Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show

Chương 35:

Trước Sau
Trong lúc cô đang thắc mắc thì cửa trang viên mở ra, một người đàn ông cao gầy bước ra, hai bên tóc mai của ông ấy đã bạc phơ, trên mặt cũng đã hằn lên dấu vết của thời gian, nhưng trông anh tuấn và tao nhã. Đây chính là người đã gọi cho Mộ Lệ Hành về, quản gia Lục, người đã ở bên cạnh ông nội Mộ nhiều năm.

Quản gia Lục mời họ vào cửa, ông nội Mộ đang đợi họ trong đại sảnh.

“Ông nội, ông về rồi.” Mộ Lệ Hành đi đến trước mặt ông nội Mộ, cung kính nói: “Ông thấy khỏe hơn chưa? Sao ông không ở nước ngoài nghỉ dưỡng thêm một thời gian nữa.”

Ông nội Mộ gần bảy mươi tuổi, râu tóc đã điểm bạc. Đúng như suy đoán của An Ngu, ông là một ông cụ có gương mặt hiền từ. Nhưng do ông đã tung hoành trong giới kinh doanh nửa đời người, nên trên người ông tản ra một khí thế sắc bén.

Ông nội Mộ ngồi trên chiếc xe lăn được đặt làm riêng, hai tay cầm gậy. Khi ông còn trẻ, đùi bị thương do trúng đạn, mặc dù sau đó vết thương đã lành lại, không có gì nghiêm trọng, nhưng khi lớn tuổi, các vấn đề ở chân ngày càng hiện rõ, cho nên ông phải ra nước ngoài điều dưỡng.

Nói đến đây thì cũng có liên quan đến nguyên chủ.

Ông ngoại của nguyên chủ là bạn thân từ xưa của ông nội Mộ. Lúc trước, hai người cùng nhau tham dự tiệc, ông nội Mộ bất ngờ bị bắn, chính ông ngoại của nguyên chủ đã đẩy ông nội Mộ ra, bằng không ông nội Mộ sẽ không chỉ bị thương ở đùi đơn giản như vậy.

Đáng tiếc là ông ngoại của nguyên chủ đã qua đời trong vụ tai nạn đó. Vì báo đáp ơn cứu mạng của bạn mình, ông nội Mộ đã mang đứa cháu gái duy nhất của bạn về nhà, dốc lòng chăm sóc. Cũng chính vì điều này, nguyên chủ mới trở nên kiêu căng, mượn tay ông nội Mộ ép buộc Mộ Lệ Hành kết hôn.

“Ông tính một thời gian nữa mới về, nhưng công ty có việc gần cần ông đích thân xử lý.”

Ông nội Mộ nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Lệ Hành, mặc dù đã nghe nói về lai lịch của Tiểu Lệ Hành từ lâu, nhưng ông vẫn hơi ngạc nhiên: “Đây chính là đứa trẻ mà cháu nhắc tới... là cháu lúc năm tuổi?”

Mộ Lệ Hành gật đầu: “Đúng vậy, ông nội.”

Ngay từ đầu anh không có ý định che dấu sự thật với ông nội Mộ, cũng biết dựa vào thủ đoạn của ông nội, cho dù làm thế nào cũng không thể lừa được ông khi tự nhiên bên cạnh anh lại xuất hiện một “đứa con ngoài giá thú”, còn không bằng nói rõ mọi chuyện từ lúc đầu.

Ông nội Mộ gật đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó, hiển nhiên vẫn là cảm thấy hơi khó tin và kì lạ.

Ông giơ một tay đang cầm gậy lên, vẫy tay với Tiểu Lệ Hành: “Cháu lại đây, để ông nội nhìn cháu.”

Tiểu Lệ Hành nhìn ông cụ trước mặt, có hơi rụt rè.

Mộ Lệ Hành vỗ vai cậu bé, thế là Tiểu Lệ Hành đi qua, dựa theo những gì Mộ Lệ Hành đã nói với cậu bé lúc nãy, dõng dạc gọi: “Ông nội.”

“Ừ.”

Nghe tiếng gọi ông nội này làm tâm trạng ông tươi như hoa, gương mặt cười hớn hở.

Ông nhìn sang Mộ Lệ Hành, bất mãn nói: “Sau khi cháu lớn lên thì không đáng yêu chút nào, cả ngày cứ trưng ra khuôn mặt nghiêm túc. Vẫn là lúc nhỏ đáng yêu và nghe lời hơn.”



Ông rất vui mừng, nắm tay Tiểu Lệ Hành không buông.

Mộ Lệ Hành không nói gì.

An Ngu thầm nghĩ ông nội Mộ sao vậy, chỉ là một Tiểu Lệ Hành cũng làm ông vui mừng vậy sao? Cảm giác giống như nhặt được báu vật vậy.

Ông nội Mộ nắm tay Tiểu Lệ Hành nói vài câu, sau đó ông nhớ tới điều gì đó, bèn chuyển sang nói với An Ngu: “Hai đứa cũng nên cố gắng đi, nhanh chóng sinh một đứa con của riêng mình, đã kết hôn hai năm rồi, hai đứa không gấp nhưng ông rất sốt ruột đó.”

An Ngu hơi ngượng ngùng, cô không ngờ sẽ bị ông hối sinh con.

Cô lén liếc nhìn Mộ Lệ Hành, anh cũng có chút xấu hổ.

An Ngu cười hì hì đi đến phía sau ông nội Mộ, giúp ông bóp vai, đấm lưng: “Ông nội, chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi, không thể ép buộc được. Ông vừa về, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Vả lại bây giờ tụi cháu có Tiểu Tiểu Hành rồi, đã nuôi nấng hệt như con ruột của mình. Nếu sinh thêm đứa nữa, sợ là sẽ không nuôi nổi.”

“Cái miệng này của cháu giỏi nói thật đấy.” Ông nội Mộ khịt mũi, nhưng vẫn nghe theo lời của An Ngu, ông thở dài: “Bỏ đi, bỏ đi, tùy hai đứa muốn làm gì thì làm.”

“Nhưng mà.” Ông chợt nghĩ đến một việc, ông hỏi: “Việc học hành của Tiểu Lệ Hành, hai đứa sắp xếp chưa?”

“?”

An Ngu sửng sốt một lúc.

Ông nội Mộ nhắc cô mới nhớ, hình như cô đã quên việc Tiểu Lệ Hành còn đang đi học…

Từ khi Tiểu Lệ Hành xuyên đến đây đến lúc tham gia chương trình giải trí, toàn bộ quá trình vừa đột ngột vừa nhanh chóng, cô lại không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái nên không nghĩ đến chuyện này.

Ánh mắt Mộ Lệ Hành sáng lên, thành thật nói: “Dạ chưa, tụi cháu định đợi đến khi thằng bé đủ tuổi mới cho đi học.”

“Không được.” Ông nội Mộ xua tay: “Trễ quá rồi.”

Ông quay đầu nói với quản gia: “Liên hệ với hiệu trưởng học viện Saintes, tìm thời gian thích hợp cho đứa trẻ này đến trường.”

“Nhưng ông nội...” Tiểu Lệ Hành nhắc nhở: “Tụi cháu còn phải tham gia chương trình.”

Tiểu Lệ Hành không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới việc tham gia chương trình thực tế thì ông nội Mộ ngay lập tức thay đổi sắc mặt.



Vừa nãy còn là gương mặt ông cụ hiền từ, giờ đã thay đổi thái độ, ông nghiêm mặt nói: “Chương trình giải trí đó, các cháu không cần tham gia nữa.”

“Tại sao?” Mộ Lệ Hành khó hiểu.

Quản gia Lục nháy mắt ra hiệu với Mộ Lệ Hành.

Nhưng Mộ Lệ Hành vẫn nói: “Ông nội, không phải lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, ông sẽ không can thiệp vào công việc của cháu sao?”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!” Ông nội Mộ lạnh lùng nói, sau đó bổ sung thêm một câu: “Ông đưa cháu từ cô nhi viện về không phải để cháu đi làm thằng kép hát diễn trò cho người khác xem.”

Sau khi ông nội Mộ nói xong câu đó, bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề, không còn hoà thuận vui vẻ như vừa rồi.

Trên mặt An Ngu lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Mặc dù trong truyện không đề cập nhiều, nhưng không phải ông nội Mộ luôn coi Mộ Lệ Hành như cháu ruột của mình sao?

Nếu là cháu ruột thì liệu ông có nói những lời… Ừm, gây tổn thương như vậy không?

Còn nữa, An Ngu biết những gia đình giàu có luôn xem thường nghệ sĩ được mọi người săn đón, nhưng cũng không đến nỗi một người trưởng bối nói ra những lời như vậy, còn là với người mà mình vẫn xem như cháu ruột.

Huống hồ, Mộ Lệ Hành đóng phim rất chuyên nghiệp, tuy con người anh có hơi khốn nạn một chút, nhưng với tư cách là một diễn viên, anh thật sự rất tôn trọng nghề nghiệp và tận tâm.

Ngay cả An Ngu cũng biết, lúc đóng phim võ thuật, anh đặc biệt lên núi bái sư học võ, tự mình thực hiện những động tác có kỹ thuật khó, không cần người đóng thế.

Quay cảnh giải cứu trên tảng băng trôi, anh đã đi thi bằng phi công và bằng lặn.

Cứ nói về một bệnh nhân tâm thần đa nhân cách trong bộ phim kinh dị nổi tiếng kia đi, anh đã đến bệnh viện tâm thần suốt mấy tháng trời, để quan sát và trải nghiệm các chi tiết và trạng thái của các bệnh nhân tâm thần khác nhau.

Anh đã thể hiện rất nhiều vai diễn kinh điển, để mọi người hiểu được con người và cuộc sống khác nhau trong các ngành nghề, nhưng những điều đó đã bị ông nội Mộ phủ định bằng một câu “thằng kép hát”.

Mà khi bầu không khí nặng nề, Tiểu Lệ Hành kéo góc áo của An Ngu và nói nhỏ: “Vừa rồi ở trên xe không phải chú ấy đã nói với em rằng, khi lớn lên em sẽ rất lợi hại, có cuộc sống tốt đẹp ư? Sao cũng bị phê bình, hèn mọn như vậy?”

An Ngu: “…”

Mộ Lệ Hành: “…”

Ông nội Mộ: “...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau