Chương 2: Tiểu tam đến nhà.
Khi cô vừa nằm xuống đi ngủ thì Âu Trạch Dương lại bước vào phòng, hắn đi lại phía đầu giường rồi bắt đầu cửa đồ ra. Bạch Tử Du nhìn hành động đó của hắn mà không khỏi lo sợ.
Cô nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, dè dặt lên tiếng hỏi.
“Anh làm gì thế?”
“Đi tắm. Ngủ.” Hắn không nhìn cô mà chỉ thản nhiên đáp một câu rồi đi thẳng vào phòng tắm.
- Trời ạ anh ta sẽ không bảo mình thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chứ? Nhưng mình là Bạch Tử Du 18 tuổi mà còn chưa động vào tay đàn ông bao giờ, mình cũng đâu có ký ức 5 năm qua làm sao giờ.
Cô vò đầu bứt tai khó chịu, không biết lát nữa Âu Trạch Dương có làm gì mình không, cô chùm chăn lên đầu kín mít rồi nằm in thin thít, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đã ngủ ngon rồi ấy chứ.
Âu Trạch Dương tắm xong liền nằm lên giường ngủ, hắn nhìn sang phía cô, thấy cô nằm xa mình hắn tiện tay kéo cô lại ôm vào lòng rồi nhắm mắt ngủ.
Bạch Tử Du bị bất ngờ khi vừa định thần lại cô liền vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn nhưng đều vô ích.
Hắn muốn mặc kệ cô có vùng vẫy thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu như cô không chịu ngủ yên thì hắn làm sao mà ngủ ngon giấc được. Nghĩ vậy hắn liền lên tiếng.
“Hôm nay tôi làm việc mệt lắm cô đừng quậy nữa để tôi nghỉ ngơi chút đi.”
Bạch Tử Du nghe vậy thì cũng ngừng vùng vẫy lại, cô nằm im mà thầm suy nghĩ.
- Nam thần với mình thật sự là vợ chồng nằm chung một giường sao? Thật không tin nổi mà.
Qua một lúc thì Bạch Tử Du cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau.
Bạch Tử Du mơ hồ tỉnh dậy cô khua khua tay sang bên cạnh. Khi tay cô đụng trúng mặt hắn cô mới bất ngờ bật dậy. Âu Trạch Dương cũng vừa lúc tỉnh dậy hắn mình sang cô, hắn ép sát cô xuống giường, nhìn ánh mắt sợ hãi của cô đang nhìn mình hắn không khỏi lên tiếng giễu cợt cô.
“Giả vờ cái gì, bình thường chỉ ao ước được bám lấy tôi bây giờ lại bắt đầu làm bộ làm tịnh.”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, anh đâu phải vàng tôi bám lấy anh làm gì.”
“Tùy cô, để xem cô giả vờ được đến lúc nào.”
Âu Trạch Dương đứng dậy rời giường, khi hắn chuẩn bị ra khỏi phòng Tử Du nhỏ tiếng chửi thầm hắn một câu. Hắn quay người lại nhìn cô, Tử Du thấy vậy liền chột dạ cô vội vàng cười trừ một cái rồi đưa tay ra vẫy vẫy ý bảo hắn đi đi. Âu Trạch Dương cũng lười so đo với cô, nên hắn cũng không để bụng nữa mà rời đi.
Sau khi chuyển bị xong mọi thứ Bạch Tử Du thong thả đi xuống nhà. Đến nơi cô đã thấy Trạch Dương ngồi ở bàn ăn để ăn sáng. Cô đi lại kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn rồi lên tiếng hỏi.
“Ăn gì thế?”
Quản gia đưa lên cho cô một phần đồ ăn rồi cung kính nói.
“Cô Bạch, mời dùng bữa.”
Bạch Tử Du nhìn sang Âu Trạch Dương đang hờ hững ngồi bên cạnh mình khó chịu lên tiếng.
“Không ăn, không thấy ngon miệng.”
Âu Trạch Dương nhìn cô mất kiên nhẫn nói.
“Lại giận dỗi cái gì?”
Hắn đẩy cốc sữa về phía cô.
“Uống đi.”
Cô dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn trong lòng không khỏi cảm thán sự vô tâm của hắn giành cho cô.
- Mình dị ứng với sữa, anh ta làm chồng mà không biết.
Vừa lúc ấy thì quản gia Lâm đi vào, ông nhỏ giọng nói.
“Cậu chủ cô Tĩnh Hạ đến rồi. Cô ấy nói là muốn gặp cậu.”
Bạch Tử Du liếc nhìn Âu Trạch Dương với ánh mắt hứng thú, cô đẩy cốc sữa về phía hắn. Âu Trạch Dương quay qua nhìn cô khó hiểu hỏi lại.
“Cô muốn nói gì?”
“Cần tôi tránh mặt không?”
“Lại muốn bày trò gì? Bây giờ đổi trò không quậy nữa chứ gì?”
Khi hắn đang lên tiếng trách móc cô thì Tĩnh Hạ bước vào lên tiếng gọi tên hắn.
“Trạch Dương.”
Bạch Tử Du nhìn Tĩnh Hạ một lượt từ trên xuống dưới. Trong đầu không khỏi hiện lên nhiều phán xét về cô gái tên Tĩnh Hạ này.
- Đây chính là Tĩnh Hạ à? Công nhận là cũng xinh nhưng hơi Thảo Mai.
- Mình đang không hiểu mình của 23 tuổi kém xa cô ta chỗ nào mà Âu Trạch Dương lại thích cô ta hơn mình nhỉ?”
Tĩnh Hạ bỗng nhiên nhìn sang cô rồi lên tiếng nhỏ nhẹ.
“Trạch Dương anh đừng giận quá, dù sao cô Bạch cũng là vợ anh cho dù cô ấy có làm chuyện gì sai cũng không phải cố ý đâu.”
Bạch Tử Du nhìn Tĩnh Hạ đang giả vờ trước mặt mình mà không khỏi công nhận tài diễn xuất của cô ta rất tốt.
Tĩnh Hạ thấy Bạch Tử Du nhìn mình vậy thì liền tỏ vẻ vô tội nhìn qua cô.
“Cô Bạch có phải tôi nói sai gì không sao cô lại trừng mắt với tôi thế?”
Âu Trạch Dương đứng dậy nhìn cô lên tiếng nói.
Tử Du là tôi gọi cô ấy đến, cô đừng kiếm chuyện vô cớ.”
- Tiểu tam vắc mặt đến tận nhà rồi Âu Trạch Dương vẫn bênh Tĩnh Hạ. Bạch Tử Du ơi Bạch Tử Du không ngờ mày năm 23 tuổi lại sống hèn nhát đến như vậy.
Cô nhìn vào hoàn cảnh bây giờ không khỏi cảm thấy thất vọng với bản thân của mình bây giờ.
“Tôi vừa bảo là cho tôi tránh mặt anh lại không cho, sao thế có cần tôi tìm cho hai người cái giường không?”
“Tôi với anh Trạch Dương không phải vậy đâu nghe nói cô tự tử tôi chỉ muốn đến thăm cô thôi, lỗi là tại tôi.”
Âu Trạch Dương nắm chặt lấy tay đang bị thương của cô mà lên tiếng trách vấn.
“Tự sát là giả, gây rối là thật, cô còn muốn gây rối đến bao giờ?”
Bạch Tử Du bị hắn nắm chặt vậy miệng vết thương liền rách ra, cô đưa tay ra sức đẩy hắn ra nhưng không được.
Cô vì sức khỏe đang yếu cộng thêm tác động từ hắn nên cô dần mất sức rồi ngất đ trước ánh mắt hoảng loạn của hắn.
Âu Trạch Dương thấy vậy vội vàng bế cô lên phòng rồi dặn dò quản gia Lâm.
“Gọi bác sĩ riêng đến đây.”
Cô nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, dè dặt lên tiếng hỏi.
“Anh làm gì thế?”
“Đi tắm. Ngủ.” Hắn không nhìn cô mà chỉ thản nhiên đáp một câu rồi đi thẳng vào phòng tắm.
- Trời ạ anh ta sẽ không bảo mình thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chứ? Nhưng mình là Bạch Tử Du 18 tuổi mà còn chưa động vào tay đàn ông bao giờ, mình cũng đâu có ký ức 5 năm qua làm sao giờ.
Cô vò đầu bứt tai khó chịu, không biết lát nữa Âu Trạch Dương có làm gì mình không, cô chùm chăn lên đầu kín mít rồi nằm in thin thít, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đã ngủ ngon rồi ấy chứ.
Âu Trạch Dương tắm xong liền nằm lên giường ngủ, hắn nhìn sang phía cô, thấy cô nằm xa mình hắn tiện tay kéo cô lại ôm vào lòng rồi nhắm mắt ngủ.
Bạch Tử Du bị bất ngờ khi vừa định thần lại cô liền vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn nhưng đều vô ích.
Hắn muốn mặc kệ cô có vùng vẫy thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu như cô không chịu ngủ yên thì hắn làm sao mà ngủ ngon giấc được. Nghĩ vậy hắn liền lên tiếng.
“Hôm nay tôi làm việc mệt lắm cô đừng quậy nữa để tôi nghỉ ngơi chút đi.”
Bạch Tử Du nghe vậy thì cũng ngừng vùng vẫy lại, cô nằm im mà thầm suy nghĩ.
- Nam thần với mình thật sự là vợ chồng nằm chung một giường sao? Thật không tin nổi mà.
Qua một lúc thì Bạch Tử Du cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau.
Bạch Tử Du mơ hồ tỉnh dậy cô khua khua tay sang bên cạnh. Khi tay cô đụng trúng mặt hắn cô mới bất ngờ bật dậy. Âu Trạch Dương cũng vừa lúc tỉnh dậy hắn mình sang cô, hắn ép sát cô xuống giường, nhìn ánh mắt sợ hãi của cô đang nhìn mình hắn không khỏi lên tiếng giễu cợt cô.
“Giả vờ cái gì, bình thường chỉ ao ước được bám lấy tôi bây giờ lại bắt đầu làm bộ làm tịnh.”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, anh đâu phải vàng tôi bám lấy anh làm gì.”
“Tùy cô, để xem cô giả vờ được đến lúc nào.”
Âu Trạch Dương đứng dậy rời giường, khi hắn chuẩn bị ra khỏi phòng Tử Du nhỏ tiếng chửi thầm hắn một câu. Hắn quay người lại nhìn cô, Tử Du thấy vậy liền chột dạ cô vội vàng cười trừ một cái rồi đưa tay ra vẫy vẫy ý bảo hắn đi đi. Âu Trạch Dương cũng lười so đo với cô, nên hắn cũng không để bụng nữa mà rời đi.
Sau khi chuyển bị xong mọi thứ Bạch Tử Du thong thả đi xuống nhà. Đến nơi cô đã thấy Trạch Dương ngồi ở bàn ăn để ăn sáng. Cô đi lại kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn rồi lên tiếng hỏi.
“Ăn gì thế?”
Quản gia đưa lên cho cô một phần đồ ăn rồi cung kính nói.
“Cô Bạch, mời dùng bữa.”
Bạch Tử Du nhìn sang Âu Trạch Dương đang hờ hững ngồi bên cạnh mình khó chịu lên tiếng.
“Không ăn, không thấy ngon miệng.”
Âu Trạch Dương nhìn cô mất kiên nhẫn nói.
“Lại giận dỗi cái gì?”
Hắn đẩy cốc sữa về phía cô.
“Uống đi.”
Cô dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn trong lòng không khỏi cảm thán sự vô tâm của hắn giành cho cô.
- Mình dị ứng với sữa, anh ta làm chồng mà không biết.
Vừa lúc ấy thì quản gia Lâm đi vào, ông nhỏ giọng nói.
“Cậu chủ cô Tĩnh Hạ đến rồi. Cô ấy nói là muốn gặp cậu.”
Bạch Tử Du liếc nhìn Âu Trạch Dương với ánh mắt hứng thú, cô đẩy cốc sữa về phía hắn. Âu Trạch Dương quay qua nhìn cô khó hiểu hỏi lại.
“Cô muốn nói gì?”
“Cần tôi tránh mặt không?”
“Lại muốn bày trò gì? Bây giờ đổi trò không quậy nữa chứ gì?”
Khi hắn đang lên tiếng trách móc cô thì Tĩnh Hạ bước vào lên tiếng gọi tên hắn.
“Trạch Dương.”
Bạch Tử Du nhìn Tĩnh Hạ một lượt từ trên xuống dưới. Trong đầu không khỏi hiện lên nhiều phán xét về cô gái tên Tĩnh Hạ này.
- Đây chính là Tĩnh Hạ à? Công nhận là cũng xinh nhưng hơi Thảo Mai.
- Mình đang không hiểu mình của 23 tuổi kém xa cô ta chỗ nào mà Âu Trạch Dương lại thích cô ta hơn mình nhỉ?”
Tĩnh Hạ bỗng nhiên nhìn sang cô rồi lên tiếng nhỏ nhẹ.
“Trạch Dương anh đừng giận quá, dù sao cô Bạch cũng là vợ anh cho dù cô ấy có làm chuyện gì sai cũng không phải cố ý đâu.”
Bạch Tử Du nhìn Tĩnh Hạ đang giả vờ trước mặt mình mà không khỏi công nhận tài diễn xuất của cô ta rất tốt.
Tĩnh Hạ thấy Bạch Tử Du nhìn mình vậy thì liền tỏ vẻ vô tội nhìn qua cô.
“Cô Bạch có phải tôi nói sai gì không sao cô lại trừng mắt với tôi thế?”
Âu Trạch Dương đứng dậy nhìn cô lên tiếng nói.
Tử Du là tôi gọi cô ấy đến, cô đừng kiếm chuyện vô cớ.”
- Tiểu tam vắc mặt đến tận nhà rồi Âu Trạch Dương vẫn bênh Tĩnh Hạ. Bạch Tử Du ơi Bạch Tử Du không ngờ mày năm 23 tuổi lại sống hèn nhát đến như vậy.
Cô nhìn vào hoàn cảnh bây giờ không khỏi cảm thấy thất vọng với bản thân của mình bây giờ.
“Tôi vừa bảo là cho tôi tránh mặt anh lại không cho, sao thế có cần tôi tìm cho hai người cái giường không?”
“Tôi với anh Trạch Dương không phải vậy đâu nghe nói cô tự tử tôi chỉ muốn đến thăm cô thôi, lỗi là tại tôi.”
Âu Trạch Dương nắm chặt lấy tay đang bị thương của cô mà lên tiếng trách vấn.
“Tự sát là giả, gây rối là thật, cô còn muốn gây rối đến bao giờ?”
Bạch Tử Du bị hắn nắm chặt vậy miệng vết thương liền rách ra, cô đưa tay ra sức đẩy hắn ra nhưng không được.
Cô vì sức khỏe đang yếu cộng thêm tác động từ hắn nên cô dần mất sức rồi ngất đ trước ánh mắt hoảng loạn của hắn.
Âu Trạch Dương thấy vậy vội vàng bế cô lên phòng rồi dặn dò quản gia Lâm.
“Gọi bác sĩ riêng đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất