Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 9: Tuyệt Đối Không Được Trả Lời (1)
Dường như mọi người không hề biết đến sự tồn tại của những thứ kỳ dị này.
Vậy nên, trong khu chung cư xuất hiện một bé gái là điều rất bình thường.
Hắn cố gắng thu lại nụ cười, để cho mình trông có vẻ dễ gần hơn.
“Tiểu muội muội, ta không sao, còn nữa phải gọi là ca ca.”
Phương Hưu giơ tay ra, định sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của bé gái, đã có lúc hắn nghĩ đến cảnh sau này mình sẽ sinh một bé gái đáng yêu.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của bé gái khiến tay hắn trực tiếp cứng đờ giữa không trung.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
Nụ cười ngây thơ hồn nhiên trên mặt bé gái biến mất, hiện lên nỗi vui mừng như điên giống hệt lão bà.
Phương Hưu hơi sững người, lại một lần nữa không nhịn được cười điên cuồng.
“Ha ha ha… Thú vị! Thật sự rất thú vị.”
Lần này hắn cười chảy ra nước mắt.
Bốp!
Hắn duỗi tay đặt lên đầu bé gái, liên tục vuốt tóc thật mạnh.
Nhưng một giây sau, tay của hắn liền bị văng ra.
Bởi vì bé gái lớn lên với tốc độ cực nhanh, dễ dàng nhận ra, cơ thể vốn thấp bé bỗng như một quả bóng hơi, máu thịt trong cơ thể không ngừng phình ra từ bên trong.
Trong chớp mắt, bé gái ngây thơ đáng yêu biến thành một con quỷ máu me be bét cao hơn 2 mét, trông cứ như một núi thịt được tạo lên từ rất nhiều máu thịt, trên cơ thể hiện lên mạch máu chằng chịt.
Hai bím tóc sừng dê biến thành hai cái sừng đen to, kẹo mút trong tay cũng biến thành một cây gậy bằng xương, trông giống xương đùi của một loài vật nào đó không biết tên.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
Bé gái điên cuồng gào thét.
Phương Hưu cười to nhìn nàng, ánh sáng trong mắt trông còn điên cuồng hơn con quỷ trước mặt.
“So với bộ dáng trước đây của ngươi, ta thích bộ dáng bây giờ hơn, bởi vì… như vậy thì sau này giết chết sẽ không cảm thấy áy náy.”
Bé gái gào thét, giơ cái gậy bằng xương cao bằng con người lên, bóng của cây gậy phủ xuống cả người Phương Hưu giống như bóng ma chết chóc vậy.
Mà Phương Hưu vẫn đang cười: “Cuối cùng bây giờ ta cũng biết tại sao phải cười, bởi vì thứ quái quỷ như ngươi thật sự rất nhiều, nhiều đến mức khiến ta hưng phấn! Nhiều đến mức ta không phải lo giết không đủ!
Ha ha ha… Các ngươi… Tất! Cả! Phải! CHẾT!”
Bùm!
Cây gậy bằng xương đập xuống liên tục, Phương Hưu bị đập thành một cục thịt nhão.
...
Phương Hưu lại lần nữa tỉnh dậy, sự điên cuồng trên mặt hắn đã không còn, thay vào đó là sự bình tĩnh như nước lặng.
Hắn lặp lại những hành động trước đó, mặc quần áo, rửa mặt, đi vệ sinh, ăn sáng, sau đó ra khỏi nhà.
Hắn lại nhìn thấy đầy thứ kỳ dị trên trời một lần nữa, và cô bé đáng yêu ăn kẹo mút.
Không nhìn gì cả, đi ra khỏi khu dân cư, đi tới đường phố.
Trên đường phố có rất nhiều người đi đường, ngựa xe như nước.
Mọi người đều sống vội vàng, vội vàng đi làm, vội vàng đến trường, hoàn toàn không nhìn thấy những thứ kỳ lạ trên đường, trên vai một số người còn có một con rắn kỳ lạ nằm bò trên đó, nhưng họ không hề hay biết, vẫn nói chuyện, cười đùa vui vẻ với người xung quanh.
Có đôi khi, không viết gì cũng là một loại hạnh phúc.
Phương Hưu thuê một chiếc xe đạp tự động trên đường, định đi dạo trên đường, thử quan sát những thứ kỳ dị này, hắn muốn giết chết chúng, chắc chắn phải giết chết chúng trước khi chúng ra tay.
Đương nhiên, quan sát ở đây không phải là nhìn chằm chằm những con quái vật đó, nếu để chúng phát hiện thì chỉ có thể bị giết chết.
Phương Hưu đành phải giả vờ như đang đi dạo phố, quan sát xung quanh.
Hắn muốn thử xem có phải xung quanh đều là quỷ không, liệu có liên đến những thứ kỳ lạ.
Tinh!
Âm thanh thông báo lanh lảnh vang lên một tiếng.
Phương Hưu dừng xe lại, lấy điện thoại ra xem thì ra là tin nhắn của group làm việc gửi đến.
Quản lý Ngô Đại Hải @ nhắc hắn.
“Phương Hưu, đã mấy giờ rồi còn chưa đi làm? Đây là lần thứ mấy trong tháng ngươi đến muộn rồi? Có muốn nhận tiền thưởng tháng này nữa không?”
Câu này là Tam Liên hỏi, giọng điệu hùng hổ dọa người, cảm giác rất áp lực, cứ như người lãnh đạo đang chất vấn cấp dưới vậy.
Nếu là Phương Hưu của trước kia thì đã sợ hãi vội nói xin lỗi rồi.
Nhưng bây giờ, Phương Hưu thật sự không thèm quan tâm đến những chuyện phàm tục này.
Ở cái thế giới chẳng khác gì địa ngục này, hắn chỉ muốn tìm ra sự thật của thế giới này, sau đó báo thù.
An ổn đi làm là một chuyện cực kỳ xa xỉ với hắn.
Thử nghĩ xem, mỗi ngày đều phải giả vờ như không nhìn thấy những thứ kỳ lạ bên người, lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng, hơi bất cẩn một chút là sẽ bị ăn ngay, ở trong tình huống này, còn sống đã rất khó rồi chứ đừng nói là đi làm.
Ngay lúc hắn định tắt nhóm chat đi, không quan tâm đến những chuyện phàm tục này nữa, bỗng nhiên lại nhìn thấy số dư tài khoản 3 chữ số.
Vậy nên, trong khu chung cư xuất hiện một bé gái là điều rất bình thường.
Hắn cố gắng thu lại nụ cười, để cho mình trông có vẻ dễ gần hơn.
“Tiểu muội muội, ta không sao, còn nữa phải gọi là ca ca.”
Phương Hưu giơ tay ra, định sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của bé gái, đã có lúc hắn nghĩ đến cảnh sau này mình sẽ sinh một bé gái đáng yêu.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của bé gái khiến tay hắn trực tiếp cứng đờ giữa không trung.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
Nụ cười ngây thơ hồn nhiên trên mặt bé gái biến mất, hiện lên nỗi vui mừng như điên giống hệt lão bà.
Phương Hưu hơi sững người, lại một lần nữa không nhịn được cười điên cuồng.
“Ha ha ha… Thú vị! Thật sự rất thú vị.”
Lần này hắn cười chảy ra nước mắt.
Bốp!
Hắn duỗi tay đặt lên đầu bé gái, liên tục vuốt tóc thật mạnh.
Nhưng một giây sau, tay của hắn liền bị văng ra.
Bởi vì bé gái lớn lên với tốc độ cực nhanh, dễ dàng nhận ra, cơ thể vốn thấp bé bỗng như một quả bóng hơi, máu thịt trong cơ thể không ngừng phình ra từ bên trong.
Trong chớp mắt, bé gái ngây thơ đáng yêu biến thành một con quỷ máu me be bét cao hơn 2 mét, trông cứ như một núi thịt được tạo lên từ rất nhiều máu thịt, trên cơ thể hiện lên mạch máu chằng chịt.
Hai bím tóc sừng dê biến thành hai cái sừng đen to, kẹo mút trong tay cũng biến thành một cây gậy bằng xương, trông giống xương đùi của một loài vật nào đó không biết tên.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
Bé gái điên cuồng gào thét.
Phương Hưu cười to nhìn nàng, ánh sáng trong mắt trông còn điên cuồng hơn con quỷ trước mặt.
“So với bộ dáng trước đây của ngươi, ta thích bộ dáng bây giờ hơn, bởi vì… như vậy thì sau này giết chết sẽ không cảm thấy áy náy.”
Bé gái gào thét, giơ cái gậy bằng xương cao bằng con người lên, bóng của cây gậy phủ xuống cả người Phương Hưu giống như bóng ma chết chóc vậy.
Mà Phương Hưu vẫn đang cười: “Cuối cùng bây giờ ta cũng biết tại sao phải cười, bởi vì thứ quái quỷ như ngươi thật sự rất nhiều, nhiều đến mức khiến ta hưng phấn! Nhiều đến mức ta không phải lo giết không đủ!
Ha ha ha… Các ngươi… Tất! Cả! Phải! CHẾT!”
Bùm!
Cây gậy bằng xương đập xuống liên tục, Phương Hưu bị đập thành một cục thịt nhão.
...
Phương Hưu lại lần nữa tỉnh dậy, sự điên cuồng trên mặt hắn đã không còn, thay vào đó là sự bình tĩnh như nước lặng.
Hắn lặp lại những hành động trước đó, mặc quần áo, rửa mặt, đi vệ sinh, ăn sáng, sau đó ra khỏi nhà.
Hắn lại nhìn thấy đầy thứ kỳ dị trên trời một lần nữa, và cô bé đáng yêu ăn kẹo mút.
Không nhìn gì cả, đi ra khỏi khu dân cư, đi tới đường phố.
Trên đường phố có rất nhiều người đi đường, ngựa xe như nước.
Mọi người đều sống vội vàng, vội vàng đi làm, vội vàng đến trường, hoàn toàn không nhìn thấy những thứ kỳ lạ trên đường, trên vai một số người còn có một con rắn kỳ lạ nằm bò trên đó, nhưng họ không hề hay biết, vẫn nói chuyện, cười đùa vui vẻ với người xung quanh.
Có đôi khi, không viết gì cũng là một loại hạnh phúc.
Phương Hưu thuê một chiếc xe đạp tự động trên đường, định đi dạo trên đường, thử quan sát những thứ kỳ dị này, hắn muốn giết chết chúng, chắc chắn phải giết chết chúng trước khi chúng ra tay.
Đương nhiên, quan sát ở đây không phải là nhìn chằm chằm những con quái vật đó, nếu để chúng phát hiện thì chỉ có thể bị giết chết.
Phương Hưu đành phải giả vờ như đang đi dạo phố, quan sát xung quanh.
Hắn muốn thử xem có phải xung quanh đều là quỷ không, liệu có liên đến những thứ kỳ lạ.
Tinh!
Âm thanh thông báo lanh lảnh vang lên một tiếng.
Phương Hưu dừng xe lại, lấy điện thoại ra xem thì ra là tin nhắn của group làm việc gửi đến.
Quản lý Ngô Đại Hải @ nhắc hắn.
“Phương Hưu, đã mấy giờ rồi còn chưa đi làm? Đây là lần thứ mấy trong tháng ngươi đến muộn rồi? Có muốn nhận tiền thưởng tháng này nữa không?”
Câu này là Tam Liên hỏi, giọng điệu hùng hổ dọa người, cảm giác rất áp lực, cứ như người lãnh đạo đang chất vấn cấp dưới vậy.
Nếu là Phương Hưu của trước kia thì đã sợ hãi vội nói xin lỗi rồi.
Nhưng bây giờ, Phương Hưu thật sự không thèm quan tâm đến những chuyện phàm tục này.
Ở cái thế giới chẳng khác gì địa ngục này, hắn chỉ muốn tìm ra sự thật của thế giới này, sau đó báo thù.
An ổn đi làm là một chuyện cực kỳ xa xỉ với hắn.
Thử nghĩ xem, mỗi ngày đều phải giả vờ như không nhìn thấy những thứ kỳ lạ bên người, lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng, hơi bất cẩn một chút là sẽ bị ăn ngay, ở trong tình huống này, còn sống đã rất khó rồi chứ đừng nói là đi làm.
Ngay lúc hắn định tắt nhóm chat đi, không quan tâm đến những chuyện phàm tục này nữa, bỗng nhiên lại nhìn thấy số dư tài khoản 3 chữ số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất