Hơn nữa, nếu không đi, nguy hiểm còn rơi trên đầu người nhà nàng.
Cha mẹ, huynh trưởng…… vì bảo hộ bọn họ, hôm nay Trần Tùng Ý nhất định phải bò khỏi nơi này.
Ở Trình gia này, còn ai có thể lợi dụng để giúp nàng trốn thoát?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa, người của Lưu thị đứng bên ngoài hô: “Tứ gia —— tứ phu nhân! Không thể đi vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất