Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 44: Kỵ Sĩ Ác Linh (1)

Trước Sau
Chính vì nguyên nhân trở thành quỷ dị khác nhau nên thực lực của hai bên mới cách biệt như trời bể, lúc nữ bác sĩ nhìn thấy quỷ dị thực sự, nàng ta bị dọa trực tiếp chạy đi.

Có lẽ quỷ dị điều khiển mộng cảnh này thoát ra từ phòng bệnh bị mở ra.

Hắn ta nhân lúc mấy người nghỉ ngơi, không biết đã dùng thủ đoạn gì để mấy người ngủ, sau đó lặng lẽ đi vào giấc mộng, tạo ra nỗi sợ trong mộng.

Trong mộng cảnh, ngươi càng sợ sẽ càng nhanh chết.

Chỉ tiếc là hắn ta gặp phải Phương Hưu, một người đàn ông gặp quỷ thì không sợ, ngược lại không gặp quỷ mới thấy sợ.

Nói một cách chính xác, trong mộng, lúc Phương Hưu phát hiện ra quỷ dị biến mất, hắn không sợ hãi mà là suy sụp, tuyệt vọng.

May mà chỉ là quỷ dị dọa hắn thôi, chuyện cố ý tạo ra đủ loại quỷ dị này đã lần nữa thắp lên hy vọng đối với cuộc sống của Phương Hưu.

Lại thêm quỷ dị không hiểu về khoa học nên bị Phương Hưu nhìn thấu.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất khiến quỷ dị thất bại là vì Phương Hưu hoàn toàn không sợ.

Phương Hưu tới cạnh Triệu Hạo, lúc này hai tay Triệu Hạo đặt trên cổ mình, sắc mặt tím tái.

Hắn duỗi tay ra trước mũi, xác nhận Triệu Hạo thực sự đã chết, hơn nữa còn là tự mình bóp chết mình.

Chuyện này người bình thường hoàn toàn không thể làm được nhưng sự tồn tại của quỷ dị vốn đã chẳng bình thường.

Phương Hưu đột nhiên lấy dao phẫu thuật ra cắm vào cổ mình, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ rồi chìm vào một khoảng tối đen.

...

Biển báo lối thoát hiểm.

“Đây là lối thoát hiểm!”

“Chắc chắn đường sống ở chỗ này!”



Hai đồng nghiệp kinh ngạc, sung sướng nhìn biển báo lối thoát hiểm.

Triệu Hạo bên cạnh cũng mặt mày vui mừng.

Lần này Phương Hưu không lựa chọn nghỉ ngơi để khôi phục linh tính nữa, nếu năng lực của quỷ dị kia là khống chế giấc mơ, vậy thì cách tốt nhất là không ngủ nữa.

Trước đó lúc nghỉ ngơi, mọi người đều bất giác thiếp đi, lần này họ không nghỉ nữa mà đi thẳng.

“Đi thôi!”

Phương Hưu bình tĩnh nói một câu, sau đó một mình dẫn trước, tiến về phía lối thoát hiểm, ba người Triệu Hạo vội bám theo sau.

Rầm!

Cánh cửa lối thoát hiểm bị đẩy ra, mọi người nối đuôi nhau vào.

Vẫn là bóng tối không có bất kỳ tia sáng nào, đợi đi ra khỏi bóng tối, mọi người lại lần nữa tới bên ngoài Thư Viện Bách Liễu.

Phương Hưu nhìn con phố vắng hoe, rồi lại nhìn bầu trời quang đãng, hắn lập tức lấy dao phẫu thuật ra, cắt vào cổ mình.

Sau đó, Phương Hưu thử lại mấy lần, dù cho có cắm dao trên đùi, hắn vẫn cứ tiến vào mộng cảnh như cũ.

Bấy giờ Phương Hưu cũng hiểu ra rồi, xem ra muốn qua cửa này chỉ có thể dựa vào bản thân Triệu Hạo, chỉ cần khắc phục được nỗi sợ là có thể sống.

...

“Đây là lối thoát hiểm!”

“Chắc chắn đây là đường sống!”

Lúc này Phương Hưu quay người lại, cười với mấy người Triệu Hạo: “Trong lối thoát hiểm chỉ có một quỷ dị có thể làm người ta sinh ra ảo giác, trong giấc mộng sẽ xuất hiện đủ chuyện đáng sợ, thậm chí sẽ khiến các ngươi hiểu lầm rằng mình đã rời quỷ vực, nhưng tất cả đều là giả.”

“Muốn phá vỡ ảo cảnh thì chuyện duy nhất phải làm là phải khắc phục được nỗi sợ, trong ảo cảnh, ngươi càng sợ hãi thì chết càng nhanh.”

“Gì cơ! Trong đó còn có một quỷ dị!?” Một đồng nghiệp nghe xong thì hoảng hốt.



Nhìn dáng vẻ hắn ta như thể chưa cần trải qua mộng cảnh đã đủ để hoảng sợ rồi.

“Nhật Thiên, ngươi phải nhớ, lát nữa tất cả những thứ ngươi nhìn thấy đều là giả, đừng sợ, chỉ có như vậy mới có thể sống sót.” Phương Hưu dặn dò một câu.

Triệu Hạo sợ hãi gật đầu, hắn biết Phương Hưu sẽ không lừa hắn.

“Đúng rồi, nếu như nhìn thấy Lý Phỉ Phỉ trong mộng thì có thể nhéo, cảm giác giả với thật không giống nhau, đấy chính là sơ hở của ảo cảnh.”

Triệu Hạo nhất thời sửng sốt: “Nhưng mà... nhưng mà ta còn chưa được sờ người thật.”

Phương Hưu không để ý, hắn mở cửa đi vào mộng.

Phương Hưu vẫn trải qua giấc mộng trước đây, hắn đã đoán ra được trong mộng của mình, mấy người Triệu Hạo là giả, nói cách khác mỗi người đều có giấc mộng khác nhau.

Hắn không thể giúp Triệu Hạo trong mộng.

Bởi vì đã biết là giấc mộng, Phương Hưu càng không nảy sinh chút sợ hãi nào, do đó hắn nhanh chóng phá vỡ giấc mộng.

Sau khi tỉnh lại, hắn không nhìn thấy quỷ dị kia mà chỉ thấy ba người Triệu Hạo nằm vặn vẹo trên đất, bây giờ họ còn chưa chết.

Có điều trạng thái cực kỳ tệ, mặt ai cũng tràn đầy sợ hãi, thậm chí có người còn bắt đầu co giật.

Triệu Hạo đang dốc sức bóp cổ mình, sắc mặt tím tái, sắp tắc thở rồi.

Phương Hưu vội qua tách tay hắn ra, lúc này Triệu Hạo mới hô hấp thuận lợi nhưng tình trạng vẫn tệ như cũ.

“Triệu Hạo, tỉnh lại đi.”

Hắn đẩy Triệu Hạo, không có tác dụng.

Bốp bốp bốp!

Mười mấy phát tát giáng xuống mặt Triệu Hạo mà hắn vẫn không tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau