Biên Giới 18

Chương 9: Hạ Y lấy lại kí ức lúc trước

Trước Sau
[Như đã nói, sáng sớm ngày hôm sau Từ Yên mang theo thuốc tới tiêm cho Hạ Y. Do tác dụng của thuốc nên bây giờ Hạ Y vẫn còn ngủ, cô không còn làm loạn như hôm qua. Mẫu thuốc đó được trạm nghiên cứu sản xuất nhiều để tiêm cho bệnh nhân ở khu tị nạn, tình hình dần trở nên ổn định.]

[Phó Quân luôn túc trực trước màn hình giám sát, thấy Hạ Y tỉnh lại nhưng lần này cô không còn thất thần nữa mà đã có thể giao tiếp với Phó Quân qua bộ đàm.]

[Tình trạng của Hạ Y được cải thiện rất tốt, sức khỏe dần ổn định lại, trí nhớ cũng dần dần khôi phục. Lúc này Hạ Y cũng vì tác dụng phụ của thuốc mà mang máng nhớ lại một số chi tiết trong kí ức đã bị xoá. Chỉ là cô không thể nhớ được mình và Phó Quân có phải đã quen nhau từ trước hay không.]

“Tỉnh dậy liền không nhớ ra anh hửm?” - giọng nói Phó Quân có chút sự vui mừng.

“Nếu được thì em sẽ không nhớ đâu.” - cô cười vui vẻ đáp.

“Có đói không?”

“Có, em vừa đói vừa khát, em muốn ăn dưa hấu.”

“Được! Đợi anh một chút.”

[Phó Quân rời khỏi phòng giám sát đi đến phòng ăn lấy chút cơm và cả món trái cây cô yêu thích. Lúc mang về thì bắt gặp Từ Yên cũng đang mở cửa vào thăm Hạ Y.]

“Anh mang cơm cho cô ấy à?”

“Ừm, cô ấy đói rồi.”



[Từ Yên gật đầu rồi mở cửa cho anh vào. Trên mặt Hạ Y lại xuất hiện nụ cười như trước, không giống cái dáng vẻ của người bị bệnh chút nào. Từ Yên chờ Hạ Y ăn xong rồi bắt đầu kiểm tra lại toàn thân cho cô, các chỉ số đều bình thường xem ra chỉ cần tiêm cho cô một mũi nữa là có thể để cô ấy rời đi.]

[Vì còn nhiều bệnh nhân nên Từ Yên chỉ ở lại một lúc rồi rời đi, Hạ Y cũng vui vẻ chấp nhận. Ăn uống no nê Hạ Y lại có tinh thần mà nói chuyện với Phó Quân.]

“Trung đội trưởng xem ra rất vất vả rồi.” - Hạ Y cười.

“Chăm trẻ con thì vất vả là chuyện bình thường thôi.” - Phó Quân cũng không kém cạnh mà trêu lại cô.

“Trẻ con cái khỉ nhà anh, trí nhớ em không tốt, em thực sự không thể nhớ được có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

“Đúng vậy từng gặp nhau, và khá thân thì lại là chuyện khác.”

“Hả!? Chúng ta thân nhau sao? Khi nào vậy?”

“Em là bạn cũng bàn suốt ba năm cấp ba của anh.”

“Ồ, ra là bạn cùng bàn à. Tận ba năm cơ á!??” - Hạ Y há hốc mồm không thể tin được.

“Muốn nghe về thời cấp ba oanh liệt của em không?” - Phó Quân không nhìn cô, chỉ nhìn vào miếng dưa hấu rồi cười.

“Anh phải kể sự thật, không được thêm mắm dặm muối vào đâu đó.” - Hạ Y khoanh tay ngồi nhìn anh.



[Phó Quân nhìn Hạ Y rồi cười, có thể nói đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười một cách tự nhiên như vậy chứ không phải là nụ cười thương mại như lúc trước.]

“Năm lớp mười khi mới vào cấp ba, em và anh vốn không phải ngồi cùng bàn, nhưng bởi vì em học giỏi mà lại hay đánh nhau với mấy cô bạn lớp kế bên nên giáo viên mới xếp em ngồi chung với anh...” - Phó Quân chưa nói hết.

“Cái quái gì vậy? Em đánh nhau sao, anh lúc đó không đánh?” - Hạ Y cắt ngang lời anh nói. Vẻ mặt khó hiểu hỏi anh.

“Em lúc đó là học sinh cá biệt nhưng vì thành tích học tập tốt và gia đình giàu có nên không bị đuổi học. Nếu so tài đánh nhau thì mấy thằng con trai lúc đó còn phải sợ em. Anh chính vì sự ngông cuồng của em mà đồng ý làm bạn cùng bàn với em.”

“Sao anh kể như thể em bị cô lập vậy?” - Hạ Y phồng hai má lên hỏi.

“Chính xác là như vậy, lúc đó tính em rất nóng, có lần còn lớn tiếng với giáo viên bị cô ấy phạt chạy bốn vòng quanh trường.”

“Woa, xem ra rất dữ dội. Nhưng lúc đó anh không nói giúp em sao?”

“Nói gì bây giờ, kêu cô ấy cho em chạy thêm hai vòng nữa?”

“Cái đồ chết tiệt này, không chơi với anh nữa!”

[Hạ Y giận dỗi nằm quay lưng về phía Phó Quân, nhưng thật ra có một số chuyện anh không muốn nói với cô. Lúc cô ấy đánh nhau với mấy bạn nữ lớp khác là anh đằng sau giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Rồi lúc cô ấy bị giáo viên phạt chạy quanh trường cũng là anh đứng ra nói giúp cô ấy, nếu không thì ngay ngày hôm đó cô đã bị đuổi học. Và có một chuyện anh cũng không nói cho cô biết đó là việc anh từng theo đuổi nồng nhiệt cô suốt ba năm nhưng cô không đáp lại.]

[Cuối cùng anh chỉ đành ôm cô dỗ dành, anh ôm cho cô cảm thấy an toàn mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ cần đợi tiêm thêm một mũi nữa là họ sẽ được rời đi, lúc đó anh sẽ không còn nhìn thấy cánh tay cô bị tiêm đến đỏ tím khắp nơi, anh cũng sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng cô vì chìm trong quá khứ mà đau khổ như vậy. Anh cũng chính là muốn kéo cô ra khỏi cái quá khứ đen tối kia để cô có thể an nhiên mà sống hết nửa đời về sau.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau