Chương 59
Tô Dịch nghe xong lắc đầu điên cuồng.
“Cậu, cậu tự mà đi tìm anh ta.” Nói giỡn chơi, đi tìm Quí Luân? Đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới? Vừa ra khỏi miệng hổ liền chui vào hang sói sao?
“Tô đại ca! Anh bị Tam gia theo dõi, Tam gia muốn giết ai thì người đó chẳng thể nào thoát đâu, bây giờ chỉ có duy nhất Quí thiếu gia là có thể cứu chúng tatho6i.” Lí Ánh không biết Tô Dịch vì sao từ chối, kích động nói: “chẳng lẽ Tô đại ca còn có chỗ nào tốt hơn?”
Tô Dịch ngẫm lại chính mình thật sự không còn đường lui nữa rồi, không tiền không nhà, bạn bè đều là người bình thường, huống chi nhớ lại tao ngộ với Trần Lập, cũng cảm thấy không thể làm liên lụy đến bọn họ.
Bất quá y vẫn còn có chút do dự, ấp úng nói:
“Tôi… Tôi cảm thấy cần phải nói rõ với cha Quí Luân, thật ra tôi với Quí Luân…”
“Vốn là quan hệ tình nhân!” Lí Ánh cắt đứt lời y nói: “Đồng tính luyến ái thì có làm sao chứ, yêu nhau là tốt rồi! Nhưng mà bây giờ Quí Tam gia không có đồng ý!”
Nói xong Lí Ánh ngồi xổm xuống, móc chìa khóa xe từ trong túi Tiểu Mạnh đang run rẩy cả người, cơ hồ thở không ra hơi, nắm lấy tay Tô Dịch nói:
“Tô đại ca, đi thôi, Quí Tam gia trở lại thì tiêu tùng đó!” Hoàn toàn không để cho Tô Dịch có cơ hội lên tiếng.
Tô Dịch bị kéo đi mấy bước, vừa quay đầulại nhìn thấy Tiểu Mạnh mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt trợn trắng:
“Đợi một chút! Còn người kia thì tính sao?”
“Còn tính cái gì nữa? Bị tiêm nhiều ma túy như vậy thì chết chắc rồi!” Lí Ánh lo lắng nói: “Đi nhanh thôi! Tô đại ca em xin anh đó!”
Tô Dịch nhìn thấy một người khác ngã trên mặt đất, rất giống với nữ bác sĩ, từ lúc nãy quì rạp dưới đất không nhúc nhích. Y do dự một chút, bỏ tay Lí Ánh ra, chạy đến đỡ đầu người phụ nữ lên, hỏi:
“Cô nhất định biết làm sao có thể cứu gã đúng không… Á á!”
Quần áo người phụ nữ cơ hồ đã bị xé nát, Tô Dịch không cẩn thận nhìn thấy gần trọn vẹn, xinh đẹp như thế, theo phản xạ liền che hai mắt lại.
Bất quá một lát sau, bản tính háo sắc của đàn ông tò mò nhịn không được, hai mắt lén lén nhìn.
Người phụ nữ bị giọng nói của y làm cho bừng tỉnh, mở mắt ra cũng không cấp bách che lấy ngực, chỉ đem cái áo rơi trên đất khoác lên đại khái, hết sức tỉnh táo.
“Cô cô cô nhất định biết làm sao cứu gã đúng không!?” Tô Dịch nhìn thấy một trận lửa nóng này không nhịn được mà cà lăm một chút.
Người phụ nữ nhìn Tiểu Mạnh dựa vào góc tường phát run, hừ lạnh một tiếng nói:
“Mi nằm mơ, Zumanity chính là loại ma túy mới, trừ may mắn sống sót, không có biện pháp nào khác để cứu gã.”
Vậy thì không phải Tiểu Mạnh chết chắc rồi?
Tô Dịch nghĩ đến người mình quen sẽ chết, mặt có chút tái nhợt, tiếp lên chụp lấy bả vai người phụ nữ nói: “Đừng có gạt người!”
Người phụ nữ đẩy y ra, phủi phủi vai mình nói:
“Mặc dù không có cách khác, nhưng mà tôi có thể dùng loại thuốc khác để khống chế cảm giác thống khổ của gã, hơn nữa…” Cô ta đột nhiên đi tới trước mặt Tiểu Mạnh vạch mí mắt của gã ra, hưng phấn cười nói:
“Có cơ hội có thể đem tất cả những loại thuốc thử nghiệm lên cơ thể người, đây là vật thí nghiệm rất tốt có phải không? Tôi thật nóng lòng muốn biết kết quả.”
Lí Ánh cùng Tô Dịch đều bị tiếng cười đó làm cho nổi da gà, Lí Ánh dựa vào vai Tô Dịch nói nhỏ:
“Bọn người chuyên làm chuyện nghiên cứu này điên hết rồi, đem gã trở thành vật thí nghiệm còn có cơ hội sống thêm một chút, chúng ta không còn nhiều thời gian, đi nhanh đi.”
Tô Dịch khẽ cắn môi, cuối cùng cùng Lí Ánh xông ra ngoài.
May mà bên ngoài sau khi Quí Tam gia rời đi cũng chẳng còn lại người nào, bọn họ vội vào lao ra cửa chính, liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở cửa đối diện, Lí Ánh cầm chìa khóa “tách tách” hai tiếng, cánh cửa quả nhiên mở ra.
Bất quá Lí Ánh đi vòng ra mở cốp xe nói với Tô Dịch:
“Em trước kia có làm tài xế, người bên ngoài đều biết mặt em. Tô đại ca trước núp trong này, đến khi ra ngoài rồi hãy lên phía trước ngồi.”
Tô Dịch nghĩ lại phải chui vô cốp xe nữa rồi, không biết vì cái gì mình cùng cái vị trí này đặc biệt có duyên, trong lòng tuy rất không muốn nhưng cũng chẳng có lựa chọn khác, y chỉ có thể mắng trong lòng rồi chui vào.
Thủ hạ Hồng bang luôn luôn nghiêm cận, muốn ra ngoài nhất định phải có giấy thông hành, hoặc chứng minh được trong xe có đại nhân vật như Quí Tam gia này nọ mới có thể ra ngoài.
Lí Ánh không có giấy thông hành, trên xe có “đại nhân vật” Tô Dịch nhưng mà câm như hến, gã ngồi trên ghế tài xe lo lắng chạy ra ngoài cửa, hi vọng có thể nhờ giao tình lúc trước mà đối phương khoan dung cho một chút.
Khi mà gã còn nghĩ phải làm sao để né tránh kiểm tra, nhưng mấy tên quản lí vừa nhìn thấy gã còn kích động nói trước:
“Ai da! Lí Ánh cậu vẫn còn làm tài xế? Thật sự là cứu mạng mà!” Gã dùng ngữ khí tôi xin cậu nói: “Nhờ cậu một việc, xe đón Lí gia bị kẹt xe chưa đến kịp, cậu cũng biết Lí gia mà trách tội xuống thì mọi người đều gặp nạn, cậu nhanh chạy đến cửa đông đón vị đại nhân này đi.”
Lí Ánh bị tình huống bất ngờ này làm cho đầu óc hỗn loạn, lắp bắp nói:
“Nhưng mà tôi… Tôi còn có…”
“Bây giờ làm gì còn nhân vật nào quan trọng hơn người này, đừng nhiều lời nữa, đi nhanh lên!”
Kế hoạch thay đổi, nhưng nếu không đi đón Lí gia, bọn họ không có cách nào ra khỏi cửa, nếu như manh động, đợi lát nữa mấy chục mạng truy đuổi, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Tới cửa Đông, quả nhiều có 2 người, trong đó có một người vẻ mặt không thể kiên nhẫn được nữa, vừa nhìn thấy liền biết đó là Lí gia, một người khác cầm trên tay rất nhiều hồ sơ, khúm núm cúi người trấn an gã.
Lí gia vừa nhìn thấy xe Tiểu Mạnh liền vểnh râu trừng mắt chửi:
“Sao để cho tao đợi lâu như vậy? Trễ hơn mười lăm phút rồi! Tao không phải nói hai giờ đợi ở đây sa!? Bọn mày vốn làm việc ngu như vậy sao?”
Tô Dịch nghe thấy một giọng nói cảm thấy rất là quen, nghĩ kĩ lại một chút, đột nhiên nhớ đến đây không phải là người bắt buộc y đến biệt thự của Quí Luân, tra hỏi y tên trai bao 1505 ở đâu, lại còn mạnh miệng đòi tống y xuống Hình đường sao?
Tô Dịch trong cốp xe cứng đờ cả người không dám nhúc nhích, y còn nhớ rõ máu của tên mặt thẹo rớt trên mặt mình, cảm giác nóng rực.
Lí gia chính là Lí Kiều, gã gần đây mọi chuyện không được vừa lòng, từ sau khi đắc tội Quí Luân liền không có được sống tốt, gần đây Quí Luân lại đập phá khắp nơi, bây giờ cả Quí Tam gia cũng phải nhường hắn ba phần, nhưng mà bản thân cũng đã phải đền không ít tiền, Lí Kiều mấy ngày nay tâm tâm niệm niện đều là chuyện này, vừa lên xe liền trút hết lên thư kí của mình:
“Quí Luân là đang nổi điên kiểu gì? Tiểu tử này thật sự tưởng rằng không còn ai trị được nó sao?”
Thư kí bên cạnh Lí Kiều vuốt mông ngựa, nhỏ giọng trả lời:
“Nghe nói nguyên nhân Quí Luân làm như vậy là vì một thằng đàn ông lớn hơn hắn 10 tuổi, — thằng đàn ông đó bây giờ mất tích rồi, cụ thể là bị ai bắt đi cũng không biết.” Cho dù gã kia nói nhỏ giọng, nhưng mà bởi vì bị nhốt trong cốp xe, cho nên một chữ hai người đó nói chuyện đều không thoát khỏi lỗ tai y.
“Cậu, cậu tự mà đi tìm anh ta.” Nói giỡn chơi, đi tìm Quí Luân? Đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới? Vừa ra khỏi miệng hổ liền chui vào hang sói sao?
“Tô đại ca! Anh bị Tam gia theo dõi, Tam gia muốn giết ai thì người đó chẳng thể nào thoát đâu, bây giờ chỉ có duy nhất Quí thiếu gia là có thể cứu chúng tatho6i.” Lí Ánh không biết Tô Dịch vì sao từ chối, kích động nói: “chẳng lẽ Tô đại ca còn có chỗ nào tốt hơn?”
Tô Dịch ngẫm lại chính mình thật sự không còn đường lui nữa rồi, không tiền không nhà, bạn bè đều là người bình thường, huống chi nhớ lại tao ngộ với Trần Lập, cũng cảm thấy không thể làm liên lụy đến bọn họ.
Bất quá y vẫn còn có chút do dự, ấp úng nói:
“Tôi… Tôi cảm thấy cần phải nói rõ với cha Quí Luân, thật ra tôi với Quí Luân…”
“Vốn là quan hệ tình nhân!” Lí Ánh cắt đứt lời y nói: “Đồng tính luyến ái thì có làm sao chứ, yêu nhau là tốt rồi! Nhưng mà bây giờ Quí Tam gia không có đồng ý!”
Nói xong Lí Ánh ngồi xổm xuống, móc chìa khóa xe từ trong túi Tiểu Mạnh đang run rẩy cả người, cơ hồ thở không ra hơi, nắm lấy tay Tô Dịch nói:
“Tô đại ca, đi thôi, Quí Tam gia trở lại thì tiêu tùng đó!” Hoàn toàn không để cho Tô Dịch có cơ hội lên tiếng.
Tô Dịch bị kéo đi mấy bước, vừa quay đầulại nhìn thấy Tiểu Mạnh mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt trợn trắng:
“Đợi một chút! Còn người kia thì tính sao?”
“Còn tính cái gì nữa? Bị tiêm nhiều ma túy như vậy thì chết chắc rồi!” Lí Ánh lo lắng nói: “Đi nhanh thôi! Tô đại ca em xin anh đó!”
Tô Dịch nhìn thấy một người khác ngã trên mặt đất, rất giống với nữ bác sĩ, từ lúc nãy quì rạp dưới đất không nhúc nhích. Y do dự một chút, bỏ tay Lí Ánh ra, chạy đến đỡ đầu người phụ nữ lên, hỏi:
“Cô nhất định biết làm sao có thể cứu gã đúng không… Á á!”
Quần áo người phụ nữ cơ hồ đã bị xé nát, Tô Dịch không cẩn thận nhìn thấy gần trọn vẹn, xinh đẹp như thế, theo phản xạ liền che hai mắt lại.
Bất quá một lát sau, bản tính háo sắc của đàn ông tò mò nhịn không được, hai mắt lén lén nhìn.
Người phụ nữ bị giọng nói của y làm cho bừng tỉnh, mở mắt ra cũng không cấp bách che lấy ngực, chỉ đem cái áo rơi trên đất khoác lên đại khái, hết sức tỉnh táo.
“Cô cô cô nhất định biết làm sao cứu gã đúng không!?” Tô Dịch nhìn thấy một trận lửa nóng này không nhịn được mà cà lăm một chút.
Người phụ nữ nhìn Tiểu Mạnh dựa vào góc tường phát run, hừ lạnh một tiếng nói:
“Mi nằm mơ, Zumanity chính là loại ma túy mới, trừ may mắn sống sót, không có biện pháp nào khác để cứu gã.”
Vậy thì không phải Tiểu Mạnh chết chắc rồi?
Tô Dịch nghĩ đến người mình quen sẽ chết, mặt có chút tái nhợt, tiếp lên chụp lấy bả vai người phụ nữ nói: “Đừng có gạt người!”
Người phụ nữ đẩy y ra, phủi phủi vai mình nói:
“Mặc dù không có cách khác, nhưng mà tôi có thể dùng loại thuốc khác để khống chế cảm giác thống khổ của gã, hơn nữa…” Cô ta đột nhiên đi tới trước mặt Tiểu Mạnh vạch mí mắt của gã ra, hưng phấn cười nói:
“Có cơ hội có thể đem tất cả những loại thuốc thử nghiệm lên cơ thể người, đây là vật thí nghiệm rất tốt có phải không? Tôi thật nóng lòng muốn biết kết quả.”
Lí Ánh cùng Tô Dịch đều bị tiếng cười đó làm cho nổi da gà, Lí Ánh dựa vào vai Tô Dịch nói nhỏ:
“Bọn người chuyên làm chuyện nghiên cứu này điên hết rồi, đem gã trở thành vật thí nghiệm còn có cơ hội sống thêm một chút, chúng ta không còn nhiều thời gian, đi nhanh đi.”
Tô Dịch khẽ cắn môi, cuối cùng cùng Lí Ánh xông ra ngoài.
May mà bên ngoài sau khi Quí Tam gia rời đi cũng chẳng còn lại người nào, bọn họ vội vào lao ra cửa chính, liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở cửa đối diện, Lí Ánh cầm chìa khóa “tách tách” hai tiếng, cánh cửa quả nhiên mở ra.
Bất quá Lí Ánh đi vòng ra mở cốp xe nói với Tô Dịch:
“Em trước kia có làm tài xế, người bên ngoài đều biết mặt em. Tô đại ca trước núp trong này, đến khi ra ngoài rồi hãy lên phía trước ngồi.”
Tô Dịch nghĩ lại phải chui vô cốp xe nữa rồi, không biết vì cái gì mình cùng cái vị trí này đặc biệt có duyên, trong lòng tuy rất không muốn nhưng cũng chẳng có lựa chọn khác, y chỉ có thể mắng trong lòng rồi chui vào.
Thủ hạ Hồng bang luôn luôn nghiêm cận, muốn ra ngoài nhất định phải có giấy thông hành, hoặc chứng minh được trong xe có đại nhân vật như Quí Tam gia này nọ mới có thể ra ngoài.
Lí Ánh không có giấy thông hành, trên xe có “đại nhân vật” Tô Dịch nhưng mà câm như hến, gã ngồi trên ghế tài xe lo lắng chạy ra ngoài cửa, hi vọng có thể nhờ giao tình lúc trước mà đối phương khoan dung cho một chút.
Khi mà gã còn nghĩ phải làm sao để né tránh kiểm tra, nhưng mấy tên quản lí vừa nhìn thấy gã còn kích động nói trước:
“Ai da! Lí Ánh cậu vẫn còn làm tài xế? Thật sự là cứu mạng mà!” Gã dùng ngữ khí tôi xin cậu nói: “Nhờ cậu một việc, xe đón Lí gia bị kẹt xe chưa đến kịp, cậu cũng biết Lí gia mà trách tội xuống thì mọi người đều gặp nạn, cậu nhanh chạy đến cửa đông đón vị đại nhân này đi.”
Lí Ánh bị tình huống bất ngờ này làm cho đầu óc hỗn loạn, lắp bắp nói:
“Nhưng mà tôi… Tôi còn có…”
“Bây giờ làm gì còn nhân vật nào quan trọng hơn người này, đừng nhiều lời nữa, đi nhanh lên!”
Kế hoạch thay đổi, nhưng nếu không đi đón Lí gia, bọn họ không có cách nào ra khỏi cửa, nếu như manh động, đợi lát nữa mấy chục mạng truy đuổi, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Tới cửa Đông, quả nhiều có 2 người, trong đó có một người vẻ mặt không thể kiên nhẫn được nữa, vừa nhìn thấy liền biết đó là Lí gia, một người khác cầm trên tay rất nhiều hồ sơ, khúm núm cúi người trấn an gã.
Lí gia vừa nhìn thấy xe Tiểu Mạnh liền vểnh râu trừng mắt chửi:
“Sao để cho tao đợi lâu như vậy? Trễ hơn mười lăm phút rồi! Tao không phải nói hai giờ đợi ở đây sa!? Bọn mày vốn làm việc ngu như vậy sao?”
Tô Dịch nghe thấy một giọng nói cảm thấy rất là quen, nghĩ kĩ lại một chút, đột nhiên nhớ đến đây không phải là người bắt buộc y đến biệt thự của Quí Luân, tra hỏi y tên trai bao 1505 ở đâu, lại còn mạnh miệng đòi tống y xuống Hình đường sao?
Tô Dịch trong cốp xe cứng đờ cả người không dám nhúc nhích, y còn nhớ rõ máu của tên mặt thẹo rớt trên mặt mình, cảm giác nóng rực.
Lí gia chính là Lí Kiều, gã gần đây mọi chuyện không được vừa lòng, từ sau khi đắc tội Quí Luân liền không có được sống tốt, gần đây Quí Luân lại đập phá khắp nơi, bây giờ cả Quí Tam gia cũng phải nhường hắn ba phần, nhưng mà bản thân cũng đã phải đền không ít tiền, Lí Kiều mấy ngày nay tâm tâm niệm niện đều là chuyện này, vừa lên xe liền trút hết lên thư kí của mình:
“Quí Luân là đang nổi điên kiểu gì? Tiểu tử này thật sự tưởng rằng không còn ai trị được nó sao?”
Thư kí bên cạnh Lí Kiều vuốt mông ngựa, nhỏ giọng trả lời:
“Nghe nói nguyên nhân Quí Luân làm như vậy là vì một thằng đàn ông lớn hơn hắn 10 tuổi, — thằng đàn ông đó bây giờ mất tích rồi, cụ thể là bị ai bắt đi cũng không biết.” Cho dù gã kia nói nhỏ giọng, nhưng mà bởi vì bị nhốt trong cốp xe, cho nên một chữ hai người đó nói chuyện đều không thoát khỏi lỗ tai y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất