Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show

Chương 44:

Trước Sau
“Một nhà ba người” bị ném xuống bên đường ở ven biển thành phố, sau khi để lại một người quay phim và một nhân viên phát sóng trực tiếp, cả tổ chương trình lái xe rời đi.

Lúc họ tới đây đã mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, trữ hàng đầy đủ. Hiện tại ba người không có gì trong tay, đứng ở bên cạnh con đường xa lạ, vẻ mặt thất thần.

Hai bên đường là cánh đồng hoang, mặc dù phong cảnh ở thành phố H rất đẹp, nhưng đã chạng vạng, ráng chiều xinh đẹp giăng đầy bầu trời phía tây, giống như màu cam trong bảng pha màu bị đổ, đẹp đến kỳ lạ.

Nhưng giờ phút này, không ai có đủ tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Đặc biệt là từ lúc bọn họ xuống xe cho đến bây giờ, không có chiếc xe nào chạy qua, đủ để suy đoán nơi này không hề trông không quá hẻo lánh như tổ chương trình nói.

[Xem ra lần trước chúng ta mắng chưa đủ nặng, tổ chương trình vẫn rất cứng đầu.]

[Tôi cảm thấy ba người này thật đáng thương, tuy rằng thôn An Hà ở kỳ trước hẻo lánh, còn phải đi qua cây cầu dây cao, nhưng tốt xấu gì cũng là tổ chương trình dùng xe chở bọn họ qua, không ngờ lần này phải tự mình tìm đường.]

[Ha ha ha ha ha, anh Lệ thật khổ sở, nơi hẻo lánh như vậy, ngay cả bóng người cũng không có, hôm nay chắc anh ấy sẽ lại đói bụng phải không? ]

[Tôi vừa mới tìm kiếm vị trí hiện tại của họ trên bản đồ, cách thành phố một đoạn rất xa, ngồi xe cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, còn phải đi lên đảo... Phù hộ cho vận may của họ tốt một chút.]

Không chỉ đám An Ngu thê thảm, mà ba nhóm khách mời khác cũng không khá hơn là bao.

Một nhà bốn người của Thích Dạng bị vứt ở ngã tư đường, khu vực xung quanh cũng rất hoang vắng, ven đường có mấy gian nhà cũ nát, bên cạnh ngã tư cũng không có biển báo gì. Hiện giờ bọn họ đối mặt với bốn con đường, vẻ mặt bối rối, không biết nên đi đường nào.

Nhà của Văn Thiệu và gia đình bình thường kia thì đỡ hơn, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi, bởi vì họ nhìn thấy người qua đường, chỉ là vào lúc tiến lên chào hỏi và hỏi đường thì phát hiện căn bản nghe không hiểu lời đối phương nói. Khó khăn lắm mới nói rõ ràng, kết quả đám người Văn Thiệu đã hiểu sai, đi ngược đường, lại gặp được một người qua đường, mới đi vòng về.

Tóm lại tập thứ hai của chương trình vừa mới bắt đầu đã xuất hiện sự kịch tính, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp xem đến nỗi nôn nóng, rất lo lắng ngày mai những người này có thể đến đúng giờ hay không. Thôi bỏ đi, cũng không yêu cầu đúng giờ nữa, bọn họ thật sự có thể đến được đảo Hải Cầm sao?

Tiểu Lệ Hành nhìn đông nhìn tây, nhìn nửa ngày cũng không nhìn thấy một người.

Cậu bé hỏi: “Bố mẹ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ạ?”

An Ngu cũng đang quan sát xung quanh, cô đề nghị: “Em cảm thấy đi dọc theo hướng xe rời đi lúc nãy của tổ chương trình hẳn là không có vấn đề. Bọn họ sẽ không làm đến mức đi vòng về sân bay đâu, chắc chắn cũng phải chạy tới nơi ghi hình.”

Cô nói xong, Mộ Lệ Hành gật đầu: “Anh cũng cho là như vậy, có thể đi về phía trước một đoạn xem thử, chỉ cần có thể nhìn thấy người, hỏi thăm một chút là được rồi.”

[Ha ha ha, chị An thông minh quá, quả nhiên người thành công luôn có lối đi riêng.]

[Lỡ như tổ chương trình thật sự không đi về phía địa điểm ghi hình thì sao? Như vậy không phải là giống như nhóm của thầy Văn, chịu giày vò vô ích hay sao? ]



[Là một cư dân địa phương của thành phố H đã từng đi ngang qua nơi đây, tôi rất có trách nhiệm mà nói cho mọi người biết rằng, phán đoán của đám người chị An không sai, hướng tổ chương trình rời đi đúng là đi vào nội thành.]

[Tổ chương trình: Sơ xuất rồi.]

Ba người đi theo hướng mà tổ chương trình rời đi. Đi khoảng nửa giờ, quả nhiên nhìn thấy phía trước hai bên đường có nhà cửa thưa thớt xuất hiện.

Điều khiến bọn họ kích động hơn chính là có một chiếc xe ba bánh của nông dân đậu bên đường.

An Ngu vội vàng chạy qua, vừa đúng lúc chủ nhân chiếc xe đang dỡ đồ xuống, là một ít bê tông linh tinh, hẳn là muốn dùng để sửa nhà.

An Ngu trực tiếp đi tới trước mặt anh trai kia, đầu tiên là thân thiện chào hỏi, sau đó bắt đầu kể chuyện thê thảm, nói một nhà ba người bọn họ bị lạc đường ở chỗ này, điện thoại và ví tiền gì gì đó trên người cũng bị mất hết, hỏi anh trai này có thể đưa bọn họ vào nội thành hay không.

Mộ Lệ Hành và Tiểu Lệ Hành đứng ở bên cạnh nhìn An Ngu bịa ra câu chuyện thê thảm, hai người đều trợn mắt há hốc mồm.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều cười ha ha, An Ngu có chút bệnh xã giao lợi hại trên người. Nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ sẽ ngượng ngùng rối rắm rất lâu mới dám lên tiếng.

Anh trai kia cởi trần, cả người phơi nắng đến mức da ngăm đen ngẩng đầu nhìn An Ngu một cái, rồi lại nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ phía sau cô, một người quay phim và một người không biết đang cầm thiết bị gì, hiển nhiên không quá tin tưởng.

“Xe của tôi sắp hết xăng rồi, không thể vào thành phố được.” Hơn nữa trời đã muộn thế này, bảo anh ta đưa mấy người xa lạ vào thành phố, còn lâu anh ta mới chịu.

Một câu nói của anh trai kia bỗng chốc dập tắt hy vọng bùng cháy của ba người.

“Mẹ, phải làm sao bây giờ?” Tiểu lệ Hành kéo góc áo của An Ngu hỏ: “Trời sắp tối rồi.”

An Ngu quay đầu, mỉm cười với cậu bé cười, và an ủi: “Không sao đâu, sẽ có cách thôi.”

Nhưng thật ra, trong thâm tâm cô cũng không chắc chắn.

Không giống như lần trước ở thôn An Hà, mặc dù điều kiện ở đó gian khổ, nhưng ít nhất còn sắp xếp cho bọn họ nhà ở, chuẩn bị cơm tối. Dù rằng nhà ở chỉ có ba mặt tường, ngôi nhà cũng rất đơn sơ, nhưng tóm lại vẫn có một chỗ dừng chân.

Đâu có giống như bây giờ, không một xu dính túi, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu.

Hơn nữa, nếu như không tìm được cách đi đến thành phố, đêm nay bọn họ rất có thể sẽ qua đêm ở ven đường, chuyện này còn thê thảm hơn so với ngôi nhà rách nát ba bức tường của thôn An Hà.

An Ngu ngồi xuống một hòn đá ven đường, đi một chặng đường dài như vậy, chân của cô có hơi đau.

Cô vừa lấy tay xoa cổ chân đau nhức, vừa quan sát xung quanh, định tìm một hộ gia đình xin ở nhờ qua một đêm.



Ánh mắt Mộ Lệ Hành lơ đãng liếc qua, chú ý tới mắt cá chân phải của cô bị rách một lớp da. Làn da cô trắng nõn mềm mại, mặc dù chỉ có một vết đỏ nhạt, nhưng nhìn vẫn rất rõ ràng.

“Anh trai à.”

Mộ Lệ Hành gọi người thanh niên đã dỡ hàng xong, đang chuẩn bị trở về nhà kia, bước nhanh về phía anh ta.

An Ngu rất khó hiểu, Mộ khốn nạn này muốn làm gì?

Mộ Lệ Hành đi tới trước mặt anh trai kia, ngăn anh ta lại hỏi: “Vừa rồi anh nói xe của anh sắp hết xăng, vậy có thể cầm cự cho đến khi đi đến trạm xăng không?”

“Chắc là có thể… Có chuyện gì vậy?” Anh trai kia nghi ngờ, nhìn về phía Mộ Lệ Hành.

Mộ Lệ Hành: “Có thể phiền anh đổ thêm xăng, chở chúng tôi đến nội thành hay không. Tôi trả cho anh gấp đôi tiền xăng, gấp đôi chi phí đi đường tính theo mức phí khi bắt xe đi từ nơi này đến nội thành.”

Anh trai kia nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Không phải vừa nãy mấy người nói ví tiền và điện thoại bị mất rồi sao, lấy đâu ra tiền mà trả tiền xăng xe cho tôi?”

Đúng vậy, hiện tại bọn họ không có một xu dính túi, Mộ khốn nạn này lấy đâu ra tự tin trả tiền cho người khác, còn gấp đôi?

An Ngu từ đằng xa nghe thấy hai người nói chuyện thì cảm thấy rất khó hiểu.

Mộ Lệ Hành: “Anh không cần lo lắng chuyện này, chúng tôi có thể thế chấp máy quay kia cho anh, chỉ cần anh có thể đưa chúng tôi đến nội thành, tôi sẽ có cách trả tiền cho anh. Cho dù không trả được, giá trị của máy quay kia cũng không thấp, anh cầm đi bán lại, tuyệt đối không chỉ có tiền xăng và chi phí đi đường.”

Anh trai quay phim đi theo ghi hình: “...”

An Ngu đã hiểu ra: “...”

Anh quay phim: “Không phải chứ, anh Lệ, sao lại nhắm vào em vậy?”

Máy quay phim này là do tổ chương trình chuẩn bị cho bọn họ, nếu mất thật, chắc chắn đạo diễn Điền sẽ bảo anh ấy bồi thường, mấy chục nghìn tệ lận đấy.

Dường như Mộ Lệ Hành biết anh ấy đang nghĩ gì trong đầu, anh bình tĩnh nói: “Không sao, nếu tổ chương trình bắt anh bồi thường, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, không cần anh bỏ tiền ra.”

Anh quay phim: “...”

Làm sao bây giờ, thật khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau