Chương 23: Bênh vực cô ta
“Xảy ra chuyện gì?”
Bác sĩ vào bên trong đỡ lấy Trương Bối Vy nhưng cô ta cố tình làm loạn la hét không cho ai động vào.
Quả nhiên, khi Tam Thần quay lại, cô ta mới ôm mặt nhào vào lòng hắn.
“Thần… Thần…”
Tam Thần khá ngạc nhiên. Trương Bối Vy sao lại ở đây?
Nhìn máu chảy từ trên mặt của ả xuống, Tam Thần tức giận hỏi.
“Ai đã làm em ra mong nổi như vậy?”
Trương Bối Vy khóc, cả người run rẩy nép vào lòng ngực của Tam Thần:
“Tiểu Phương, cô ấy không cố ý đâu. Anh đừng trách cô ấy!”
Tam Thần nhìn chằm chằm vào Tiểu Phương. Cô đang nằm co người ở dưới đất. Tình hình trông có vẻ đang rất đau đớn được y tá đỡ. Y tá xanh mặt gọi bác sĩ:
“Bác sĩ, bệnh nhân đang rất đau. Nhanh chóng qua xem cô ấy!”
Lúc bác sĩ chạy qua kiểm tra cho Huỳnh Tiểu Phương. Tam Thần lên tiếng ngăn lại:
“Không ai được qua. Người nào chữa trị cho cô ta lập tức cút khỏi bệnh viện cho tôi.”. Truyện Đô Thị
Tiểu Phương ôm bụng, cô nhướng chân mày lên nhìn người đàn ông cô vừa cho là yêu mình. Hắn ta đang ôm người con gái khác còn ôm hận với cô.
“Tam Thần, anh không tin tôi? Tôi không có làm!”
Tam Thần không muốn nghe. Hắn dứt khoát bế Trương Bối Vy lên. Nhẹ giọng với cô ta:
“Anh đưa em đi khâu vết thương…”
Bối Vy cười khẩy nhìn về phía Tiểu Phương tỏ vẻ đắc ý. Rồi quay sang nũng nịu với Tam Thần.
“Anh đừng trách Tiểu Phương. Cô ấy cũng đang bị bệnh. Huhu…”
Hắn mang theo người đàn bà đó ra bên ngoài còn nhắc nhở bác sĩ:
“Các người đứng yên đó làm gì? Không nhanh đi khâu vết thương? Người con gái trên tay tôi mà xảy ra chuyện gì, các người chịu trách nổi không?”
Quả nhiên, trời không bao giờ phụ lòng người. Trong giờ khắc sinh tử lại cho một người dang tay giúp đỡ.
Vị bác sĩ nam trực hôm nay lên tiếng:
“Tôi bảo y tá dẫn đường cho anh và cô ấy đến khoa thẩm mỹ. Ở đó sẽ có bác sĩ giỏi chuyên về thẩm mỹ xử lý vết thương.”
Bác sĩ trực bước đến đỡ Tiểu Phương:
“Không sao chứ?”
Tiểu Phương rịn mồ hôi quật cường gật đầu. Bác sĩ đỡ tay cô:
“Nằm lên đi để tôi khám cho cô trước!”
Tam Thân nghiến răng trách móc:
“Đừng trách tôi không nhắc nhở. Anh dám chữa cho cô ta. Sau này, đừng làm bác sĩ nữa!”
Bác sĩ dõng dạc nói:
“Tôi là Đặng Hoài Nhân, có việc gì cứ đến tìm tôi. Bây giờ xin mời hai người ra ngoài đừng ở đây làm phiền bệnh nhân của tôi. Hơn nữa, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh. Nếu anh còn do dự không đi, sau này vết sẹo càng khó lành lại.”
Tam Thần gật đầu: ‘Được! Chờ đó!”
Hắn nói xong bế Trương Bối Vy ra ngoài. Bọn họ đã đi khá xa xa mà Huỳnh Tiểu Phương còn nghe rõ mồn một tiếng khóc của Trương Bối Vy.
“Huhu… Mặt của em… Mặt của em…”
“Anh đừng trách Tiểu Phương!”
…
Lúc Tam Thần ra bên ngoài có đánh mắt ra hiệu với thư ký của anh. Thư ký hiểu ý chờ bọn họ đi rồi mới vào bên trong phòng.
“Bác sĩ, xin bác chữa trị giúp cho thiếu phu nhân. Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng trả.”
Bác sĩ rất chuyên tâm. Sau khi xác định Tiểu Phương không có vấn đề mới rời đi.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Tiểu Phương và thư ký của Tam Thần. Giọng cô rất buồn hỏi thư ký:
“Bọn họ quen nhau rất lâu rồi có phải không?”
Thư ký gật đầu:
“Tôi nghe nói từ năm Tam gia 12 tuổi.”
“Ừ!”
Cô cụp mi mắt, trong tròng mắt bỗng đỏ hoe ngấn nước. Giọng cô rất nhỏ:
“Tôi không sao rồi. Cảm ơn anh đã bảo bác sĩ chữa trị cho tôi.”
Cô vừa khóc vừa cười:
“Ngay cả một người xa lạ như anh mà còn kêu bác sĩ cứu tôi. Anh ta là chồng tôi mà có thể nhẫn tâm nhìn tôi chết.”
Thư ký Lâm do dự, anh nuốt nước bọt mới nói:
“Thiếu phu nhân, thật ra là ý của Tam gia. Cô cũng biết, Tam gia lớn lên với cô Trương. Ngài ấy hiểu rõ tính của cô Trương nhất. Không làm như vậy, cô Trương sẽ không tha cho cô đâu!”
“Cô ta như vậy không phải do Tam gia của các người dung túng sao? Cô ta có chỗ dựa, thật tốt!”
“Thiếu phu nhân đừng buồn. Trước giờ, Tam gia chưa bao giờ để cô Trương phải khóc cả. Hôm qua đã là một ngoại lệ.”
Huỳnh Tiểu Phương thu mình vào trong chăn:
“Cảm ơn. Thư ký Lâm anh về nghỉ ngơi đi!”
Thư ký ra bên ngoài đóng cửa:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi!”
…
Bên này, Trương Bối Vy đang được bác sĩ thẩm mỹ xử lý vết thương. Cô ta nắm lấy tay của Tam Thần không rời. Thoáng chốc lại kêu đau khiến cho hắn lo lắng.
Bác sĩ đang xử lý vết thương mà chướng mắt:
“Cô Trương, thường thì đối vết thương này của cô không cần phải bôi thuốc tê.”
“Ui chao! Vậy là các người cứ thế mà khâu sao? Đáng sợ vậy! Huhu…”
“Mà chúng tôi đã theo lời Tam gia bôi thuốc tê. Bôi thuốc tê rồi mà cô vẫn kêu đau sao? Không phải giả vờ đấy chứ?”
“Các người…”
“Cô Trương đừng nhúc nhích. Khâu không đẹp sẽ để lại sẹo đó!”
Tam Thần đứng ở một bên quan sát, hắn còn không hiểu ý cô ta sao? Biết là đang làm nũng để hắn quan tâm đấy mà. Nhưng hình như hắn đã quen dung túng cô như vậy rồi.
Nhất thời thói quen này khó bỏ.
Sau khi vết thương đã xử lý xong, Tam Thần vội đưa Trương Bối Vy về nhà. Khi bế cô ta đặt lên giường, Trương Bối Vy lợi dụng Tam Thần không để ý mà cố tình chạm vào môi hắn tạo chất xúc tác khiến dục vọng trong người đàn ông trỗi dậy.
Sau đó, Bối Vy đẩy nhẹ người đàn ông ra:
Cô ta đứng lên bắt đầu cởi sạch quần áo ở trên người.
Tam Thần không hề chớp mắt, yếu hầu hắn khẽ dao động. Trương Bối Vy cười, đưa tay kéo áo hắn lại như mời gọi:
“Thần Thần, hay là chúng ta gạo nấu thành cơm đi có được không?”
Bác sĩ vào bên trong đỡ lấy Trương Bối Vy nhưng cô ta cố tình làm loạn la hét không cho ai động vào.
Quả nhiên, khi Tam Thần quay lại, cô ta mới ôm mặt nhào vào lòng hắn.
“Thần… Thần…”
Tam Thần khá ngạc nhiên. Trương Bối Vy sao lại ở đây?
Nhìn máu chảy từ trên mặt của ả xuống, Tam Thần tức giận hỏi.
“Ai đã làm em ra mong nổi như vậy?”
Trương Bối Vy khóc, cả người run rẩy nép vào lòng ngực của Tam Thần:
“Tiểu Phương, cô ấy không cố ý đâu. Anh đừng trách cô ấy!”
Tam Thần nhìn chằm chằm vào Tiểu Phương. Cô đang nằm co người ở dưới đất. Tình hình trông có vẻ đang rất đau đớn được y tá đỡ. Y tá xanh mặt gọi bác sĩ:
“Bác sĩ, bệnh nhân đang rất đau. Nhanh chóng qua xem cô ấy!”
Lúc bác sĩ chạy qua kiểm tra cho Huỳnh Tiểu Phương. Tam Thần lên tiếng ngăn lại:
“Không ai được qua. Người nào chữa trị cho cô ta lập tức cút khỏi bệnh viện cho tôi.”. Truyện Đô Thị
Tiểu Phương ôm bụng, cô nhướng chân mày lên nhìn người đàn ông cô vừa cho là yêu mình. Hắn ta đang ôm người con gái khác còn ôm hận với cô.
“Tam Thần, anh không tin tôi? Tôi không có làm!”
Tam Thần không muốn nghe. Hắn dứt khoát bế Trương Bối Vy lên. Nhẹ giọng với cô ta:
“Anh đưa em đi khâu vết thương…”
Bối Vy cười khẩy nhìn về phía Tiểu Phương tỏ vẻ đắc ý. Rồi quay sang nũng nịu với Tam Thần.
“Anh đừng trách Tiểu Phương. Cô ấy cũng đang bị bệnh. Huhu…”
Hắn mang theo người đàn bà đó ra bên ngoài còn nhắc nhở bác sĩ:
“Các người đứng yên đó làm gì? Không nhanh đi khâu vết thương? Người con gái trên tay tôi mà xảy ra chuyện gì, các người chịu trách nổi không?”
Quả nhiên, trời không bao giờ phụ lòng người. Trong giờ khắc sinh tử lại cho một người dang tay giúp đỡ.
Vị bác sĩ nam trực hôm nay lên tiếng:
“Tôi bảo y tá dẫn đường cho anh và cô ấy đến khoa thẩm mỹ. Ở đó sẽ có bác sĩ giỏi chuyên về thẩm mỹ xử lý vết thương.”
Bác sĩ trực bước đến đỡ Tiểu Phương:
“Không sao chứ?”
Tiểu Phương rịn mồ hôi quật cường gật đầu. Bác sĩ đỡ tay cô:
“Nằm lên đi để tôi khám cho cô trước!”
Tam Thân nghiến răng trách móc:
“Đừng trách tôi không nhắc nhở. Anh dám chữa cho cô ta. Sau này, đừng làm bác sĩ nữa!”
Bác sĩ dõng dạc nói:
“Tôi là Đặng Hoài Nhân, có việc gì cứ đến tìm tôi. Bây giờ xin mời hai người ra ngoài đừng ở đây làm phiền bệnh nhân của tôi. Hơn nữa, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh. Nếu anh còn do dự không đi, sau này vết sẹo càng khó lành lại.”
Tam Thần gật đầu: ‘Được! Chờ đó!”
Hắn nói xong bế Trương Bối Vy ra ngoài. Bọn họ đã đi khá xa xa mà Huỳnh Tiểu Phương còn nghe rõ mồn một tiếng khóc của Trương Bối Vy.
“Huhu… Mặt của em… Mặt của em…”
“Anh đừng trách Tiểu Phương!”
…
Lúc Tam Thần ra bên ngoài có đánh mắt ra hiệu với thư ký của anh. Thư ký hiểu ý chờ bọn họ đi rồi mới vào bên trong phòng.
“Bác sĩ, xin bác chữa trị giúp cho thiếu phu nhân. Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng trả.”
Bác sĩ rất chuyên tâm. Sau khi xác định Tiểu Phương không có vấn đề mới rời đi.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Tiểu Phương và thư ký của Tam Thần. Giọng cô rất buồn hỏi thư ký:
“Bọn họ quen nhau rất lâu rồi có phải không?”
Thư ký gật đầu:
“Tôi nghe nói từ năm Tam gia 12 tuổi.”
“Ừ!”
Cô cụp mi mắt, trong tròng mắt bỗng đỏ hoe ngấn nước. Giọng cô rất nhỏ:
“Tôi không sao rồi. Cảm ơn anh đã bảo bác sĩ chữa trị cho tôi.”
Cô vừa khóc vừa cười:
“Ngay cả một người xa lạ như anh mà còn kêu bác sĩ cứu tôi. Anh ta là chồng tôi mà có thể nhẫn tâm nhìn tôi chết.”
Thư ký Lâm do dự, anh nuốt nước bọt mới nói:
“Thiếu phu nhân, thật ra là ý của Tam gia. Cô cũng biết, Tam gia lớn lên với cô Trương. Ngài ấy hiểu rõ tính của cô Trương nhất. Không làm như vậy, cô Trương sẽ không tha cho cô đâu!”
“Cô ta như vậy không phải do Tam gia của các người dung túng sao? Cô ta có chỗ dựa, thật tốt!”
“Thiếu phu nhân đừng buồn. Trước giờ, Tam gia chưa bao giờ để cô Trương phải khóc cả. Hôm qua đã là một ngoại lệ.”
Huỳnh Tiểu Phương thu mình vào trong chăn:
“Cảm ơn. Thư ký Lâm anh về nghỉ ngơi đi!”
Thư ký ra bên ngoài đóng cửa:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi!”
…
Bên này, Trương Bối Vy đang được bác sĩ thẩm mỹ xử lý vết thương. Cô ta nắm lấy tay của Tam Thần không rời. Thoáng chốc lại kêu đau khiến cho hắn lo lắng.
Bác sĩ đang xử lý vết thương mà chướng mắt:
“Cô Trương, thường thì đối vết thương này của cô không cần phải bôi thuốc tê.”
“Ui chao! Vậy là các người cứ thế mà khâu sao? Đáng sợ vậy! Huhu…”
“Mà chúng tôi đã theo lời Tam gia bôi thuốc tê. Bôi thuốc tê rồi mà cô vẫn kêu đau sao? Không phải giả vờ đấy chứ?”
“Các người…”
“Cô Trương đừng nhúc nhích. Khâu không đẹp sẽ để lại sẹo đó!”
Tam Thần đứng ở một bên quan sát, hắn còn không hiểu ý cô ta sao? Biết là đang làm nũng để hắn quan tâm đấy mà. Nhưng hình như hắn đã quen dung túng cô như vậy rồi.
Nhất thời thói quen này khó bỏ.
Sau khi vết thương đã xử lý xong, Tam Thần vội đưa Trương Bối Vy về nhà. Khi bế cô ta đặt lên giường, Trương Bối Vy lợi dụng Tam Thần không để ý mà cố tình chạm vào môi hắn tạo chất xúc tác khiến dục vọng trong người đàn ông trỗi dậy.
Sau đó, Bối Vy đẩy nhẹ người đàn ông ra:
Cô ta đứng lên bắt đầu cởi sạch quần áo ở trên người.
Tam Thần không hề chớp mắt, yếu hầu hắn khẽ dao động. Trương Bối Vy cười, đưa tay kéo áo hắn lại như mời gọi:
“Thần Thần, hay là chúng ta gạo nấu thành cơm đi có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất