Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 7:
“Chuyện này……”
Trước sự cứng rắn của lão phu nhân, chung quy Trình Trác Chi cũng không thể không thỏa hiệp.
Ông theo bản năng nhìn về phía Trần Tùng Ý đang quỳ trên đất, thấy bả vai thiếu nữ run nhè nhẹ, giống như đã hạ quyết tâm, nàng ngẩng đầu lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Tùng Ý sắc mặt tái nhợt, tựa như không đành lòng để phụ thân khó xử, vì thế nàng đưa ra quyết định.
Thanh âm thuộc về thiếu nữ run rẩy, trong lời nói lại lộ ra vẻ kiên định, “Tuy con không phải cốt nhục của mẫu thân phụ thân, nhưng ân dưỡng dục mười sáu năm không có gì báo đáp, hôm nay bất luận thế nào cũng không để cha mẹ vì con mà khó xử … Chỉ mong cha nương tha thứ cho nữ nhi bất hiếu, về sau không thể hầu hạ bên người song thân.”
Nói xong, nàng nghiêm mặt, quyết tuyệt cúi đầu bái lạy Trình Trác Chi.
Trong lòng Lưu thị lộp bộp, cảm thấy mọi chuyện sắp hỏng bét, vội ngăn cản nàng nói tiếp: “Ý nhi ——”
Nhưng Trần Tùng Ý không cho bà ta chút cơ hội nào.
Vì thoát thân, dù cảm thấy ghê tởm nàng vẫn diễn tròn vai.
Sau khi đứng dậy, nàng tỏ vẻ kìm nén nước mắt, hướng về phía Lưu thị nói, “Ân tình của cha mẹ, kiếp này nữ nhi trả không được, chỉ xin kiếp sau được kết cỏ ngậm vành báo đáp.”
Không một ai cảm thấy mấy lời này của nàng có vấn đề gì.
Hết thảy mọi thứ của nàng đều là Trình gia cấp, rời bỏ Trình gia cái gì nàng cũng không có, đương nhiên không “báo đáp” được gì.
Trình lão phu nhân vẫn như cũ ngồi ngay ngắn thẳng đầu, vẻ mặt bình thản.
Phu thê Trình Ngộ Chi đứng cạnh bà thấy lần này nhị phòng phải ăn quả đắng, trên mặt không nhịn được vẻ đắc ý.
Trình Minh Châu đứng một bên đợi hồi lâu, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, ả không nén được vui mừng.
Chỉ có Trình Trác Chi lộ vẻ không đành lòng, cuối cùng thở dài một hơi: “Thôi.”
Lúc này Lưu thị thật sự luống cuống, nhưng ngay cả lúc này bà ta cũng không hoài nghi Trần Tùng Ý nảy sinh dị tâm.
Chỉ cảm thấy nàng đơn thuần không muốn bọn họ khó xử, hoàn toàn bị tứ phòng cùng lão phu nhân bức ép, cũng không phải ý tứ thực sự của nàng.
“Lão……” Bà ta lập tức chuyển chủ ý lên người Trình Trác Chi, tính lại dùng nước mắt làm ông ta mềm lòng, giữ người ở lại.
Nhưng chưa đợi bà nói được gì, Triệu thị đứng cạnh Trình lão phu nhân chớp mắt, lại nhắc nhở nói: “Đại cô nương phải đi, cũng đừng quên để lại đồ vật thuộc về Trình gia ta.”
Sự tình phát triển đến mức này, mọi thứ đã diễn biến hoàn toàn khác kiếp trước.
Trần Tùng Ý không còn mặc người xâu xé, thậm chí chủ động đề nghị rời khỏi Trình gia, nhưng nàng không dự đoán được Triệu thị sẽ đột nhiên nói như vậy, trên mặt sửng sốt một chút.
Hai đời làm người, lại trải qua nhiều sóng gió như vậy, Trần Tùng Ý sớm không còn để tâm mấy đồ vật ngoài thân này.
Nói cho cùng, kiếp trước Trình Minh Châu trở về, cũng là từng bước đoạt đi đồ nàng sở hữu.
Hôm nay cho dù không một xu dính túi bước ra từ Trình phủ, Trần Tùng Ý cũng có cách quay về nhà mình ở Giang Nam.
Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy tứ phòng cũng có chút tác dụng, cho dù Lưu thị dùng mọi thủ đoạn, cũng không ngăn nổi nàng rời khỏi nơi này.
Trong mắt người ngoài, Trần Tùng Ý hoàng hốt là vì yêu cầu bất thình lình của Triệu thị khiến nàng bối rối không biết phải làm sao.
Làm thiên kim Trình gia mười mấy năm, lớn lên trong cẩm y ngọc, rời khỏi Trình gia nàng còn có thể đi đâu?
Huống chi Lưu thị đối xử với nữ nhi này rất tốt, đừng nói chi phí ăn mặc bình thường, ngay cả mấy cửa hàng cũng ghi danh nghĩa Trần Tùng Ý.
Chỉ tính trang sức nàng mang, y phục nàng mặc, mang ra ngoài bán lấy tiền cũng đủ cho gia đình bình thường sống sung túc mấy năm, Triệu thị lại muốn nàng tay trắng rời đi.
Lưu thị vốn hận tứ phòng làm hỏng chuyện tốt của mình, bỗng nhiên cảm thấy lần này Triệu thị tham tài cũng không phải chuyện xấu.
Sau khi bị bà ta nhắc nhở như vậy, Tùng Ý tuyệt đối không thể mang được cái gì theo.
Không có trang sức bán lấy tiền, nàng rời khỏi Trình gia, rời khỏi kinh thành kiểu gì?
Nghĩ vậy, Lưu thị cũng không nôn nóng như trước nữa, đem ánh mắt dừng trên người dưỡng nữ, chờ phản ứng của nàng.
Trong lúc nhất thời, Trần Tùng Ý lại trở thành tiêu điểm trong sảnh.
Cho dù nàng trời sinh không ham xa hoa tài vật, nhưng trang sức, gấm vóc trên người nàng, có cái nào không quý giá? Triệu thị nhìn còn thèm đỏ mắt, càng đừng nói Trình Minh Châu.
Tuy rằng sau khi được đón về Trình gia, y phục Trình Minh Châu mặc trên người, trâm đeo trên đầu đều không tệ nhưng vẫn hoàn toàn không sánh bằng.
Những thứ Trần Tùng Ý có đều tốt hơn ả!
Đây cũng là nguyên nhân nàng ta ghen ghét đến phát điên.
“Không được, nàng ta tuyệt đối không thể đem mấy thứ này đi, tất cả đều là của ta!”
Trình Minh Châu cắn răng, hận không thể trực tiếp xông lên, lột từng thứ trên người Trần Tùng Ý xuống.
Đáng giận là, đây là Trình gia, không phải nông thôn, ả không thể bộc lộ bản tính được.
Ả phải tiếp tục giả vờ thuần thiện, nhu nhược, mới khiến phụ thân nảy sinh lòng thương tiếc áy náy, bồi thường cho nàng ta nhiều thứ tốt hơn.
Nha hoàn của Trình Minh Châu vừa diễn xong vai trung thành bảo vệ chủ tử, chỉ trích Trần Tùng Ý, bây giờ đang quỳ trong góc tối kín đáo.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Trình Minh Châu hướng về mình, tức khắc giật mình.
Không phải chứ? Tiểu thư không lẽ muốn nàng ta xông lên động thủ đoạt đồ?
Nàng ta biết Trần Tùng Ý không phải đại tiểu thư Trình gia, bây giờ ra tay nàng cũng không có sức phản kháng, nhưng ….
Ngay khi ánh mặt Trình Minh Châu trở nên hung ác, gia tăng áp lực cho tiểu nha hoàn, Triệu thị lại như nhớ tới cái gì.
Ánh mắt bà ta sáng lên, chỉ vào vòng tay của Trần Tùng Ý, nói với lão phu nhân, “Nương, người còn nhớ vòng tay này không? Không phải lúc đính hôn với Tạ gia, Tạ lão phu nhân đưa cho Ý nha đầu sao?”
Trước sự cứng rắn của lão phu nhân, chung quy Trình Trác Chi cũng không thể không thỏa hiệp.
Ông theo bản năng nhìn về phía Trần Tùng Ý đang quỳ trên đất, thấy bả vai thiếu nữ run nhè nhẹ, giống như đã hạ quyết tâm, nàng ngẩng đầu lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Tùng Ý sắc mặt tái nhợt, tựa như không đành lòng để phụ thân khó xử, vì thế nàng đưa ra quyết định.
Thanh âm thuộc về thiếu nữ run rẩy, trong lời nói lại lộ ra vẻ kiên định, “Tuy con không phải cốt nhục của mẫu thân phụ thân, nhưng ân dưỡng dục mười sáu năm không có gì báo đáp, hôm nay bất luận thế nào cũng không để cha mẹ vì con mà khó xử … Chỉ mong cha nương tha thứ cho nữ nhi bất hiếu, về sau không thể hầu hạ bên người song thân.”
Nói xong, nàng nghiêm mặt, quyết tuyệt cúi đầu bái lạy Trình Trác Chi.
Trong lòng Lưu thị lộp bộp, cảm thấy mọi chuyện sắp hỏng bét, vội ngăn cản nàng nói tiếp: “Ý nhi ——”
Nhưng Trần Tùng Ý không cho bà ta chút cơ hội nào.
Vì thoát thân, dù cảm thấy ghê tởm nàng vẫn diễn tròn vai.
Sau khi đứng dậy, nàng tỏ vẻ kìm nén nước mắt, hướng về phía Lưu thị nói, “Ân tình của cha mẹ, kiếp này nữ nhi trả không được, chỉ xin kiếp sau được kết cỏ ngậm vành báo đáp.”
Không một ai cảm thấy mấy lời này của nàng có vấn đề gì.
Hết thảy mọi thứ của nàng đều là Trình gia cấp, rời bỏ Trình gia cái gì nàng cũng không có, đương nhiên không “báo đáp” được gì.
Trình lão phu nhân vẫn như cũ ngồi ngay ngắn thẳng đầu, vẻ mặt bình thản.
Phu thê Trình Ngộ Chi đứng cạnh bà thấy lần này nhị phòng phải ăn quả đắng, trên mặt không nhịn được vẻ đắc ý.
Trình Minh Châu đứng một bên đợi hồi lâu, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, ả không nén được vui mừng.
Chỉ có Trình Trác Chi lộ vẻ không đành lòng, cuối cùng thở dài một hơi: “Thôi.”
Lúc này Lưu thị thật sự luống cuống, nhưng ngay cả lúc này bà ta cũng không hoài nghi Trần Tùng Ý nảy sinh dị tâm.
Chỉ cảm thấy nàng đơn thuần không muốn bọn họ khó xử, hoàn toàn bị tứ phòng cùng lão phu nhân bức ép, cũng không phải ý tứ thực sự của nàng.
“Lão……” Bà ta lập tức chuyển chủ ý lên người Trình Trác Chi, tính lại dùng nước mắt làm ông ta mềm lòng, giữ người ở lại.
Nhưng chưa đợi bà nói được gì, Triệu thị đứng cạnh Trình lão phu nhân chớp mắt, lại nhắc nhở nói: “Đại cô nương phải đi, cũng đừng quên để lại đồ vật thuộc về Trình gia ta.”
Sự tình phát triển đến mức này, mọi thứ đã diễn biến hoàn toàn khác kiếp trước.
Trần Tùng Ý không còn mặc người xâu xé, thậm chí chủ động đề nghị rời khỏi Trình gia, nhưng nàng không dự đoán được Triệu thị sẽ đột nhiên nói như vậy, trên mặt sửng sốt một chút.
Hai đời làm người, lại trải qua nhiều sóng gió như vậy, Trần Tùng Ý sớm không còn để tâm mấy đồ vật ngoài thân này.
Nói cho cùng, kiếp trước Trình Minh Châu trở về, cũng là từng bước đoạt đi đồ nàng sở hữu.
Hôm nay cho dù không một xu dính túi bước ra từ Trình phủ, Trần Tùng Ý cũng có cách quay về nhà mình ở Giang Nam.
Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy tứ phòng cũng có chút tác dụng, cho dù Lưu thị dùng mọi thủ đoạn, cũng không ngăn nổi nàng rời khỏi nơi này.
Trong mắt người ngoài, Trần Tùng Ý hoàng hốt là vì yêu cầu bất thình lình của Triệu thị khiến nàng bối rối không biết phải làm sao.
Làm thiên kim Trình gia mười mấy năm, lớn lên trong cẩm y ngọc, rời khỏi Trình gia nàng còn có thể đi đâu?
Huống chi Lưu thị đối xử với nữ nhi này rất tốt, đừng nói chi phí ăn mặc bình thường, ngay cả mấy cửa hàng cũng ghi danh nghĩa Trần Tùng Ý.
Chỉ tính trang sức nàng mang, y phục nàng mặc, mang ra ngoài bán lấy tiền cũng đủ cho gia đình bình thường sống sung túc mấy năm, Triệu thị lại muốn nàng tay trắng rời đi.
Lưu thị vốn hận tứ phòng làm hỏng chuyện tốt của mình, bỗng nhiên cảm thấy lần này Triệu thị tham tài cũng không phải chuyện xấu.
Sau khi bị bà ta nhắc nhở như vậy, Tùng Ý tuyệt đối không thể mang được cái gì theo.
Không có trang sức bán lấy tiền, nàng rời khỏi Trình gia, rời khỏi kinh thành kiểu gì?
Nghĩ vậy, Lưu thị cũng không nôn nóng như trước nữa, đem ánh mắt dừng trên người dưỡng nữ, chờ phản ứng của nàng.
Trong lúc nhất thời, Trần Tùng Ý lại trở thành tiêu điểm trong sảnh.
Cho dù nàng trời sinh không ham xa hoa tài vật, nhưng trang sức, gấm vóc trên người nàng, có cái nào không quý giá? Triệu thị nhìn còn thèm đỏ mắt, càng đừng nói Trình Minh Châu.
Tuy rằng sau khi được đón về Trình gia, y phục Trình Minh Châu mặc trên người, trâm đeo trên đầu đều không tệ nhưng vẫn hoàn toàn không sánh bằng.
Những thứ Trần Tùng Ý có đều tốt hơn ả!
Đây cũng là nguyên nhân nàng ta ghen ghét đến phát điên.
“Không được, nàng ta tuyệt đối không thể đem mấy thứ này đi, tất cả đều là của ta!”
Trình Minh Châu cắn răng, hận không thể trực tiếp xông lên, lột từng thứ trên người Trần Tùng Ý xuống.
Đáng giận là, đây là Trình gia, không phải nông thôn, ả không thể bộc lộ bản tính được.
Ả phải tiếp tục giả vờ thuần thiện, nhu nhược, mới khiến phụ thân nảy sinh lòng thương tiếc áy náy, bồi thường cho nàng ta nhiều thứ tốt hơn.
Nha hoàn của Trình Minh Châu vừa diễn xong vai trung thành bảo vệ chủ tử, chỉ trích Trần Tùng Ý, bây giờ đang quỳ trong góc tối kín đáo.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Trình Minh Châu hướng về mình, tức khắc giật mình.
Không phải chứ? Tiểu thư không lẽ muốn nàng ta xông lên động thủ đoạt đồ?
Nàng ta biết Trần Tùng Ý không phải đại tiểu thư Trình gia, bây giờ ra tay nàng cũng không có sức phản kháng, nhưng ….
Ngay khi ánh mặt Trình Minh Châu trở nên hung ác, gia tăng áp lực cho tiểu nha hoàn, Triệu thị lại như nhớ tới cái gì.
Ánh mắt bà ta sáng lên, chỉ vào vòng tay của Trần Tùng Ý, nói với lão phu nhân, “Nương, người còn nhớ vòng tay này không? Không phải lúc đính hôn với Tạ gia, Tạ lão phu nhân đưa cho Ý nha đầu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất