Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 37: Dao Phẫu Thuật (2)

Trước Sau
Mặc dù nữ bác sĩ đau đớn nhưng rõ ràng nàng ta không hề đau như hắn trước đó, rõ ràng khi truyền ra, linh tính đã gặp cản trở, còn có sau khi đánh quyền này, linh tính của hắn đã cạn kiệt.

Không thể đánh thêm quyền thứ hai.

Một phần trăm linh tính còn quá yếu, hơn nữa có lẽ hiệu quả không rõ ràng là vì chưa bị phá vỡ.

Đầu nữ bác sĩ không có ngoại thương, chỉ chịu một vài thương tổn dẫn đến cơn đau không thể đi vào toàn bộ.

Xem ra lần sau phải thực sự làm quỷ dị bị thương mới được.

Dù sao thì sức mạnh nắm đấm cũng có hạn, tốt nhận là mượn sự trợ giúp từ vũ khí.

Nhưng vũ khí bình thường có thể dẫn được linh tính không?

Vừa nghĩ thế, Phương Hưu đột nhiên phát hiện con dao phẫu thuật mà nữ bác sĩ vừa làm rơi dưới đất.

Hắn trực tiếp nhặt dao phẫu thuật lên mà không hề do dự, đặt con dao vào tay, cảm giác lạnh lẽo như một tảng băng.

Chỉ trong khoảnh khắc chạm tay vào, hắn đã cảm nhận được luồng cảm xúc tiêu cực điên cuồng tấn công tâm linh mình, bên trong chất chứa vô số oán khí, tức giận, hận thù,...

Cảm xúc tiêu cực điên cuồng bậc này gần như muốn xé nát tâm linh người ta.

E là người bình thường sẽ bị cảm xúc tiêu cực ấy tấn công thành một quái vật chỉ biết giết chóc ngay từ khi vừa chạm vào.

Thế nhưng Phương Hưu không phải người bình thường.

Nếu như ví cảm xúc tiêu cực giống như mực, chúng sẽ nhuộm hết tất cả tâm linh thành màu đen nhưng nếu tâm linh vốn đã đen thì sao?

Nhuộm đầy mực đen lên một tờ giấy đen thì vẫn cứ là đen.

Vì thế những cảm xúc tiêu cực không tấn công đánh tan tâm linh của Phương Hưu mà ngược lại, chúng khiến hắn có cảm giác như gặp được đồng loại.

Dần dần, trước mắt Phương Hưu xuất hiện vô số hình ảnh vụn vặt, từng sự tồn tại nửa người nửa quỷ dị bị trói trên bàn phẫu thuật, một chiếc dao phẫu thuật sắc bén rạch trên cơ thể chúng rồi cắt rời ra.

Trong khoảnh khắc đó, hắn hiểu ra rồi.



Nữ bác sĩ kia từng dùng con dao phẫu thuật này làm thí nghiệm trên thân quỷ dị trong bệnh viện tâm thần, vì thế con dao này đã hút được oán niệm của vô số quỷ dị.

Sau này có lẽ bệnh viện tâm thần xảy ra biến cố nào đó mà nữ bác sĩ kia lại bị oán niệm trên con dao phẫu thuật này đánh nát tâm linh, trở thành quỷ dị.

Điều này chứng tỏ thực ra quỷ dị chân chính là con dao phẫu thuật này, nữ bác sĩ chỉ bị nó ảnh hưởng tới mà thôi.

Vậy sở hữu con dao phẫu thuật này, phải chăng hắn cũng có thể giết nữ bác sĩ không?

Soạt!

Một ánh sáng lạnh màu bạc lóe qua, hung hăng cắt qua cần cổ trắng bệch của nữ bác sĩ.

Keng!

Âm thanh kim loại lanh lảnh vang lên, sau đó tia lửa tóe ra tứ phía.

Cổ nữ bác sĩ không hề bị thương.

Phương Hưu hơi sửng sốt.

Không thể nào!

Dao phẫu thuật có thể cắt vô số quỷ dị sao lại không chém được nữ bác sĩ?

Trừ phi... là linh tính?

Hắn đột nhiên phản ứng lại!

Con dao phẫu thuật này cần linh tính điều khiển, bây giờ linh tính của hắn khô cạn, dẫn đến con dao phẫu thuật không thể phát huy được uy lực vốn có.

Xem ra tạm thời chưa báo thù được rồi.

Phương Hưu quay đầu chạy không chút do dự.

Hắn sợ lát nữa nữ bác sĩ kia tỉnh lại sẽ không ăn thi thể của Ngô Đại Hải nữa mà quay qua tấn công hắn.

Triệu Hạo đợi bên trái con đường thấy Phương Hưu chạy ra cũng lập tức bỏ chạy theo.



Chạy mãi, chạy mãi, Phương Hưu ra khỏi hành lang, tới một góc đại sảnh, đại sảnh trống rỗng, ở đây, hắn lại nhìn thấy hai đồng nghiệp vừa rồi.

Lúc này hai đồng nghiệp đang trốn phía sau cây cột lớn trong đại sảnh.

Ban đầu Phương Hưu không nhìn thấy họ, dù sao thì cây cột kia cũng chắn tầm nhìn nhưng từ sau khi linh tính được thắp sáng, năm giác quan của hắn càng ngày càng nhạy bén, hắn có thể dễ dàng nghe thấy hơi thở gấp gáp cùng với trái tim đập đầy bất an của hai người kia.

Bốn phía đông, nam, tây, bắc của đại sảnh này đều có cửa, không ai biết phía sau đó dẫn tới đâu.

“Hưu ca, chỗ này có bốn cánh cửa, nên đi như thế nào?” Triệu Hạo hỏi.

Hai đồng nghiệp trốn sau cây cột nghe thấy tiếng người thì lập tức đi ra.

“Tốt quá, hai người không sao cả.”

“Phương Hưu, ngươi mau dẫn đường đi.”

Triệu Hạo bị dọa giật bắn mình: “Mẹ kiếp, các ngươi trốn ở đấy hả, vừa nãy chạy thì rõ nhanh, bây giờ lại bảo Hưu ca chỉ đường à.”

Hai người kia cười ngượng ngùng, không nói gì mà chỉ nhìn Phương Hưu với ánh mắt cầu cứu.

Phương Hưu không để ý đến hai người họ, chỉ vô cùng bình tĩnh nhìn bốn cách cửa: “Đơn giản thôi, thử từng cánh một xem.”

Mấy người Triệu Hạo ngẩn ra.

Trong quỷ vực như chạy đua với thời gian, làm gì có đủ thì giờ để thử từng cánh một.

Mọi người vừa định khuyên thì Phương Hưu đã đi về phía cánh cửa ở tận cùng đằng Tây.

Những người khác đành đi theo.

Nhưng đúng vào lúc này.

Grao!!!

Một tiếng thét không phải của con người vọng khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau