Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 31:
Đoàn xe đi tới từ phía sau bọn họ lướt ngang qua nhóm bốn người Trần Thiên và Trần Tình, bốn người họ đều đều không dám lên xe.
Ninh Túc híp mắt: “Quá được luôn! Cảm ơn hai anh chị.”
“…”
Ninh Túc lên xe dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của chú rể, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng đành phải theo sau.
Trước khi Tô Vãng Sinh lên xe, hắn rũ mắt nhìn thoáng qua, bây giờ là chín giờ sáng, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, rọi ra những chiếc bóng từ đoàn xe và những người nghiêng mình ra khỏi cửa sổ xe.
Tô Vãng Sinh thấy vậy mới yên tâm hơn chút, cũng nối tiếp Chúc Song Song lên xe.
Đứng đằng xa nhìn bọn họ lên xe, Trần Tình nói: “Tại sao đoàn xe lại không dừng trước mặt chúng ta mà lại dừng trước mặt họ, còn dẫn họ rời đi?”
“Không cần bận tâm.” Trần Thiên nói: “Bọn họ thu thập manh mối bằng con đường khác là chuyện tốt.”
Hắn đặt kính viễn vọng xuống, cầm tấm bản đồ vừa vẽ lên, nói với hai người phía sau: “Đối với loại phó bản cố định và khu vực nhỏ như này, việc đầu tư chính là vẽ bản đồ.”
“Bản đồ sẽ trở thành một nguồn tài nguyên cộng đồng quan trọng, hơn nữa có bản đồ chỉ dẫn thì có thể thu thập manh mối càng rõ ràng hơn, cũng có thể giúp chúng ta trốn thoát khỏi những tình huống nguy hiểm.”
Hai người kia vội gật đầu.
Trần Thiên nhíu mày nhìn bản đồ, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Trần Tình hỏi: “Anh, có chuyện gì vậy?”
Trần Thiên nói: “Con đường này là con đường duy nhất dẫn ra ngoài thôn, giao thông ở nơi đây không tính là phát triển.”
“Hai ngọn núi xung quanh không có dấu vết khai hoang và khai thác, cũng không có dấu vết khai thác các loại khoáng sản khác, cây cối trên núi đều là những loại phổ biến.”
“Trong thôn không có ngành nông nghiệp gì nổi trội, không phát triển du lịch, cũng không có nhà máy lớn.”
Người đàn ông phía sau phát ra một tiếng “a” đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu.
Là em gái sinh đôi với Trần Thiên, Trần Tình lập tức nghe hiểu, cô nói: “Vừa rồi chúng ta hỏi cậu chàng ngốc nghếch Ninh Túc kia phát hiện ra điều gì, cậu ta đã nói là thôn này rất giàu có.”
Quả thật là rất giàu, nhà trong thôn đều là biệt thự kiểu nhỏ, ra vào thôn đều là siêu xe.
Nhóm của tên béo cho rằng những gì Ninh Túc nói là nhảm nhí vô nghĩa và bỏ đi với một nụ cười khinh miệt.
“Thế nhưng, một thôn có điều kiện như vậy tại sao lại giàu đến thế? Tiền của họ ở đâu ra?”
Người nọ sửng sốt.
Ninh Túc híp mắt: “Quá được luôn! Cảm ơn hai anh chị.”
“…”
Ninh Túc lên xe dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của chú rể, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng đành phải theo sau.
Trước khi Tô Vãng Sinh lên xe, hắn rũ mắt nhìn thoáng qua, bây giờ là chín giờ sáng, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, rọi ra những chiếc bóng từ đoàn xe và những người nghiêng mình ra khỏi cửa sổ xe.
Tô Vãng Sinh thấy vậy mới yên tâm hơn chút, cũng nối tiếp Chúc Song Song lên xe.
Đứng đằng xa nhìn bọn họ lên xe, Trần Tình nói: “Tại sao đoàn xe lại không dừng trước mặt chúng ta mà lại dừng trước mặt họ, còn dẫn họ rời đi?”
“Không cần bận tâm.” Trần Thiên nói: “Bọn họ thu thập manh mối bằng con đường khác là chuyện tốt.”
Hắn đặt kính viễn vọng xuống, cầm tấm bản đồ vừa vẽ lên, nói với hai người phía sau: “Đối với loại phó bản cố định và khu vực nhỏ như này, việc đầu tư chính là vẽ bản đồ.”
“Bản đồ sẽ trở thành một nguồn tài nguyên cộng đồng quan trọng, hơn nữa có bản đồ chỉ dẫn thì có thể thu thập manh mối càng rõ ràng hơn, cũng có thể giúp chúng ta trốn thoát khỏi những tình huống nguy hiểm.”
Hai người kia vội gật đầu.
Trần Thiên nhíu mày nhìn bản đồ, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Trần Tình hỏi: “Anh, có chuyện gì vậy?”
Trần Thiên nói: “Con đường này là con đường duy nhất dẫn ra ngoài thôn, giao thông ở nơi đây không tính là phát triển.”
“Hai ngọn núi xung quanh không có dấu vết khai hoang và khai thác, cũng không có dấu vết khai thác các loại khoáng sản khác, cây cối trên núi đều là những loại phổ biến.”
“Trong thôn không có ngành nông nghiệp gì nổi trội, không phát triển du lịch, cũng không có nhà máy lớn.”
Người đàn ông phía sau phát ra một tiếng “a” đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu.
Là em gái sinh đôi với Trần Thiên, Trần Tình lập tức nghe hiểu, cô nói: “Vừa rồi chúng ta hỏi cậu chàng ngốc nghếch Ninh Túc kia phát hiện ra điều gì, cậu ta đã nói là thôn này rất giàu có.”
Quả thật là rất giàu, nhà trong thôn đều là biệt thự kiểu nhỏ, ra vào thôn đều là siêu xe.
Nhóm của tên béo cho rằng những gì Ninh Túc nói là nhảm nhí vô nghĩa và bỏ đi với một nụ cười khinh miệt.
“Thế nhưng, một thôn có điều kiện như vậy tại sao lại giàu đến thế? Tiền của họ ở đâu ra?”
Người nọ sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất