Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 16:
Thời điểm mới tỉnh lại, vốn dĩ bà ta chưa nghĩ tới thuật pháp này, nhưng hiện tại nhìn hai con búp bê trước mắt, nghĩ tới Trần Tùng Ý vô tình rời khỏi Trình phủ, có phải đã làm ảnh hưởng tới thuật pháp, mới làm bà ta đột nhiên ngất đi?
“Không được, ngoài ý muốn cũng được, trùng hợp cũng thế, đều phải đem người trở lại dưới mí mắt ta.”
Lưu thị không khống chế được mà nắm chặt búp bê trong tay, một lát sau mới bình tĩnh trở lại, buông lỏng tay ra.
Hiện tại, bà ta cần mời đại phu tới chẩn bệnh một lần nữa.
Những kẻ khác bà ta đều không yên tâm, những việc này không thể tiết lộ với Trình Trác Chi hay Trình Minh Châu.
Vì thế Lưu thị nhìn về phía vú già đắc lực nhất của mình, nói với bà ta: “Để nó về chỗ cũ, sau đó ngươi chọn chút nhân thủ, tự mình đi tìm nàng.”
“Vâng.” phụ nhân tiếp nhận hai con búp bê, vô cùng cẩn thận đặt chúng vào ngăn tủ bí mật.
Ngoài cửa sổ, vốn dĩ nghe tin mẫu thân tỉnh lại, Trình Minh Châu muốn tới thăm hỏi lại nghe được mấy câu bên trong truyền ra, không nhìn rõ quản sự nương tử kia thu hồi cái gì, chỉ nghe được Lưu thị nói muốn phái bà ta đi tìm Trần Tùng Ý trở về, tức khắc giận đến khó thở.
“Đi!” Ả dậm chân, quay đầu rời khỏi viện của Lưu thị, ý định vào thăm mẫu thân tan thành mây khói.
“Tiểu thư chậm một chút!” Nha hoàn của ả đi theo phía sau, thiếu chút nữa đuổi không kịp Trình Minh Châu đang tức giận.
Trở về tiểu viện của mình, Trình Minh Châu một chân đá văng cửa, nổi giận đùng đùng bước qua ngạch cửa.
Cửa viện vừa mở ra, thanh âm kinh hô đau đớn không chút che đậy truyền tới.
“Tiểu thư đừng đánh! Nô tỳ không dám nữa……”
“Cầu tiểu thư tha mạng! Đều là nô tỳ có mắt không tròng! Nô tỳ không dám nữa!”
Cùng với thanh âm ba bốn nha hoàn xin tha, là tiếng gậy gộc trầm đục đập vào da thịt con người.
Chỉ thấy trong viện xếp một hàng ghế dài, bị đánh đập trên đó đều là nha hoàn của Trần Tùng Ý.
Trình Minh Châu nghe thanh âm các nàng xin tha, trong lòng vô cùng hả giận.
Nha hoàn của nàng ta lập tức đứng ra, nói với mấy tiểu nha hoàn đang nhìn nhóm đại nha hoàn bị đánh: “Sớm biết có ngày này, lúc trước hà tất phải vậy? Đánh tiếp! Đánh dùng sức chút!”
Ánh mắt Trình Minh Châu đảo qua tiểu viện, thấy mấy tiểu nha hoàn nhìn mình vô cùng sợ hãi, lập tức hừ lạnh một tiếng, đi về phía chính điện.
Trần Tùng Ý đã đi rồi, cái viện này chính thức thuộc về nàng ta, ả liền trực tiếp dọn vào nhà chính, đem những nha hoàn nói xấu ả ra cắt lưỡi, giết gà dọa khỉ.
Ả không thích dùng đồ cũ của người khác, đám ti tiện đó một người ả cũng không giữ lại, chẳng qua sẽ không đuổi ra ngoài dễ dàng thôi.
Ả muốn giữ bọn chúng ở lại chỗ này lo lắng hãi hùng, bắt được nhược điểm rồi bán đi một mẻ.
Vốn dĩ nàng ta đã kêu người giáo huấn các nàng trước khi đến viện Lưu thị, tính toán thời điểm trở về cũng đã đánh xong, không ngờ bản thân cao hứng mà đi, mất hứng mà về.
Ở trong phòng một hồi, ả nhìn căn phòng chỗ nào cũng có dấu vết của Trần Tùng Ý, nghĩ đến Lưu thị còn muốn phái người đem nàng tìm trở về liền tức tối trong lòng, tiện tay cầm ly trà trên bàn dùng lực nện xuống đất.
Cái lý vang lên tiếng vỡ, nha hoàn của ả vội vào khuyên nhủ: “Tiểu thư không cần tức giận, tội gì vì một tiện nhân bị đuổi đi mà ảnh hưởng thân thể?”
Trình Minh Châu liếc xéo nàng ta một cái: “Ngươi không nghe thấy sao? Mẹ ta nói muốn cho người đi đón nàng ta trở về! Ta mới là nữ nhi bà ấy thân sinh, vứt ta ở cái nơi quỷ quái kia mười sáu năm mới tới tìm ta, hiện tại chờ không nổi muốn đi tìm Trần Tùng Ý!”
Nha hoàn nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của ả, chớp mắt, đi tới sau lưng xoa bóp bả vai ả: “Phu nhân muốn bọn họ tìm, chúng ta làm cho bọn họ tìm không thấy là được!”
“Hả?” Trình Minh Châu vừa nghe liền ý thức được, bản thân phải tranh thủ ra tay trước.
Nha hoàn này ả tiện tay mua trên đường hồi kinh, rất nhanh nhẹn, hơn nữa từng lưu lạc ở kinh thành một thời gian, so với Trình Minh Châu quê mùa thì hiểu biết hơn nhiều.
Ả suy tư một lát liền có chủ ý, móc tay gọi nha hoàn đang xoa bóp sau lưng, kêu nàng ta đưa lỗ tai lại gần: “Ngươi ở kinh thành không phải còn không ít ‘bằng hữu’ sao? Kêu bọn họ đi tìm Trần Tùng Ý, đợi xong việc ta sẽ không bạc đãi bọn họ.”
Hiện tại trên tay nàng ta không thiếu trang sức tài phú Trình gia cùng Lưu thị bồi thường.
Tùy tiện lấy ra một chút, cũng đủ để đám lưu manh đó bán mạng.
“Vâng.” Tiểu nha hoàn đáp lời, sau đó lại hỏi, “Sau khi tìm được nàng ta……”
Trình Minh Châu nâng tay lên, nhìn móng tay được cắt tỉa hoàn hảo, không thèm để ý nói: “Tạ gia không phải muốn nàng ta gả qua sao? Vậy hủy dung đi!”
——
Toàn bộ ngựa của Phong Mân đều được nuôi ở Tây Bắc, sánh ngang với ngựa chiến trên thảo nguyên.
Mấy con chiến mã này vô cùng ưu việt, ngày đi trăm dặm không nói chơi.
Nếu hắn muốn tới Giang Nam bằng đường bộ, dùng ngựa này thời gian đi không quá chênh lệch với đường thủy, nhưng suy xét việc Trần Tùng Ý là nữ nhi gia, không giống nam nhân bọn họ màn trời chiếu đất, cho nên an bài cho nàng một chiếc xe ngựa.
Phong Mân cũng không trông đợi nàng thân là thiên kim tiểu thư có thể tự chăm sóc bản thân, cho nên mới mua cho nàng tiểu nha hoàn hầu hạ trên đường.
Trần Tùng Ý nhìn Tiểu Liên một bên nỗ lực quạt cho mình, sâu sắc cảm nhân Phong Mân người này cẩn thận hơn nhiều so với bề ngoài.
Mẹ con Lưu thị đang suy nghĩ dùng biện pháp gì đối phó nàng, đối với Trần Tùng Ý đã thoát khỏi kinh thành mà nói không còn quan trọng.
Xe ngựa đi trên quan đạo, mặt đường bằng phẳng, xe ngựa chạy lên cũng không tính là rung lắc, nàng nằm trong xe ngựa, để Tiểu Liên nghỉ ngơi một lát, sau đó nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Vừa mới rời khỏi kinh thành, phụ cận kinh thành vẫn còn rất nhiều thôn dân cư dày đặc.
Cho dù mùa màng hiện tại không tốt, điền trang của hoàng gia cùng đại quan quý nhân đều không chịu ảnh hưởng.
Tệ nạn ở Đại Tề kéo dài lâu năm, trong đó nguyên nhân chủ yếu là lương thực tập trung trên tay quan lại thế gia, bá tánh dựa vào trồng trọt mà sống, đồng ruộng trong tay thì cằn cỗi, số lượng thưa thớt.
Cho nên 20 năm sau, khi Đại Tề lần nữa giao chiến cùng man di binh hùng tướng mạnh, lương thảo phía sau mới không đủ cung ứng cho quân đội tiền tuyến.
Thời điểm Trần Tùng Ý cùng cha anh trấn thủ biên quan đánh giặc, việc nàng làm nhiều nhất không phải rời thành tập kích địch nhân, mà là dẫn theo binh lính canh tác đồn điền.
Đáng tiếc đất đai biên quan cằn cỗi, làm bao nhiêu cũng chỉ đủ cho bọn họ không bị chết đói.
Nhưng kinh thành nhiều ruộng tốt, lương thực trồng ra năng suất cao như vậy, lại chỉ nằm trong tay một bộ phận nhỏ quyền quý.
Bọn họ không màng quốc gia, không màng chiến sự, chỉ muốn cầu hòa, chỉ nghĩ sống mơ mơ màng màng, làm sao Đại Tề có thể thay đổi?
Phải là người thế nào, mới có thể thay đổi cục diện này?
“Không được, ngoài ý muốn cũng được, trùng hợp cũng thế, đều phải đem người trở lại dưới mí mắt ta.”
Lưu thị không khống chế được mà nắm chặt búp bê trong tay, một lát sau mới bình tĩnh trở lại, buông lỏng tay ra.
Hiện tại, bà ta cần mời đại phu tới chẩn bệnh một lần nữa.
Những kẻ khác bà ta đều không yên tâm, những việc này không thể tiết lộ với Trình Trác Chi hay Trình Minh Châu.
Vì thế Lưu thị nhìn về phía vú già đắc lực nhất của mình, nói với bà ta: “Để nó về chỗ cũ, sau đó ngươi chọn chút nhân thủ, tự mình đi tìm nàng.”
“Vâng.” phụ nhân tiếp nhận hai con búp bê, vô cùng cẩn thận đặt chúng vào ngăn tủ bí mật.
Ngoài cửa sổ, vốn dĩ nghe tin mẫu thân tỉnh lại, Trình Minh Châu muốn tới thăm hỏi lại nghe được mấy câu bên trong truyền ra, không nhìn rõ quản sự nương tử kia thu hồi cái gì, chỉ nghe được Lưu thị nói muốn phái bà ta đi tìm Trần Tùng Ý trở về, tức khắc giận đến khó thở.
“Đi!” Ả dậm chân, quay đầu rời khỏi viện của Lưu thị, ý định vào thăm mẫu thân tan thành mây khói.
“Tiểu thư chậm một chút!” Nha hoàn của ả đi theo phía sau, thiếu chút nữa đuổi không kịp Trình Minh Châu đang tức giận.
Trở về tiểu viện của mình, Trình Minh Châu một chân đá văng cửa, nổi giận đùng đùng bước qua ngạch cửa.
Cửa viện vừa mở ra, thanh âm kinh hô đau đớn không chút che đậy truyền tới.
“Tiểu thư đừng đánh! Nô tỳ không dám nữa……”
“Cầu tiểu thư tha mạng! Đều là nô tỳ có mắt không tròng! Nô tỳ không dám nữa!”
Cùng với thanh âm ba bốn nha hoàn xin tha, là tiếng gậy gộc trầm đục đập vào da thịt con người.
Chỉ thấy trong viện xếp một hàng ghế dài, bị đánh đập trên đó đều là nha hoàn của Trần Tùng Ý.
Trình Minh Châu nghe thanh âm các nàng xin tha, trong lòng vô cùng hả giận.
Nha hoàn của nàng ta lập tức đứng ra, nói với mấy tiểu nha hoàn đang nhìn nhóm đại nha hoàn bị đánh: “Sớm biết có ngày này, lúc trước hà tất phải vậy? Đánh tiếp! Đánh dùng sức chút!”
Ánh mắt Trình Minh Châu đảo qua tiểu viện, thấy mấy tiểu nha hoàn nhìn mình vô cùng sợ hãi, lập tức hừ lạnh một tiếng, đi về phía chính điện.
Trần Tùng Ý đã đi rồi, cái viện này chính thức thuộc về nàng ta, ả liền trực tiếp dọn vào nhà chính, đem những nha hoàn nói xấu ả ra cắt lưỡi, giết gà dọa khỉ.
Ả không thích dùng đồ cũ của người khác, đám ti tiện đó một người ả cũng không giữ lại, chẳng qua sẽ không đuổi ra ngoài dễ dàng thôi.
Ả muốn giữ bọn chúng ở lại chỗ này lo lắng hãi hùng, bắt được nhược điểm rồi bán đi một mẻ.
Vốn dĩ nàng ta đã kêu người giáo huấn các nàng trước khi đến viện Lưu thị, tính toán thời điểm trở về cũng đã đánh xong, không ngờ bản thân cao hứng mà đi, mất hứng mà về.
Ở trong phòng một hồi, ả nhìn căn phòng chỗ nào cũng có dấu vết của Trần Tùng Ý, nghĩ đến Lưu thị còn muốn phái người đem nàng tìm trở về liền tức tối trong lòng, tiện tay cầm ly trà trên bàn dùng lực nện xuống đất.
Cái lý vang lên tiếng vỡ, nha hoàn của ả vội vào khuyên nhủ: “Tiểu thư không cần tức giận, tội gì vì một tiện nhân bị đuổi đi mà ảnh hưởng thân thể?”
Trình Minh Châu liếc xéo nàng ta một cái: “Ngươi không nghe thấy sao? Mẹ ta nói muốn cho người đi đón nàng ta trở về! Ta mới là nữ nhi bà ấy thân sinh, vứt ta ở cái nơi quỷ quái kia mười sáu năm mới tới tìm ta, hiện tại chờ không nổi muốn đi tìm Trần Tùng Ý!”
Nha hoàn nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của ả, chớp mắt, đi tới sau lưng xoa bóp bả vai ả: “Phu nhân muốn bọn họ tìm, chúng ta làm cho bọn họ tìm không thấy là được!”
“Hả?” Trình Minh Châu vừa nghe liền ý thức được, bản thân phải tranh thủ ra tay trước.
Nha hoàn này ả tiện tay mua trên đường hồi kinh, rất nhanh nhẹn, hơn nữa từng lưu lạc ở kinh thành một thời gian, so với Trình Minh Châu quê mùa thì hiểu biết hơn nhiều.
Ả suy tư một lát liền có chủ ý, móc tay gọi nha hoàn đang xoa bóp sau lưng, kêu nàng ta đưa lỗ tai lại gần: “Ngươi ở kinh thành không phải còn không ít ‘bằng hữu’ sao? Kêu bọn họ đi tìm Trần Tùng Ý, đợi xong việc ta sẽ không bạc đãi bọn họ.”
Hiện tại trên tay nàng ta không thiếu trang sức tài phú Trình gia cùng Lưu thị bồi thường.
Tùy tiện lấy ra một chút, cũng đủ để đám lưu manh đó bán mạng.
“Vâng.” Tiểu nha hoàn đáp lời, sau đó lại hỏi, “Sau khi tìm được nàng ta……”
Trình Minh Châu nâng tay lên, nhìn móng tay được cắt tỉa hoàn hảo, không thèm để ý nói: “Tạ gia không phải muốn nàng ta gả qua sao? Vậy hủy dung đi!”
——
Toàn bộ ngựa của Phong Mân đều được nuôi ở Tây Bắc, sánh ngang với ngựa chiến trên thảo nguyên.
Mấy con chiến mã này vô cùng ưu việt, ngày đi trăm dặm không nói chơi.
Nếu hắn muốn tới Giang Nam bằng đường bộ, dùng ngựa này thời gian đi không quá chênh lệch với đường thủy, nhưng suy xét việc Trần Tùng Ý là nữ nhi gia, không giống nam nhân bọn họ màn trời chiếu đất, cho nên an bài cho nàng một chiếc xe ngựa.
Phong Mân cũng không trông đợi nàng thân là thiên kim tiểu thư có thể tự chăm sóc bản thân, cho nên mới mua cho nàng tiểu nha hoàn hầu hạ trên đường.
Trần Tùng Ý nhìn Tiểu Liên một bên nỗ lực quạt cho mình, sâu sắc cảm nhân Phong Mân người này cẩn thận hơn nhiều so với bề ngoài.
Mẹ con Lưu thị đang suy nghĩ dùng biện pháp gì đối phó nàng, đối với Trần Tùng Ý đã thoát khỏi kinh thành mà nói không còn quan trọng.
Xe ngựa đi trên quan đạo, mặt đường bằng phẳng, xe ngựa chạy lên cũng không tính là rung lắc, nàng nằm trong xe ngựa, để Tiểu Liên nghỉ ngơi một lát, sau đó nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Vừa mới rời khỏi kinh thành, phụ cận kinh thành vẫn còn rất nhiều thôn dân cư dày đặc.
Cho dù mùa màng hiện tại không tốt, điền trang của hoàng gia cùng đại quan quý nhân đều không chịu ảnh hưởng.
Tệ nạn ở Đại Tề kéo dài lâu năm, trong đó nguyên nhân chủ yếu là lương thực tập trung trên tay quan lại thế gia, bá tánh dựa vào trồng trọt mà sống, đồng ruộng trong tay thì cằn cỗi, số lượng thưa thớt.
Cho nên 20 năm sau, khi Đại Tề lần nữa giao chiến cùng man di binh hùng tướng mạnh, lương thảo phía sau mới không đủ cung ứng cho quân đội tiền tuyến.
Thời điểm Trần Tùng Ý cùng cha anh trấn thủ biên quan đánh giặc, việc nàng làm nhiều nhất không phải rời thành tập kích địch nhân, mà là dẫn theo binh lính canh tác đồn điền.
Đáng tiếc đất đai biên quan cằn cỗi, làm bao nhiêu cũng chỉ đủ cho bọn họ không bị chết đói.
Nhưng kinh thành nhiều ruộng tốt, lương thực trồng ra năng suất cao như vậy, lại chỉ nằm trong tay một bộ phận nhỏ quyền quý.
Bọn họ không màng quốc gia, không màng chiến sự, chỉ muốn cầu hòa, chỉ nghĩ sống mơ mơ màng màng, làm sao Đại Tề có thể thay đổi?
Phải là người thế nào, mới có thể thay đổi cục diện này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất