Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show

Chương 40:

Trước Sau
Lúc này An Ngu mới chú ý tới có một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng, trang điểm đậm bên cạnh mình. Bà ta kéo học sinh nam cao lớn cường tráng kia ra, chỉ vào trán cậu ta: “Cô nhìn xem, đầu đứa nhỏ bị trầy cả rồi, bình thường tôi còn không nỡ chạm vào con trai mình một cái, vậy mà lại để cho đứa nhỏ nhà cô đánh thành như vậy.”

“Mẹ, con không có.” Tiểu Tiểu Hành quật cường giải thích cho mình: “Là cậu ấy tự ngã.”

“Cháu không chọc nó thì làm sao nó ngã được?” Mẹ của cậu bé cao lớn, cường tráng nói.

“Tiểu Tiểu Hành, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.” An Ngu đi đến trước mặt Tiểu Lệ Hành, làm lơ tiếng kêu gào của người phụ nữ bên cạnh, bảo Tiểu Lệ Hành kể rõ cho cô nghe những chuyện đã xảy ra.

Thời gian quay trở lại lúc bốn giờ chiều, nghỉ ngơi sau giờ học.

Mỗi khi đến thời gian này, trẻ em mẫu giáo sẽ tham gia các hoạt động ngoài trời hoặc tập thể dục ở khoảng sân trước cửa lớp dưới sự hướng dẫn của giáo viên, làm một số hoạt động thể chất đơn giản, rèn luyện thân thể, tăng cường thể chất. Hoặc sắp xếp một số bức tranh, thể hiện câu chuyện, để tăng thêm tình bạn giữa các bạn cùng lớp.

Sau đó, đợi đến năm giờ để gia đình các em đến đón về nhà.

Không ngờ buổi sinh hoạt ngoài trời hôm nay lại xảy ra tranh chấp.

Tiểu Tiểu Hành là học sinh mới chuyển đến lớp ngày hôm nay, cậu bé đã thu hút sự chú ý của cả lớp từ khi bước vào lớp học vào buổi sáng.

Không chỉ bởi vì cậu bé đẹp trai ưa nhìn, mặc bộ đồng phục học viện thu nhỏ giống như hoàng tử nhỏ cao quý của một nhà quý tộc nào đó. Mà là bởi vì nhiều học sinh trong lớp đã nhận ra cậu bé chính là đứa trẻ trong chương trình giải trí “Dẫn baby đi du lịch” nổi tiếng dạo gần đây.

Học sinh của học viện này không giàu có thì cũng quyền quý, hơn nữa những người giàu này còn được xếp hạng cao trong bảng xếp hạng người giàu của thành phố A, mưa dầm thấm lâu từ nhỏ khiến những đứa trẻ này có sự kỳ thị rất lớn đối với người trong giới giải trí giống như phụ huynh của mình.

Mặc dù bọn họ rất vui khi xem các chương trình giải trí trên TV, nhưng nếu thực sự làm bạn với con của những nghệ sĩ nổi tiếng này, trong lòng họ cảm thấy mình đang bị hạ thấp cấp bậc.

Cho nên những đứa trẻ này cảm thấy mới lạ lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Tiểu Hành, không hiểu vì sao con của một nghệ sĩ trong giới giải trí có thể vào học viện này học cùng lớp với bọn chúng.

Nhưng lúc Tiểu Lệ Hành không nói chuyện thì giống như Lệ Hành lớn, trông lạnh lùng và ngầu. Những đứa trẻ này nhìn thấy dáng vẻ không dễ chọc của cậu bé, tuy rằng tò mò nhưng cũng không dám trêu chọc cậu bé.

Mãi cho đến khi hoạt động ngoài trời buổi chiều, các bạn nhỏ tập thể dục theo giáo viên xong thì hoạt động tự do. Học sinh nam cao lớn, cường tráng kia tên Tưởng Hoằng đi tới trước mặt Tiểu Tiểu Hành nói chuyện với cậu bé, giọng điệu lộ ra vẻ kiêu ngạo và khiêu khích.

“Này, Mộ Thiếu Hành, cậu chính là Tiểu Tiểu Hành trên TV phải không?”

Tiểu Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

Cậu ta nói tiếp: “Chương trình đó chơi vui không? Tớ thấy chỗ ở của các cậu rách nát như vậy vẫn có thể ở lại, các cậu rất thiếu tiền sao? Tớ nghe mẹ tớ nói rằng một số ngôi sao nhỏ vì tiền sẽ tham gia vào một số chương trình có điều kiện cực khổ, các cậu cũng vậy phải không?”

“Tớ thấy các cậu còn ở trong vũng bùn tự biến mình thành tượng đất, ha ha ha, thật buồn cười.”

Cậu ta nói xong, những đứa trẻ khác bên cạnh cũng cười theo.

Đối mặt với sự chế giễu vô lý của mọi người, Tiểu Lệ Hành cũng không muốn quan tâm bọn họ.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bé đến trường, không muốn gây chuyện, gây thêm phiền toái cho bố mẹ.

Hơn nữa sự khiêu khích của những người này thực sự chẳng là gì so với những người trong ngõ hẻm ở thế giới trước của cậu bé. Tiểu Lệ Hành đã miễn nhiễm đối với những điều này, những công kích bằng lời nói này đối với cậu bé mà nói đều là không đau, không ngứa.

Cậu bé không cần phải chấp nhặt với bọn họ.

Tiểu Lệ Hành quay trở lại lớp học, thu dọn cặp sách của mình, chuẩn bị lát nữa đến thời gian tan học chị Tiểu Ngư hoặc là anh Lệ Hành đến đón cậu bé về nhà.

Nhưng có lẽ học sinh nam này ngày thường ra vẻ oai phong trong lớp quen rồi, thấy có người thờ ơ với lời nói của mình, thái độ còn đặc biệt không tốt nên có chút thẹn quá hóa giận, lập tức đi theo về phòng học rồi xảy ra xô đẩy với Tiểu Lệ Hành.

Học sinh nam cao hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, còn hơi cường tráng, sức lực lại lớn, Tiểu Lệ Hành bị đẩy đến mức lảo đảo, giữ lấy góc bàn học, nhưng lại khiến cho bàn học lẫn bản thân ngã xuống đất, đồ đạc trong cặp sách cũng bị rớt ra ngoài.

Lúc này Tiểu Lệ Hành có hơi tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy học sinh nam nhặt con chuồn chuồn tre đang thò ra khỏi cặp sách của mình.

“Đây không phải là thứ mẹ cậu dùng tre để làm trên TV à? Sao lại mang nó đến trường học, thật trẻ con, thứ này thú vị như vậy à.”



“Cậu trả lại cho tớ.”

Tiểu Lệ Hành đứng dậy, cướp lại đồ trong tay học sinh nam.

Học sinh nam nhanh nhẹn tránh cậu bé, né qua một bên, sau đó học theo những gì cậu ta đã nhìn thấy trên TV ngày hôm đó, dùng tay ma sát chuồn chuồn tre, chuồn chuồn tre lập tức bay đến góc khác của lớp học, “phập” một tiếng đụng vào tường sau đó rơi xuống đất.

Tiểu Lệ Hành thấy thế, vội vàng chạy tới nhặt nó lên, nhưng lại bị học sinh nam kia tới trước một bước, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cậu ta giẫm nát chuồn chuồn tre.

Sau đó trong lớp học liền xảy ra hỗn loạn.

Hai đứa trẻ xô xát với nhau, trong quá trình đánh nhau, học sinh nam tên Tưởng Hoằng kia vô tình đụng vào bàn học, bị vỡ đầu.

Giáo viên ở bên ngoài hướng dẫn các em nhỏ trở về lớp học chờ phụ huynh đến đón nghe thấy tiếng động thì cuống quýt chạy vào, bèn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Sau khi giáo viên kéo hai đứa ra thì lập tức gọi điện thoại cho phụ huynh.

Nói đến đây, An Ngu đã hiểu tất cả.

Mẹ Tưởng Hoằng trừng mắt, chỉ vào Tiểu Lệ Hành: “Con nói bậy, Hoằng Hoằng nhà chúng tôi hiểu chuyện ngoan ngoãn nhất, vẫn luôn là đứa nhỏ hòa đồng thân thiện. Bình thường ở nhà nó luôn ăn nói nhỏ nhẹ, làm sao có thể nói những lời như vậy với con của mấy người!”

An Ngu cười khẩy: “Ý của cô là con chúng tôi nói dối sao?”

“Lẽ nào không phải sao?” Người phụ nữ trang điểm đậm cất cao giọng: “Tôi hiểu rõ con mình nhất, tôi tin nó sẽ không nói dối, càng không làm ra những chuyện vô văn hóa này! Hôm nay hai người nhất định phải cho con tôi một lời giải thích, đầu của nó bị đập thành như vậy rồi, nếu gặp phải vấn đề xấu gì tôi xem hai người chịu trách nhiệm như thế nào!”

“Xem camera giám sát.” Mộ Lệ Hành vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô giáo trẻ tuổi trong lớp.

“Đúng vậy, xem camera giám sát đi!” An Ngu phụ họa: “Chỉ cần xem camera giám sát sẽ rõ ràng ngay thôi.”

“Chuyện này…” Cô giáo hơi do dự.

Thật ra cô giáo tin vào lời nói của Tiểu Tiểu Hành, nhưng đứa trẻ Tưởng Hoằng trước mặt cô ấy có gia thế vững chắc, mà bố mẹ của Tiểu Tiểu Hành, một người là diễn viên trong giới giải trí, một người cũng không biết là có bối cảnh gì. Tuy rằng không biết Tiểu Tiểu Hành vào trường này như thế nào, nhưng cô giáo biết cô ấy không nên đắc tội với nhà họ Tưởng.

Sở dĩ cô ấy gọi phụ huynh hai bên tới đây cũng là muốn để cho bọn họ tự giải quyết, phụ huynh có gia thế bình thường nhìn thấy nhà họ Tưởng có địa vị lớn sẽ không chần chừ mà tự cúi đầu trước.

Không ngờ rằng phụ huynh của Tiểu Tiểu Hành lại cứng rắn đến như vậy.

“Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?” Mộ Lệ Hành hỏi, giọng nói mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Cô giáo ấp úng: “Không, chỉ là…”

Mẹ của Tưởng Hoằng thiếu kiên nhẫn: “Cô dông dài làm gì, muốn xem camera giám sát thì xem camera giám sát, chúng tôi sẽ ngồi ngay ngắn xem, tôi không tin con mình sẽ như vậy!”

“Mẹ, con xin lỗi, là lỗi của con.”

Vừa nghe nói muốn xem camera giám sát, cậu bé cao lớn, cường tráng lập tức cảm thấy chột dạ, nắm lấy tay mẹ, chủ động nhận lỗi.

Người phụ nữ rất ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Con có ý gì, con nói những lời đứa bé đó nói đều là sự thật, là con gây chuyện trước?”

“Thành thật xin lỗi, mẹ, đều là con không tốt, không phải con cố ý dâu.” Cậu ta nhìn mẹ mình, lên tiếng cầu xin.

Người phụ nữ trang điểm đậm dường như vẫn không thể chấp nhận được nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay sang An Ngu và Mộ Lệ Hành: “Mặc kệ ai gây sự trước, đầu của con tôi đã bị thương vì tranh chấp giữa hai đứa nhỏ, chỉ với chuyện này, mấy người cũng phải xin lỗi con tôi.”

“Thưa bà, tôi không hiểu logic của bà đây là gì. Tôi gặp một con chó trên đường, con chó sủa tôi, còn muốn cắn tôi, tôi dọa nó chạy đi, con chó sợ hãi, tự bỏ chạy không cẩn thận bị trẹo chân, chẳng lẽ còn muốn tôi xin lỗi con chó đó sao?”

An Ngu cười lạnh một tiếng, nói chuyện quái gở.

“Cô mắng ai là chó?”

“Ai lên tiếng người đó là chó.”



“Cô…”

Mẹ của Tưởng Hoằng tức giận đến mức mặt xanh rồi lại trắng.

“Cô có biết bố của con tôi là ai không?”

“Tôi mặc kệ là ai, cho dù Thiên Vương có tới đi chăng nữa thì chuyện này cũng là lỗi của mấy người, đáng lẽ nên là mấy người xin lỗi con chúng tôi mới đúng!”

“Còn nữa.” An Ngu nói tiếp: “Nếu bà không hiểu logic này thì cũng không sao, chúng tôi có thể đăng video giám sát lên mạng, để cho mọi người phân xử, xem thử cuối cùng là ai xin lỗi ai.”

“Mẹ, con xin lỗi, là con sai rồi, thật sự là lỗi của con.” Không biết có phải cậu ta nghe thấy đám người An Ngu nói muốn đăng video giám sát lên mạng mà sợ đến mức mặt mũi trắng bệch hay không.

Chưa đợi mẹ lên tiếng, cậu ta đã tự mình đi đến trước mặt Tiểu Lệ Hành, khom người xuống: “Xin lỗi Mộ Thiếu Hành, hôm nay là tớ không đúng, món đồ bằng tre bị hỏng kia tớ sẽ sửa cho cậu.”

Tiểu Lệ Hành thấy học sinh nam chịu thua thì lạnh lùng nhìn cậu ta, sau đó nói: “Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng cậu không cần phải sửa con chuồn chuồn tre kia, tôi sẽ tự sửa nó.”

Trên mặt cô giáo lộ ra sự vui vẻ, chắc là đã hòa giải rồi nhỉ? Cuối cùng cô ấy không cần phải bị kẹp giữa hai gia đình nữa.

Cô giáo vội vàng đứng ra hòa giải: “Nếu hai đứa trẻ đã tự mình hòa giải với nhau, tôi nghĩ sự việc nên dừng lại ở đây đi. Thời gian không còn sớm, bà Tưởng, cô An, và anh Mộ nữa, mọi người đón con của mình về nhà trước đi.”

Bà Tưởng kia nghe vậy, vẫn xụ mặt như cũ, hiển nhiên vẫn cảm thấy con nhà mình chịu thiệt.

Nhưng bà ta cũng lo lắng người phụ nữ trước mặt này thật sự sẽ làm ầm ĩ lên, bà ta thì không sao, chỉ sợ ảnh hưởng đến bố của đứa trẻ.

Nghĩ tới đây, bà Tưởng bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Quên đi, không thèm so đo với mấy người, hạ thấp thân phận của mình.”

Bà ta đẩy con trai một cái: “Con đi lấy cặp đi, chúng ta về nhà.”

“Bà Tưởng.” Mộ Lệ Hành đột nhiên mở miệng gọi bà ta, ánh mắt lạnh lùng.

Mẹ của Tưởng Hoằng quay đầu lại, bất ngờ bị khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt tấn công.

Vừa rồi bà ta chỉ lo cãi nhau với người phụ nữ vô văn hóa kia, không nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh cô, không ngờ lại đẹp trai như vậy.

Bà ta cất cao giọng hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Mộ Lệ Hành nói: “Tôi khuyên bà trở về đưa con mình đến bệnh viện một chuyến, không chỉ là kiểm tra miệng vết thương, đảm bảo không có việc gì, tốt nhất là nên đến khoa tâm lý kiểm tra một chút. Con của cô bị rối loạn nhân cách rất nghiêm trọng. Nói cách khác, khía cạnh tâm lý có lẽ hơi có vấn đề, chắc là liên quan đến người làm bố mẹ như mấy người. Cho nên tôi khuyên bà cũng nên tự xem lại mình đi.”

“Anh…”

Người phụ nữ trang điểm đậm lại bị nghẹn họng, bà ta không ngờ một người đàn ông đẹp trai nhưng miệng lại nói ra những lời khó nghe như vậy.

“Mấy người mới là người có vấn đề!”

Người phụ nữ tức giận đến mức giậm chân, nhấc giày cao gót, hậm hực đi ra khỏi văn phòng, túm lấy đứa con trai vừa mới lấy cặp sách trở về, rời đi trong bực tức.

Chuyện ở trường học đã được giải quyết xong xuôi.

Tiểu Lệ Hành tay trái nắm lấy tay Lệ Hành lớn, tay phải nắm lấy tay An Ngu, ba người cùng nhau đi về phía cổng trường, bước chân của Tiểu Lệ Hành rất vui sướng.

Bầu trời phía tây đã treo lên một cái mâm tròn màu cam khổng lồ, hoàng hôn kéo dài bóng dáng của ba người trên mặt đất.

“Chị Tiểu Ngư, anh Lệ Hành, hôm nay em rất vui!”

“Ồ? Vì sao vậy?” An Ngu cười và hỏi.

“Bởi vì hai người chống lưng cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau