Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 9:
Thời điểm Trần Tùng Ý bước ra cửa, thân hình lay động một chút, thiếu chút nữa té ngã.
Không phải nàng giả vờ, thân thể này chưa được rèn luyện qua, yếu đuối mong manh, ngày thường cảm giác gió thổi là bay, hôm nay mới chỉ quỳ một lát, đầu gối liền chết lặng.
Nàng chỉ tập tễnh đi hai bước, sau khi đi ra ngoài, cả người liền vui sướng.
Nàng đã quên đau đớn, chân đi trên hành lang càng đi càng nhanh, dần dần bắt đầu chạy.
Hạ nhân Trình phủ chỉ thấy một bóng người mặc trung y, tóc tai bù rù, chân không đi giày chạy qua, hoàn toàn không thể liên hệ nàng với đại tiểu thư đoan trang hiền nhã thường ngày.
Bởi vì nàng vừa khóc vừa cười chạy đi, bọn họ sợ nàng là kẻ điên, cho nên không ai dám cản.
Trong đại sảnh, Trình Minh Châu nhìn thân ảnh Trần Tùng Ý biến mất, lồng ngực chỉ cảm thấy sảng khoái.
Ha, cái đinh trong mắt cuối cùng cũng bị đuổi đi.
Từ nay về sau, nàng ta chính là đích tiểu thư duy nhất của nhị phòng Trình gia, không ai có thể tranh đoạt với ả nữa.
Ả ảo tưởng bản thân đoạt được tiểu viện của Trần Tùng Ý, đợi lát nữa trở về sẽ tuyên bố chủ quyền, những nha hoàn từng khinh thường ả, ở sau lưng ả khua môi múa mép sẽ có biểu tình gì, bỗng một tiếng trầm vang lên, ngay sau đó là thanh âm mang theo hoảng loạn của phụ thân: “Lệ nương!”
Trình Minh Châu hậu tri hậu giác quay đầu lại, liền mẫu thân mình ngã xuống mặt đất, sắc mặt xanh trắng, bất tỉnh nhân sự.
……
Trần Tùng Ý chạy ra thính đường, đối với Trình phủ nàng vô cùng xa lạ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Nàng không chọn đi cửa chính, mà chạy về phía bọn hạ nhân thường xuyên ra vào, mỗi ngày đúng giờ sẽ người tới đưa đồ ăn nước uống từ cửa sau.
Hiện tại, thời gian này vừa hay tới giờ đưa đồ ăn trưa.
Hậu viện rối ren, nàng có thể nhân cơ hội trà trộn trong đó đi ra ngoài, giảm bớt tỷ lệ bị phát hiện rồi bị chặn lại.
Chỗ ở của hạ nhân Trình phủ đều ở gần của hông, đường dẫn ra cửa sau là một mảnh đất trống, sau khi ma ma thô sử giặt xong quần áo sẽ phơi đồ trên cây gậy trúc ở đây.
Trần Tùng Ý đi ngang qua, duỗi ra tay túm bừa áo vải thô của một vú già.
Quần áo còn chưa khô, nàng cũng không thèm để ý, trực tiếp phủ lên người, xé một dải vải ở viền áo, bẻ một cành cây bên cạnh, buộc lại mái tóc đang buông xõa.
Tuy thân thể này gầy yếu, cũng không ảnh hưởng tới linh hồn vừa trở về từ chiến trường của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã có áo ngoài, tóc được cột cao, chỉ thiếu đôi giày trên chân.
Phía trước, cửa sau đã mở ra.
Người của nhà bếp đang phát đồ ăn từ xe đẩy.
Người đưa nước vừa hay đi theo sau, đang thúc giục người đằng trước chuyển đồ ăn nhanh lên.
Quản sự chờ ở phía sau thấy thế nhíu mày, thô bạo ra lệnh cho hạ nhân thô sử: "Mau mang nước xuống."
Tận dụng thời cơ, Trần Tùng Ý không bỏ sức đi tìm giày nữa.
Nàng nhanh chóng quyết định, chạy thẳng về phía cửa sau, trà trộn vào đám người hầu đang thu dọn nước và đồ ăn rồi đi ra ngoài mà không gây chút chú ý nào.
Phía sau nàng, một bà vú già xách bồn gỗ ra thu dọn y phục.
Thấy sào trúc rỗng tuếch, bà lập tức kêu to: “Y phục của ta đâu?”
Thanh âm vang vọng quanh tiểu viện, kẻ thuận tay lấy y phục của bà sớm đã cao chạy xa bay.
Trần Tùng Ý nhân lúc không ai để ý, liền rẽ vào đường tắt, thoát khỏi đoàn người.
Khu vực Trình phủ là nơi quan viên lớn nhỏ trong triều tụ cư, phủ đệ rất nhiều, đường tắt càng không thiếu.
Tuy ngõ nhỏ ít người, nhưng Trần Tùng Ý vẫn thập phần cẩn thận, cúi đầu đảo nhanh bước chân, cố gắng không để kẻ nào chú ý.
Nàng biết hiện tại bản thân có thể chạy trốn thuận lợi như vậy, chẳng qua là lợi dụng mọi người trong sảnh chưa kịp phản ứng.
Chờ sau khi bọn họ phản ứng lại, chắc chắn sẽ phái người đuổi theo, nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi kinh thành.
Tuy đương triều cho phép tự do thông hành, kiểm tra cũng không nghiêm, nhưng nếu Trình gia lấy cớ đích nữ bị kẻ xấu bắt cóc, ra vào vùng phụ cận kinh thành sẽ không còn dễ dàng nữa.
Lồng ngực Trần Tùng Ý phập phồng kịch liệt, nàng dùng võ công gia truyền điều tiết hô hấp, nhanh chóng làm nhịp tim đập bình thường, bởi vì chạy quá vội mà máu tươi vọt tới cổ họng cũng mạnh mẽ áp xuống.
“Quá yếu.” Tầm mắt nàng đen kịt, nghiến răng nói, “Nhất định phải nhanh chóng luyện lại võ công.”
Nàng không cần luyện võ để đi theo phụ huynh lên chiến trường giết địch như kiếp trước, chỉ cần đủ thể lực để chạy trốn những tình huống thế này.
Việc học võ còn phải xem thiên phú, kiếp trước thiên phú của nàng rất tốt, đời này thế nào còn chưa biết.
Bởi vậy, nàng cũng không nhất định phải luyện đến khai sơn phách thạch.
Một bên nàng vội vàng bước đi, một bên tùy cơ thay đổi lộ trình.
Cảm nhận phía sau không có người đuổi theo, Trần Tùng Ý vẫn không dám lơ là mà đẩy nhanh tốc độ hơn.
Sau khi rời khỏi kinh thành, muốn tới Giang Nam, còn phải nghĩ cách.
Nàng hiện tại không xu dính túi, còn phải tránh Trình gia truy đuổi, tình thế không lạc quan nổi.
Không phải nàng giả vờ, thân thể này chưa được rèn luyện qua, yếu đuối mong manh, ngày thường cảm giác gió thổi là bay, hôm nay mới chỉ quỳ một lát, đầu gối liền chết lặng.
Nàng chỉ tập tễnh đi hai bước, sau khi đi ra ngoài, cả người liền vui sướng.
Nàng đã quên đau đớn, chân đi trên hành lang càng đi càng nhanh, dần dần bắt đầu chạy.
Hạ nhân Trình phủ chỉ thấy một bóng người mặc trung y, tóc tai bù rù, chân không đi giày chạy qua, hoàn toàn không thể liên hệ nàng với đại tiểu thư đoan trang hiền nhã thường ngày.
Bởi vì nàng vừa khóc vừa cười chạy đi, bọn họ sợ nàng là kẻ điên, cho nên không ai dám cản.
Trong đại sảnh, Trình Minh Châu nhìn thân ảnh Trần Tùng Ý biến mất, lồng ngực chỉ cảm thấy sảng khoái.
Ha, cái đinh trong mắt cuối cùng cũng bị đuổi đi.
Từ nay về sau, nàng ta chính là đích tiểu thư duy nhất của nhị phòng Trình gia, không ai có thể tranh đoạt với ả nữa.
Ả ảo tưởng bản thân đoạt được tiểu viện của Trần Tùng Ý, đợi lát nữa trở về sẽ tuyên bố chủ quyền, những nha hoàn từng khinh thường ả, ở sau lưng ả khua môi múa mép sẽ có biểu tình gì, bỗng một tiếng trầm vang lên, ngay sau đó là thanh âm mang theo hoảng loạn của phụ thân: “Lệ nương!”
Trình Minh Châu hậu tri hậu giác quay đầu lại, liền mẫu thân mình ngã xuống mặt đất, sắc mặt xanh trắng, bất tỉnh nhân sự.
……
Trần Tùng Ý chạy ra thính đường, đối với Trình phủ nàng vô cùng xa lạ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Nàng không chọn đi cửa chính, mà chạy về phía bọn hạ nhân thường xuyên ra vào, mỗi ngày đúng giờ sẽ người tới đưa đồ ăn nước uống từ cửa sau.
Hiện tại, thời gian này vừa hay tới giờ đưa đồ ăn trưa.
Hậu viện rối ren, nàng có thể nhân cơ hội trà trộn trong đó đi ra ngoài, giảm bớt tỷ lệ bị phát hiện rồi bị chặn lại.
Chỗ ở của hạ nhân Trình phủ đều ở gần của hông, đường dẫn ra cửa sau là một mảnh đất trống, sau khi ma ma thô sử giặt xong quần áo sẽ phơi đồ trên cây gậy trúc ở đây.
Trần Tùng Ý đi ngang qua, duỗi ra tay túm bừa áo vải thô của một vú già.
Quần áo còn chưa khô, nàng cũng không thèm để ý, trực tiếp phủ lên người, xé một dải vải ở viền áo, bẻ một cành cây bên cạnh, buộc lại mái tóc đang buông xõa.
Tuy thân thể này gầy yếu, cũng không ảnh hưởng tới linh hồn vừa trở về từ chiến trường của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã có áo ngoài, tóc được cột cao, chỉ thiếu đôi giày trên chân.
Phía trước, cửa sau đã mở ra.
Người của nhà bếp đang phát đồ ăn từ xe đẩy.
Người đưa nước vừa hay đi theo sau, đang thúc giục người đằng trước chuyển đồ ăn nhanh lên.
Quản sự chờ ở phía sau thấy thế nhíu mày, thô bạo ra lệnh cho hạ nhân thô sử: "Mau mang nước xuống."
Tận dụng thời cơ, Trần Tùng Ý không bỏ sức đi tìm giày nữa.
Nàng nhanh chóng quyết định, chạy thẳng về phía cửa sau, trà trộn vào đám người hầu đang thu dọn nước và đồ ăn rồi đi ra ngoài mà không gây chút chú ý nào.
Phía sau nàng, một bà vú già xách bồn gỗ ra thu dọn y phục.
Thấy sào trúc rỗng tuếch, bà lập tức kêu to: “Y phục của ta đâu?”
Thanh âm vang vọng quanh tiểu viện, kẻ thuận tay lấy y phục của bà sớm đã cao chạy xa bay.
Trần Tùng Ý nhân lúc không ai để ý, liền rẽ vào đường tắt, thoát khỏi đoàn người.
Khu vực Trình phủ là nơi quan viên lớn nhỏ trong triều tụ cư, phủ đệ rất nhiều, đường tắt càng không thiếu.
Tuy ngõ nhỏ ít người, nhưng Trần Tùng Ý vẫn thập phần cẩn thận, cúi đầu đảo nhanh bước chân, cố gắng không để kẻ nào chú ý.
Nàng biết hiện tại bản thân có thể chạy trốn thuận lợi như vậy, chẳng qua là lợi dụng mọi người trong sảnh chưa kịp phản ứng.
Chờ sau khi bọn họ phản ứng lại, chắc chắn sẽ phái người đuổi theo, nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi kinh thành.
Tuy đương triều cho phép tự do thông hành, kiểm tra cũng không nghiêm, nhưng nếu Trình gia lấy cớ đích nữ bị kẻ xấu bắt cóc, ra vào vùng phụ cận kinh thành sẽ không còn dễ dàng nữa.
Lồng ngực Trần Tùng Ý phập phồng kịch liệt, nàng dùng võ công gia truyền điều tiết hô hấp, nhanh chóng làm nhịp tim đập bình thường, bởi vì chạy quá vội mà máu tươi vọt tới cổ họng cũng mạnh mẽ áp xuống.
“Quá yếu.” Tầm mắt nàng đen kịt, nghiến răng nói, “Nhất định phải nhanh chóng luyện lại võ công.”
Nàng không cần luyện võ để đi theo phụ huynh lên chiến trường giết địch như kiếp trước, chỉ cần đủ thể lực để chạy trốn những tình huống thế này.
Việc học võ còn phải xem thiên phú, kiếp trước thiên phú của nàng rất tốt, đời này thế nào còn chưa biết.
Bởi vậy, nàng cũng không nhất định phải luyện đến khai sơn phách thạch.
Một bên nàng vội vàng bước đi, một bên tùy cơ thay đổi lộ trình.
Cảm nhận phía sau không có người đuổi theo, Trần Tùng Ý vẫn không dám lơ là mà đẩy nhanh tốc độ hơn.
Sau khi rời khỏi kinh thành, muốn tới Giang Nam, còn phải nghĩ cách.
Nàng hiện tại không xu dính túi, còn phải tránh Trình gia truy đuổi, tình thế không lạc quan nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất