[70] Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Được Tháo Hán Sủng Tận Trời

Chương 31: Người Thợ Cày Đất Cừ Khôi, Tâm Tư Mỗi Nhà

Trước Sau
"Mẹ, phiền phức quá." Đại Bảo tỏ vẻ không muốn.

,

Hạ Thanh Thanh giả vờ đánh cậu ta.

Đại Bảo thuận thế cũng chạy vào bếp. Vừa chạy vừa hét: "Mẹ, con rửa tay liền, mẹ đừng đánh con nữa."

Hạ Thanh Thanh phì cười một tiếng: "Mẹ chỉ dọa con thôi, không nghe lời."

Đại Bảo cười khúc khích, còn kéo Tiểu Bảo cùng rửa tay.

Hạ Thanh Thanh vào bếp, lấy bát múc cơm cho mọi người trong nhà.

Lục Chấn Đông vào trong nhà bếp bưng thức ăn ra.

Cả nhà ngồi quây quần bên chiếc bàn sập xệ nhỏ.

Góc bàn vẫn bị cong, Hạ Thanh Thanh kê một viên ngói mới không bị lung lay.

Ăn cơm, uống canh, Hạ Thanh Thanh tính toán xem làm sao đổi được ít tiền.

Dù sao, những đồng bạc cuối cùng cũng chỉ còn mấy đồng trong tay cô.

Hai đứa trẻ thì đang tuổi ăn tuổi lớn, nên cần rất nhiều chất dinh dưỡng.



Cô quyết định ngày mai sẽ xử lý số tem phiếu mà Lục Chấn Đông gửi về trước đó.

Thời buổi này mua đồ cần tiền thì đành, mà còn phải có cả tem phiếu mới cho mua.

Không có tem phiếu, căn bản không mua được đồ ở hợp tác xã.

Vì vậy mới hình thành nên những khu chợ đen.

Nói trắng ra, chính là buôn bán lén lút.

Trong đó có rất nhiều mánh khóe và Hạ Thanh Thanh không định tham gia.

Ăn no uống đủ xong suôi, lúc Hạ Thanh Thanh dọn bát đũa, cô nói với Lục Chấn Đông: "Anh Đông, anh đào một miếng đất trong sân để em trồng ít rau."

"Ừm” Lục Chấn Đông đáp một tiếng, lấy xẻng ở góc tường, đào đất ở vị trí sát tường trong sân.

Hạ Thanh Thanh dọn dẹp xong thì đi ra.

Tắm cho hai đứa trẻ, lại đun hai nồi nước.

Cô đứng trong bếp gọi Lục Chấn Đông: "Anh Đông vào tắm đi, mai đào đất sau."

Hạ Thanh Thanh vào nhà lấy quần áo, rồi đi vào bếp.

Nhà không có phòng tắm.

Khi tắm đều dùng một cái chậu gỗ lớn.



Hơn nữa cả nhà chỉ dùng chung một cái.

Mặc dù Hạ Thanh Thanh thấy như vậy hơi mất vệ sinh nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Nghèo, vẫn quá nghèo.

May mà đồ ăn thức uống trong nhà vẫn đủ dùng một tháng.

Hơn nữa, sau khi đập lúa xong, làng sẽ phát lương thực một lần nữa.

Nhưng nhà họ chỉ có Lục Chấn Đông kiếm công điểm, lương thực được chia cũng không nhiều.

Hơn nữa, mới về được một tháng, chia được mười mấy cân bột mì là tốt lắm rồi.

Hạ Thanh Thanh nằm trên giường, không khỏi thở dài.

Đợi cuộc sống khá hơn một chút, cô phải cho Đại Bảo đi học.

Đã năm tuổi rồi, vẫn chơi ở trong làng.

Hạ Thanh Thanh mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc này, nhà anh cả và anh hai nhà họ Lục đều đang bàn tán về Hạ Thanh Thanh.

Trân Đào Trân nghiêng đầu nhìn chồng mình, nói: "Đại Lương, nhà thằng ba khổ lắm, đợi chia lương thực thì mang ít qua, chỉ có thằng ba kiếm công điểm, chắc chắn không đủ ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau