Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 41:
Ba người lên xe, trợ lý của Mộ Lệ Hành ngồi lái xe phía trước, trở về trang viên nhà họ Mộ.
Ông nội Mộ đã về nước, trong khoảng thời gian này họ đều phải ở nhà tổ.
Trông tâm trạng Tiểu Lệ Hành thực sự rất phấn khởi, ngày thường cậu bé vốn ít nói, bây giờ lại vui vẻ chia sẻ chuyện cậu bé đi học ngày hôm nay cho An Ngu và Mộ Lệ Hành nghe.
Nào là ngôi trường này rất lớn, thầy cô thì cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nội dung giảng bài lại hết sức thú vị.
Cơm căn tin cũng rất ngon, ngon hơn so với nhà trẻ ở thế giới trước của cậu bé!
“Nếu không có chuyện buổi chiều thì tốt…”
Cậu bé nói mãi nói mãi, ánh sáng vui vẻ trong mắt trở nên u ám.
An Ngu biết cậu bé đang chỉ chuyện tranh chấp với cậu bé tên Tưởng Hoằng kia, cô xoa đầu cậu bé và an ủi: “Không sao, không phải ngày nào cũng đều hoàn hảo và hạnh phúc cả. Buổi sáng em thấy một đoá hoa đẹp trên đường, nó khiến cho tâm trạng em vui sướng. Vậy thì cho dù một khoảnh khắc nào sau đó em cảm thấy buồn nôn vì một con ruồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến đóa hoa kia, em sẽ phát hiện, ngày hôm nay vẫn rất tươi đẹp, vẫn có chuyện đáng để em nhớ lại và thấy vui không phải sao?”
Từ trước đến nay, An Ngu luôn nói chuyện thẳng thắn lại còn muốn gì làm đấy, cô không vì Tiểu Lệ Hành mới năm tuổi, cố gắng dựa theo tuổi tác của cậu bé mà không nói những đạo lý khó hiểu với cậu bé.
Đương nhiên, cô cũng không có ý dạy dỗ gì, chỉ đơn giản là dựa vào câu chuyện này của cậu bé, chia sẻ một chút chiêm nghiệm của bản thân. Cô muốn cậu bé hiểu rằng, không nên vì một số người và chuyện không vui vẻ trong cuộc sống, khiến cậu bé quên đi những điều tốt đẹp và vui vẻ khác.
Dù sao đời người rất dài, rối rắm với những điều buồn bã nhất thời là lãng phí thời gian và hao mòn chính mình.
Đây cũng là câu nói mà người mẹ có tính cách phóng khoáng cởi mở thường nói trước mặt An Ngu.
Có điều, hiển nhiên cậu bé đã nghe vào rồi.
Quả thật cậu bé vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn, nhưng cậu bé biết hoa là tốt đẹp, phần lớn thời gian ở trường mới ngày hôm nay của cậu bé cực kỳ mới lạ, vui vẻ, và chuyện chị Tiểu Ngư và anh Lệ Hành chống lưng cho cậu bé lại càng khiến cậu bé thấy vui vẻ và thỏa mãn đến muốn nổ tung.
Vì thế Tiểu Lệ Hành gật đầu liên tục: “Vâng ạ, mẹ nói đúng! Con không muốn nghĩ mãi đến chuyện không vui nữa, con muốn mau về nhà ăn món vịt kho tương mà đầu bếp nhà ông nội làm!”
“Ối, nghe em nói làm chị cũng đói bụng rồi!”
Mộ Lệ Hành thấy thoáng cái một lớn một nhỏ này đã bắt đầu bàn về chuyện ăn uống, bỗng nhiên cảm giác bản thân có phần không theo kịp suy nghĩ của hai người.
Nhưng anh nghĩ lại lời có liên quan tới “hoa” mà An Ngu nói vừa rồi, tuy rằng thô thiển, nhưng quả thật như có chút đạo lý.
Đặc biệt là anh không hề chú ý đến, khóe môi của anh bỗng nhếch lên, phản chiếu trên kính cửa sổ, phong cảnh bên đường xẹt qua nhanh như gió.
Về đến nhà, quả nhiên ông nội Mộ đã cho người làm xong đồ ăn.
Rõ ràng bầu không khí của bữa ăn tối nay thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, có lẽ là vì có thêm một đứa trẻ. Trên người trẻ con luôn có một đặc tính kỳ diệu nào đó có thể làm tan chảy trái tim người già, cộng với một đứa cháu dâu biết khuấy động không khí, hiển nhiên tâm trạng của ông nội Mộ trở nên vui tươi hơn, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.
Quản gia Lục yên lặng đứng bên cạnh nhìn khung cảnh này, ông ấy cảm thấy ông chủ kiên trì về nước là đúng đắn. Dù điều kiện dưỡng bệnh ở nước ngoài tốt, nhưng cũng không ấm áp bằng tình thân.
Ông nội Mộ hỏi Tiểu Lệ Hành ban ngày đi học ở trường ra sao.
Tiểu Lệ Hành lại ngoan ngoãn báo cáo một lượt những gì cậu bé nghe thấy, nhìn thấy ở nhà trẻ ngày hôm nay cho ông nội nghe.
Thế nhưng khác với vừa nãy ở trên xe, cậu bé đã có thể mô tả sơ qua chuyện xảy ra tranh chấp giữa mình và bạn trong lớp.
Mà ông nội Mộ nghe thấy, lập tức vuốt râu, trợn mắt.
“Đợi một chút, cháu nói gì? Cháu bị bắt nạt ở trường?”
“Không sao đâu, ông nội, chị Tiểu Ngư và anh Lệ Hành đã ra mặt giúp cháu rồi ạ!”
Ông nội Mộ ném đũa đi, vẻ mặt sầm lại.
Ông giơ tay về phía quản gia Lục: “Ông gọi điện thoại tới trường tìm hiểu cụ thể mọi việc, không ngờ có người dám bắt nạt cháu nội của Mộ Chấn Đình đây, thật sự cho rằng tôi ở nước ngoài từng ấy năm, thì người nhà họ Mộ dễ bắt nạt phải không?”
Nhà họ Mộ có gia nghiệp lớn, nhưng sau khi thị trường trong nước bão hòa bèn ra nước ngoài khai thác thị trường, bởi vậy có một khoảng thời gian rất dài ông nội Mộ chủ yếu ở nước ngoài.
Công thêm bệnh ở chân lúc ổn lúc không, càng phải vừa dưỡng bệnh ở nước ngoài vừa tiếp tục tiến quân vào thị trường ngoài nước, mà thị trường trong nước thì khiêm tốn hơn nhiều. Nhưng điều này không có nghĩa địa vị của tập đoàn nhà họ Mộ có thể bị người khác lay chuyển được.
Trước giờ quản gia Lục luôn hành động nhanh chóng, rất nhanh đã tìm hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
“Là đứa trẻ của nhà họ Tưởng.”
“Nhà họ Tưởng à? Cũng không biết là thứ tôm tép gì.” Ông nội Mộ hừ một tiếng.
Tiểu Lệ Hành thấy thế, vội vàng đi qua bắt lấy tay ông nội Mộ, an ủi ông: “Ông nội, ông đừng tức giận. Đối với chúng ta mà nói, bọn họ đều là người không quan trọng, chúng ta không cần thiết phải tức giận với bọn họ đâu ạ.”
Khả năng tiếp thu của Tiểu Lệ Hành luôn rất nhanh, lượng từ vựng cũng rất khá, cậu bé thuật lại lời mà An Ngu nói với mình ngày hôm nay cho ông nội Mộ nghe, rồi vỗ mu bàn tay của ông: “Với lại, nổi giận cũng không tốt cho sức khỏe. Ông nội đừng vì bọn họ mà làm mình tức giận.”
Ông nội Mộ cảm thấy thoải mái trong lòng khi nghe thấy lời nói như ông cụ non của cậu bé. Ông lập tức không tức giận được nữa, mà cười nói: “Được được, ông nội không tức giận nữa, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.”
Có điều ông vẫn ra hiệu cho quản gia Lục.
Quản gia Lục đi theo ông nội Mộ nhiều năm, tất nhiên hiểu được ý của ông.
Ngày hôm sau, Tiểu Lệ Hành tiếp tục đi học, phát hiện ánh mắt của các bạn nhỏ trong lớp nhìn cậu không giống ngày hôm qua, thái độ của mấy học sinh nam từng hùa theo Tưởng Hoằng cười nhạo cậu bé cũng trở nên kính cẩn, bọn họ không còn nói chuyện phiếm về cậu bé nữa. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc, không biết có phải Tiểu Lệ Hành bị ảo giác hay không, cậu bé cảm thấy giáo viên đã dễ gần hơn rất nhiều.
Tiểu Lệ Hành hết sức kỳ lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi ăn cơm trưa, một cô bé bưng khay ăn đi đến trước mặt cậu bé và hỏi: “Mộ Thiếu Hành, tớ có thể ăn cơm cùng cậu không?”
Tiểu Lệ Hành sững sờ, mà trong lúc cậu bé ngẩn người, cô bé kia cũng không quan tâm cậu bé có đồng ý hay không, cứ thế ngồi xuống trước mặt cậu bé.
Sau đó Tiểu Lệ Hành nghe thấy âm thanh thảo luận của các bạn khác.
“Hừ, Tống Chi Nghi thật là mưu mô, vừa nghe nói Mộ Thiếu Hành là cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ đã chạy tới nịnh hót cậu ấy rồi!”
“Woa, hoá ra lai lịch của Mộ Thiếu Hành rất lớn. Tớ nghe bố mẹ tớ nói, ông nội nhà họ Mộ siêu lợi hại!”
“Vậy Tưởng Hoằng xong đời rồi, ngày hôm qua cậu ta đối xử với Mộ Thiếu Hành như vậy…”
Mấy đứa bé này tuy nhỏ tuổi, nhưng đều là những người nổi trội và được kỳ vọng của các gia đình, đứa nào cũng rất lanh lợi.
Tiểu Lệ Hành hơi buồn rầu, nhất là học sinh nữ đối diện không ngừng tìm cậu bé nói chuyện, cậu bé cũng không biết trả lời thế nào, đành phải vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ông nội Mộ đã về nước, trong khoảng thời gian này họ đều phải ở nhà tổ.
Trông tâm trạng Tiểu Lệ Hành thực sự rất phấn khởi, ngày thường cậu bé vốn ít nói, bây giờ lại vui vẻ chia sẻ chuyện cậu bé đi học ngày hôm nay cho An Ngu và Mộ Lệ Hành nghe.
Nào là ngôi trường này rất lớn, thầy cô thì cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nội dung giảng bài lại hết sức thú vị.
Cơm căn tin cũng rất ngon, ngon hơn so với nhà trẻ ở thế giới trước của cậu bé!
“Nếu không có chuyện buổi chiều thì tốt…”
Cậu bé nói mãi nói mãi, ánh sáng vui vẻ trong mắt trở nên u ám.
An Ngu biết cậu bé đang chỉ chuyện tranh chấp với cậu bé tên Tưởng Hoằng kia, cô xoa đầu cậu bé và an ủi: “Không sao, không phải ngày nào cũng đều hoàn hảo và hạnh phúc cả. Buổi sáng em thấy một đoá hoa đẹp trên đường, nó khiến cho tâm trạng em vui sướng. Vậy thì cho dù một khoảnh khắc nào sau đó em cảm thấy buồn nôn vì một con ruồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến đóa hoa kia, em sẽ phát hiện, ngày hôm nay vẫn rất tươi đẹp, vẫn có chuyện đáng để em nhớ lại và thấy vui không phải sao?”
Từ trước đến nay, An Ngu luôn nói chuyện thẳng thắn lại còn muốn gì làm đấy, cô không vì Tiểu Lệ Hành mới năm tuổi, cố gắng dựa theo tuổi tác của cậu bé mà không nói những đạo lý khó hiểu với cậu bé.
Đương nhiên, cô cũng không có ý dạy dỗ gì, chỉ đơn giản là dựa vào câu chuyện này của cậu bé, chia sẻ một chút chiêm nghiệm của bản thân. Cô muốn cậu bé hiểu rằng, không nên vì một số người và chuyện không vui vẻ trong cuộc sống, khiến cậu bé quên đi những điều tốt đẹp và vui vẻ khác.
Dù sao đời người rất dài, rối rắm với những điều buồn bã nhất thời là lãng phí thời gian và hao mòn chính mình.
Đây cũng là câu nói mà người mẹ có tính cách phóng khoáng cởi mở thường nói trước mặt An Ngu.
Có điều, hiển nhiên cậu bé đã nghe vào rồi.
Quả thật cậu bé vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn, nhưng cậu bé biết hoa là tốt đẹp, phần lớn thời gian ở trường mới ngày hôm nay của cậu bé cực kỳ mới lạ, vui vẻ, và chuyện chị Tiểu Ngư và anh Lệ Hành chống lưng cho cậu bé lại càng khiến cậu bé thấy vui vẻ và thỏa mãn đến muốn nổ tung.
Vì thế Tiểu Lệ Hành gật đầu liên tục: “Vâng ạ, mẹ nói đúng! Con không muốn nghĩ mãi đến chuyện không vui nữa, con muốn mau về nhà ăn món vịt kho tương mà đầu bếp nhà ông nội làm!”
“Ối, nghe em nói làm chị cũng đói bụng rồi!”
Mộ Lệ Hành thấy thoáng cái một lớn một nhỏ này đã bắt đầu bàn về chuyện ăn uống, bỗng nhiên cảm giác bản thân có phần không theo kịp suy nghĩ của hai người.
Nhưng anh nghĩ lại lời có liên quan tới “hoa” mà An Ngu nói vừa rồi, tuy rằng thô thiển, nhưng quả thật như có chút đạo lý.
Đặc biệt là anh không hề chú ý đến, khóe môi của anh bỗng nhếch lên, phản chiếu trên kính cửa sổ, phong cảnh bên đường xẹt qua nhanh như gió.
Về đến nhà, quả nhiên ông nội Mộ đã cho người làm xong đồ ăn.
Rõ ràng bầu không khí của bữa ăn tối nay thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, có lẽ là vì có thêm một đứa trẻ. Trên người trẻ con luôn có một đặc tính kỳ diệu nào đó có thể làm tan chảy trái tim người già, cộng với một đứa cháu dâu biết khuấy động không khí, hiển nhiên tâm trạng của ông nội Mộ trở nên vui tươi hơn, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.
Quản gia Lục yên lặng đứng bên cạnh nhìn khung cảnh này, ông ấy cảm thấy ông chủ kiên trì về nước là đúng đắn. Dù điều kiện dưỡng bệnh ở nước ngoài tốt, nhưng cũng không ấm áp bằng tình thân.
Ông nội Mộ hỏi Tiểu Lệ Hành ban ngày đi học ở trường ra sao.
Tiểu Lệ Hành lại ngoan ngoãn báo cáo một lượt những gì cậu bé nghe thấy, nhìn thấy ở nhà trẻ ngày hôm nay cho ông nội nghe.
Thế nhưng khác với vừa nãy ở trên xe, cậu bé đã có thể mô tả sơ qua chuyện xảy ra tranh chấp giữa mình và bạn trong lớp.
Mà ông nội Mộ nghe thấy, lập tức vuốt râu, trợn mắt.
“Đợi một chút, cháu nói gì? Cháu bị bắt nạt ở trường?”
“Không sao đâu, ông nội, chị Tiểu Ngư và anh Lệ Hành đã ra mặt giúp cháu rồi ạ!”
Ông nội Mộ ném đũa đi, vẻ mặt sầm lại.
Ông giơ tay về phía quản gia Lục: “Ông gọi điện thoại tới trường tìm hiểu cụ thể mọi việc, không ngờ có người dám bắt nạt cháu nội của Mộ Chấn Đình đây, thật sự cho rằng tôi ở nước ngoài từng ấy năm, thì người nhà họ Mộ dễ bắt nạt phải không?”
Nhà họ Mộ có gia nghiệp lớn, nhưng sau khi thị trường trong nước bão hòa bèn ra nước ngoài khai thác thị trường, bởi vậy có một khoảng thời gian rất dài ông nội Mộ chủ yếu ở nước ngoài.
Công thêm bệnh ở chân lúc ổn lúc không, càng phải vừa dưỡng bệnh ở nước ngoài vừa tiếp tục tiến quân vào thị trường ngoài nước, mà thị trường trong nước thì khiêm tốn hơn nhiều. Nhưng điều này không có nghĩa địa vị của tập đoàn nhà họ Mộ có thể bị người khác lay chuyển được.
Trước giờ quản gia Lục luôn hành động nhanh chóng, rất nhanh đã tìm hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
“Là đứa trẻ của nhà họ Tưởng.”
“Nhà họ Tưởng à? Cũng không biết là thứ tôm tép gì.” Ông nội Mộ hừ một tiếng.
Tiểu Lệ Hành thấy thế, vội vàng đi qua bắt lấy tay ông nội Mộ, an ủi ông: “Ông nội, ông đừng tức giận. Đối với chúng ta mà nói, bọn họ đều là người không quan trọng, chúng ta không cần thiết phải tức giận với bọn họ đâu ạ.”
Khả năng tiếp thu của Tiểu Lệ Hành luôn rất nhanh, lượng từ vựng cũng rất khá, cậu bé thuật lại lời mà An Ngu nói với mình ngày hôm nay cho ông nội Mộ nghe, rồi vỗ mu bàn tay của ông: “Với lại, nổi giận cũng không tốt cho sức khỏe. Ông nội đừng vì bọn họ mà làm mình tức giận.”
Ông nội Mộ cảm thấy thoải mái trong lòng khi nghe thấy lời nói như ông cụ non của cậu bé. Ông lập tức không tức giận được nữa, mà cười nói: “Được được, ông nội không tức giận nữa, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.”
Có điều ông vẫn ra hiệu cho quản gia Lục.
Quản gia Lục đi theo ông nội Mộ nhiều năm, tất nhiên hiểu được ý của ông.
Ngày hôm sau, Tiểu Lệ Hành tiếp tục đi học, phát hiện ánh mắt của các bạn nhỏ trong lớp nhìn cậu không giống ngày hôm qua, thái độ của mấy học sinh nam từng hùa theo Tưởng Hoằng cười nhạo cậu bé cũng trở nên kính cẩn, bọn họ không còn nói chuyện phiếm về cậu bé nữa. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc, không biết có phải Tiểu Lệ Hành bị ảo giác hay không, cậu bé cảm thấy giáo viên đã dễ gần hơn rất nhiều.
Tiểu Lệ Hành hết sức kỳ lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi ăn cơm trưa, một cô bé bưng khay ăn đi đến trước mặt cậu bé và hỏi: “Mộ Thiếu Hành, tớ có thể ăn cơm cùng cậu không?”
Tiểu Lệ Hành sững sờ, mà trong lúc cậu bé ngẩn người, cô bé kia cũng không quan tâm cậu bé có đồng ý hay không, cứ thế ngồi xuống trước mặt cậu bé.
Sau đó Tiểu Lệ Hành nghe thấy âm thanh thảo luận của các bạn khác.
“Hừ, Tống Chi Nghi thật là mưu mô, vừa nghe nói Mộ Thiếu Hành là cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ đã chạy tới nịnh hót cậu ấy rồi!”
“Woa, hoá ra lai lịch của Mộ Thiếu Hành rất lớn. Tớ nghe bố mẹ tớ nói, ông nội nhà họ Mộ siêu lợi hại!”
“Vậy Tưởng Hoằng xong đời rồi, ngày hôm qua cậu ta đối xử với Mộ Thiếu Hành như vậy…”
Mấy đứa bé này tuy nhỏ tuổi, nhưng đều là những người nổi trội và được kỳ vọng của các gia đình, đứa nào cũng rất lanh lợi.
Tiểu Lệ Hành hơi buồn rầu, nhất là học sinh nữ đối diện không ngừng tìm cậu bé nói chuyện, cậu bé cũng không biết trả lời thế nào, đành phải vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất