[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Chương 35: Ý Nghĩa (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùi hương trên giường nhỏ lại cạn mất rồi, đã nhạt đến khó mà chộp lại được. Anh ta nằm ngửa ra giường, đôi tay gối đằng sau gáy. Người này nhìn cái nóc nhà màu trắng rồi đột nhiên cong môi nở nụ cười. Hôm nay anh ta mới phát hiện ra dung mạo thôn cô kia còn quyến rũ người ta hơn cả Kiều Vận Hân, người đẹp nức tiếng trong đại viện nữa.
Mềm mại yểu điệu, chẳng có lấy chút tính xâm lược nào. Ấy vậy mà từ mặt mày đến dáng điệu cô không có chỗ nào là không phóng đãng. Rõ ràng hai thứ đó hoàn toàn trái ngược nhau, vậy mà khi được dung hợp hoàn hảo trên người cô, chúng lại khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Khi trời sáng tỏ vào buổi sớm ngày hôm sau, Chu Tĩnh vừa thức dậy đã mang quần áo bẩn trước đó và đồ dùng hàng ngày ra sân tự giặt rồi. Trong sân nhỏ nhà nông có một cái giá bằng trúc để phơi quần áo lên cho khô. Lúc anh ta hong quần áo ẩm ướt rồi thì trong một góc cái chuồng gà ở sân, có con gà trống nghểnh cổ gáy dài. Rồi tương tự, từ gần gần xa xa cũng có thêm tiếng gà gáy hưởng ứng.
Chúc Phượng Tiên rời giường, chuẩn bị làm bữa sáng. Thấy vị khách quý trong nhà kia thật sự còn dậy sớm hơn bà ấy nữa thì vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu Chu dậy sớm thế này là do ngủ không thấy quen à?"
Chu Tĩnh thực hiện vài động tác khởi động trước để làm nóng người, trả lời: "Không phải vậy đâu ạ. Bình thường cháu cũng quen tập luyện vào sáng sớm rồi."
Lời này cũng không phải nói bừa. Từ nhỏ anh ta đã được ông nội huấn luyện theo kiểu quân đội, cũng bị ba huấn luyện theo kiểu tương tự, nên chuyện làm việc nghỉ ngơi của anh ta giống với quân nhân.
Chúc Phượng Tiên còn cho rằng mấy đứa bé lớn lên trong thành phố sẽ yếu ớt, vậy mà Tiểu Chu này lại khiến bà ấy phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Rồi bà ấy lại thấy số quần áo còn nhỏ nước đã được treo lên sào trúc thì cười bảo: "Sau này quần áo Tiểu Chu thay ra rồi cháu chỉ cần để ở đó thôi, thím giặt sạch cho cháu luôn một lần là được."
Sao Chu Tĩnh có thể cho người khác làm giúp việc này, bèn cười cho qua.
Vào bữa sáng hôm nay, anh ta được Chúc Phượng Tiên mời ở lại ăn ở nhà họ Cố, anh ta cũng không từ chối. Cả nhà ăn một bữa cháo khoai lang nhà nông nhiều ú ụ. Hương vị khoai lang ngọt ngào, mùi thơm cháo lan tỏa khắp nơi.
Hôm nay Chúc Phượng Tiên cho gạo vào nấu không hề thấy tiếc, cho rất nhiều. Cháo được nấu đặc sánh, ăn rất ngon. Cố Siêu lén mỉm cười nói với vợ là Vương Thủy Anh, rằng vậy sẽ được dính chút ánh sáng của Chu Tĩnh.
Chỉ có Cố Uyển là bưng bát đứng ăn trong nhà bếp không chịu ra bàn. Trái lại người nhà họ Cố không hề cảm thấy có gì không ổn. Ở trong thôn thì nhà có khách tới con gái không lộ mặt cũng là chuyện rất bình thường.
Đã đến ngày thu hoạch thứ ba rồi, công việc ở ngoài đồng đã kết thúc, trái lại thì việc lật phơi thóc lại khá là gấp rút. Hôm nay Tần Hiểu Muội bị Lâm xuân Hoa dặn là ở nhà coi nom cái sân phơi thóc.
Tần Hiểu Muội vẫn còn cái tính ham chơi, la lên là hôm nay mình cũng sẽ ra tay để bắt chim sẻ, bèn kéo Cố Uyển tới nhà mình lật sáng và dây thừng, chuẩn bị buổi tối cũng kiếm thêm món thịt cho gia đình.
Lúc Cố Uyển đến nhà họ Tần, Tần Chí Quân không ở trong phòng của mình, ngồi trên xe lăn hay là trên giường như mấy hôm trước. Hôm nay anh ngồi ở trong sân, bên cạnh có đặt một cây gậy.
Cố Uyển thấy anh ở trong sân bèn dừng lại ở chỗ cách đó mấy bước. Nghĩ đến việc anh bảo Tần Hiểu Muội tặng kẹo vào ban đêm, cô lại thấy khuôn mặt có hơi nóng lên, bèn khẽ quay mặt đi với vẻ không được tự nhiên.
"Anh ba, hôm nay em đã chuẩn bị thứ tốt này. Anh nhìn thử đi, tối nay có thể chúng ta lại có một nồi chim sẻ hầm nữa đấy!"
Miệng Tần Chí Quân ậm ừ đáp lại nhưng cũng không ngừng liếc mắt qua nhìn Cố Uyển, nghĩ xem cô là một cô bé yểu điệu nũng nịu thế này thì ngày hôm qua đã bắt chim sẻ thế nào.
Tần Hiểu Muội thì vì hôm qua bị anh cả nhà mình bảo đi tặng kẹo nên thấy Tần Chí Quân và Cố Uyển có hành động với nhau càng nhạy cảm hơn. Thấy anh trai đang yên lặng nhìn Tiểu Uyển, cô ấy bèn cẩn thận hết nửa ngày, chẳng nói với Tiểu Uyển lấy một câu. Trong lòng cô ấy lại càng thấy buồn cười hơn. Cô ấy không nhận ra anh cả lại đang xấu hổ đấy!
Thế là Tần Hiểu Muội không quan tâm chút tâm tư nhỏ kia của anh cả mình nữa, cầm cái sàng và một bó dây thừng lên rồi kéo Cố Uyển chạy ra ngoài.
Đợi hai người ra cửa rồi Chu Tĩnh mới nói như lơ đãng: "Anh cả Tần, em còn chưa được thấy người ta bắt chim sẻ ở sân phơi đâu. Vậy em cũng đi theo tham gia náo nhiệt nhé?"
Tần Chí Quân cười gật đầu. Chỉ thấy Chu Tĩnh xoay người đi nhanh ra. Nhìn qua thì bước chân người này cố giữ sự ổn định, nhưng tốc độ thì lại rất nhanh, lập tức đi ra khỏi sân không thấy bóng người nữa.
Mùi hương trên giường nhỏ lại cạn mất rồi, đã nhạt đến khó mà chộp lại được. Anh ta nằm ngửa ra giường, đôi tay gối đằng sau gáy. Người này nhìn cái nóc nhà màu trắng rồi đột nhiên cong môi nở nụ cười. Hôm nay anh ta mới phát hiện ra dung mạo thôn cô kia còn quyến rũ người ta hơn cả Kiều Vận Hân, người đẹp nức tiếng trong đại viện nữa.
Mềm mại yểu điệu, chẳng có lấy chút tính xâm lược nào. Ấy vậy mà từ mặt mày đến dáng điệu cô không có chỗ nào là không phóng đãng. Rõ ràng hai thứ đó hoàn toàn trái ngược nhau, vậy mà khi được dung hợp hoàn hảo trên người cô, chúng lại khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Khi trời sáng tỏ vào buổi sớm ngày hôm sau, Chu Tĩnh vừa thức dậy đã mang quần áo bẩn trước đó và đồ dùng hàng ngày ra sân tự giặt rồi. Trong sân nhỏ nhà nông có một cái giá bằng trúc để phơi quần áo lên cho khô. Lúc anh ta hong quần áo ẩm ướt rồi thì trong một góc cái chuồng gà ở sân, có con gà trống nghểnh cổ gáy dài. Rồi tương tự, từ gần gần xa xa cũng có thêm tiếng gà gáy hưởng ứng.
Chúc Phượng Tiên rời giường, chuẩn bị làm bữa sáng. Thấy vị khách quý trong nhà kia thật sự còn dậy sớm hơn bà ấy nữa thì vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu Chu dậy sớm thế này là do ngủ không thấy quen à?"
Chu Tĩnh thực hiện vài động tác khởi động trước để làm nóng người, trả lời: "Không phải vậy đâu ạ. Bình thường cháu cũng quen tập luyện vào sáng sớm rồi."
Lời này cũng không phải nói bừa. Từ nhỏ anh ta đã được ông nội huấn luyện theo kiểu quân đội, cũng bị ba huấn luyện theo kiểu tương tự, nên chuyện làm việc nghỉ ngơi của anh ta giống với quân nhân.
Chúc Phượng Tiên còn cho rằng mấy đứa bé lớn lên trong thành phố sẽ yếu ớt, vậy mà Tiểu Chu này lại khiến bà ấy phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Rồi bà ấy lại thấy số quần áo còn nhỏ nước đã được treo lên sào trúc thì cười bảo: "Sau này quần áo Tiểu Chu thay ra rồi cháu chỉ cần để ở đó thôi, thím giặt sạch cho cháu luôn một lần là được."
Sao Chu Tĩnh có thể cho người khác làm giúp việc này, bèn cười cho qua.
Vào bữa sáng hôm nay, anh ta được Chúc Phượng Tiên mời ở lại ăn ở nhà họ Cố, anh ta cũng không từ chối. Cả nhà ăn một bữa cháo khoai lang nhà nông nhiều ú ụ. Hương vị khoai lang ngọt ngào, mùi thơm cháo lan tỏa khắp nơi.
Hôm nay Chúc Phượng Tiên cho gạo vào nấu không hề thấy tiếc, cho rất nhiều. Cháo được nấu đặc sánh, ăn rất ngon. Cố Siêu lén mỉm cười nói với vợ là Vương Thủy Anh, rằng vậy sẽ được dính chút ánh sáng của Chu Tĩnh.
Chỉ có Cố Uyển là bưng bát đứng ăn trong nhà bếp không chịu ra bàn. Trái lại người nhà họ Cố không hề cảm thấy có gì không ổn. Ở trong thôn thì nhà có khách tới con gái không lộ mặt cũng là chuyện rất bình thường.
Đã đến ngày thu hoạch thứ ba rồi, công việc ở ngoài đồng đã kết thúc, trái lại thì việc lật phơi thóc lại khá là gấp rút. Hôm nay Tần Hiểu Muội bị Lâm xuân Hoa dặn là ở nhà coi nom cái sân phơi thóc.
Tần Hiểu Muội vẫn còn cái tính ham chơi, la lên là hôm nay mình cũng sẽ ra tay để bắt chim sẻ, bèn kéo Cố Uyển tới nhà mình lật sáng và dây thừng, chuẩn bị buổi tối cũng kiếm thêm món thịt cho gia đình.
Lúc Cố Uyển đến nhà họ Tần, Tần Chí Quân không ở trong phòng của mình, ngồi trên xe lăn hay là trên giường như mấy hôm trước. Hôm nay anh ngồi ở trong sân, bên cạnh có đặt một cây gậy.
Cố Uyển thấy anh ở trong sân bèn dừng lại ở chỗ cách đó mấy bước. Nghĩ đến việc anh bảo Tần Hiểu Muội tặng kẹo vào ban đêm, cô lại thấy khuôn mặt có hơi nóng lên, bèn khẽ quay mặt đi với vẻ không được tự nhiên.
"Anh ba, hôm nay em đã chuẩn bị thứ tốt này. Anh nhìn thử đi, tối nay có thể chúng ta lại có một nồi chim sẻ hầm nữa đấy!"
Miệng Tần Chí Quân ậm ừ đáp lại nhưng cũng không ngừng liếc mắt qua nhìn Cố Uyển, nghĩ xem cô là một cô bé yểu điệu nũng nịu thế này thì ngày hôm qua đã bắt chim sẻ thế nào.
Tần Hiểu Muội thì vì hôm qua bị anh cả nhà mình bảo đi tặng kẹo nên thấy Tần Chí Quân và Cố Uyển có hành động với nhau càng nhạy cảm hơn. Thấy anh trai đang yên lặng nhìn Tiểu Uyển, cô ấy bèn cẩn thận hết nửa ngày, chẳng nói với Tiểu Uyển lấy một câu. Trong lòng cô ấy lại càng thấy buồn cười hơn. Cô ấy không nhận ra anh cả lại đang xấu hổ đấy!
Thế là Tần Hiểu Muội không quan tâm chút tâm tư nhỏ kia của anh cả mình nữa, cầm cái sàng và một bó dây thừng lên rồi kéo Cố Uyển chạy ra ngoài.
Đợi hai người ra cửa rồi Chu Tĩnh mới nói như lơ đãng: "Anh cả Tần, em còn chưa được thấy người ta bắt chim sẻ ở sân phơi đâu. Vậy em cũng đi theo tham gia náo nhiệt nhé?"
Tần Chí Quân cười gật đầu. Chỉ thấy Chu Tĩnh xoay người đi nhanh ra. Nhìn qua thì bước chân người này cố giữ sự ổn định, nhưng tốc độ thì lại rất nhanh, lập tức đi ra khỏi sân không thấy bóng người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất