Chương 31: Bẫy
Đám người hầu nghe theo lời Tam lão phu nhân đưa Huỳnh Tiểu Phương vào phòng. Ngay sau đó, bà ta bước vào ngồi chéo chân ở ghế sofa giữa phòng.
Bà ta phát ra âm thanh lạnh lẽo giống như dì của cô vậy đó:
“Quỳ xuống cho ta.”
“Nhưng mà mẹ…”
Chỉ một cái nháy mắt của bà ta, người hầu ở phía sau đạp vào chân Tiểu Phương khiến cô ngã quỳ.
Tam lão phu nhân nhếch mép sau đó thở dài một cái nhắc nhở:
“Đứa con dâu này, con về nhà này bao nhiêu lâu rồi mà không hiểu lễ nghi phép tắc gì cả?”
Tiểu Phương nhẫn nhịn:
“Mẹ, con không hiểu mình đã làm gì sai?”
Bà ta đứng dậy tiến về phía cô tát thật mạnh đến bật máu:
“Vào nhà này bao lâu rồi mà chẳng sinh được đứa nào? Còn nữa ha. Con dâu mà trù ẻo ba chồng chết để tiếc đoạt gia tài nhà họ Tam sao?”
“Con không có!”, Tiểu Phương răng cắn chặt môi. Trước giờ người khác rất thích đổ oan cho cô lắm thì phải? Hay là số cô sinh ra không được may mắn?
Nói đến đây, chua xót trong lòng cô dâng cao.
“Mẹ! Con không làm gì sai cả. Bức tranh đó là con vẽ để chúc ba sống trường thọ.”
“Nếu như vậy thì tại sao người khác lại nói đó là điềm gở?”
Bà ta vừa dứt lời lại tát thêm cho cô một bạt tai. Tiểu Phương ngã ra bên phải. Cánh tay va đập lên nền gạch lạnh lẽo. Nó hệt như lòng của cô lúc này.
Trong những lúc quan trọng, người cô cần lại biến đâu mất.
“Do con xui thôi…”
Cô lẩm bẩm trong miệng nhưng lại truyền vào tai của Tam lão phu nhân. Bà ta tát liên tục thêm vài cái đến khi tay đau mới dừng lại.
Bà tay phẩy tay xuyết xoa mấy ngón tay đeo đầy nhẫn. Trên chiếc nhẫn có dính máu của Tiểu Phương. Bà tay ghê tởm tháo chiếc nhẫn ra ném xuống đất, nhìn kinh bỉ Tiểu Phương rồi nói:
“Quỳ ở trong phòng mà sám hối đi ha. Đúng là chướng mắt mà! Tự dưng rước thêm cái của nợ này về làm chi không biết!”
Dù sao thì Huỳnh Tiểu Phương quỳ cũng quen rồi cho nên việc quỳ với cô không quan trọng.
Tiểu Phương quỳ được một chút thì có tiếng mở cửa đi vào. Cô còn tưởng là mẹ chồng đổi ý. Nhưng không ngờ người đi vào là người hầu trong nhà.
Cô ta bưng vào một ly nước lọc:
“Tam thiếu phu nhân, Tam gia nói có việc cần xử lý một chút. Sau đó ngài ấy sẽ quay lại giúp cô. Cho nên cô chịu khó một chút!”
Tiểu Phương ngẩng mặt:
“Anh ấy nói vậy sao?”
Người hầu gật đầu:
“Dạ.”
Người hầu ngồi xuống bên cạnh cô đưa ly nước cho cô:
“Thiếu phu nhân, uống một chút đi.’
Tiểu Phương lắc đầu:
“Ta không khát!”
Nhưng mà người hầu cứ để ly nước trước mặt cô ra vẻ khó xử:
“Tam thiếu phu nhân, Tam gia căn dặn người uống để giữ sức. Ngài ấy không muốn nhìn thấy người khát đâu.”
“Ừ!”
Không muốn làm người hầu khó xử nên Huỳnh Tiểu Phương nâng ly lên uống nước. Nhưng sau khi uống xong, cả thân người của cô ngã nhào xuống nền gạch bất tỉnh.
“Thiếu phu nhân… Thiếu phu nhân…”
Gọi mãi xem cô có trả lời hay không. Thấy cô mơ màng như mất ý thức, lúc này người hầu cười nhìn về phía cửa. Ánh mắt cô chạm với ánh mắt của Trương Bối Vy.
Hai người cười với nhau hiểu ý.
Người hầu đỡ Huỳnh Tiểu Phương vào trong một căn phòng rồi đặt cô lên giường. Như tính toán từ trước, cô ta bắt đầu cởi hết quần áo trên người Tiểu Phương xuống.
Huỳnh Tiểu Phương không biết bị trúng thuốc gì nhưng trong người nóng như lửa thiêu nhưng mắt cô lại mở không lên. Cử động càng không được. Cả thân thể bủn rủn mà hô hấp thì gấp gáp.
Có phải cô sắp chết rồi không?”
Cả thân thể không ngừng uốn éo trên chiếc giường lớn.
Lát sau ở bên ngoài truyền đến tiếng của người giúp việc khác:
“Nhị thiếu gia, ngài mau vào nằm nghỉ đi!”
Tam Lộc mở cửa phòng, hắn cũng thấy nóng ở trong người. Vừa rồi hắn chỉ uống có 1 ly mà sao lại say nhỉ?
Hắn loạng choạng bước đến chiếc giường. Vừa đi vừa tháo cà vạt.
Lúc hắn nằm xuống chợt nghe bên cạnh có tiếng phụ nữ rên rỉ:
“Ưm…”
…
Ở bên ngoài, Trương Bối Vy dẫn dụ phóng viên lên lầu 2.
Lần này thì một tên bị đuổi khỏi nhà. Một người bị trục xuất khỏi Tam gia.
Chỉ thấy Tam Phát và Trương Bối Vy đánh mắt cười với nhau.
Bà ta phát ra âm thanh lạnh lẽo giống như dì của cô vậy đó:
“Quỳ xuống cho ta.”
“Nhưng mà mẹ…”
Chỉ một cái nháy mắt của bà ta, người hầu ở phía sau đạp vào chân Tiểu Phương khiến cô ngã quỳ.
Tam lão phu nhân nhếch mép sau đó thở dài một cái nhắc nhở:
“Đứa con dâu này, con về nhà này bao nhiêu lâu rồi mà không hiểu lễ nghi phép tắc gì cả?”
Tiểu Phương nhẫn nhịn:
“Mẹ, con không hiểu mình đã làm gì sai?”
Bà ta đứng dậy tiến về phía cô tát thật mạnh đến bật máu:
“Vào nhà này bao lâu rồi mà chẳng sinh được đứa nào? Còn nữa ha. Con dâu mà trù ẻo ba chồng chết để tiếc đoạt gia tài nhà họ Tam sao?”
“Con không có!”, Tiểu Phương răng cắn chặt môi. Trước giờ người khác rất thích đổ oan cho cô lắm thì phải? Hay là số cô sinh ra không được may mắn?
Nói đến đây, chua xót trong lòng cô dâng cao.
“Mẹ! Con không làm gì sai cả. Bức tranh đó là con vẽ để chúc ba sống trường thọ.”
“Nếu như vậy thì tại sao người khác lại nói đó là điềm gở?”
Bà ta vừa dứt lời lại tát thêm cho cô một bạt tai. Tiểu Phương ngã ra bên phải. Cánh tay va đập lên nền gạch lạnh lẽo. Nó hệt như lòng của cô lúc này.
Trong những lúc quan trọng, người cô cần lại biến đâu mất.
“Do con xui thôi…”
Cô lẩm bẩm trong miệng nhưng lại truyền vào tai của Tam lão phu nhân. Bà ta tát liên tục thêm vài cái đến khi tay đau mới dừng lại.
Bà tay phẩy tay xuyết xoa mấy ngón tay đeo đầy nhẫn. Trên chiếc nhẫn có dính máu của Tiểu Phương. Bà tay ghê tởm tháo chiếc nhẫn ra ném xuống đất, nhìn kinh bỉ Tiểu Phương rồi nói:
“Quỳ ở trong phòng mà sám hối đi ha. Đúng là chướng mắt mà! Tự dưng rước thêm cái của nợ này về làm chi không biết!”
Dù sao thì Huỳnh Tiểu Phương quỳ cũng quen rồi cho nên việc quỳ với cô không quan trọng.
Tiểu Phương quỳ được một chút thì có tiếng mở cửa đi vào. Cô còn tưởng là mẹ chồng đổi ý. Nhưng không ngờ người đi vào là người hầu trong nhà.
Cô ta bưng vào một ly nước lọc:
“Tam thiếu phu nhân, Tam gia nói có việc cần xử lý một chút. Sau đó ngài ấy sẽ quay lại giúp cô. Cho nên cô chịu khó một chút!”
Tiểu Phương ngẩng mặt:
“Anh ấy nói vậy sao?”
Người hầu gật đầu:
“Dạ.”
Người hầu ngồi xuống bên cạnh cô đưa ly nước cho cô:
“Thiếu phu nhân, uống một chút đi.’
Tiểu Phương lắc đầu:
“Ta không khát!”
Nhưng mà người hầu cứ để ly nước trước mặt cô ra vẻ khó xử:
“Tam thiếu phu nhân, Tam gia căn dặn người uống để giữ sức. Ngài ấy không muốn nhìn thấy người khát đâu.”
“Ừ!”
Không muốn làm người hầu khó xử nên Huỳnh Tiểu Phương nâng ly lên uống nước. Nhưng sau khi uống xong, cả thân người của cô ngã nhào xuống nền gạch bất tỉnh.
“Thiếu phu nhân… Thiếu phu nhân…”
Gọi mãi xem cô có trả lời hay không. Thấy cô mơ màng như mất ý thức, lúc này người hầu cười nhìn về phía cửa. Ánh mắt cô chạm với ánh mắt của Trương Bối Vy.
Hai người cười với nhau hiểu ý.
Người hầu đỡ Huỳnh Tiểu Phương vào trong một căn phòng rồi đặt cô lên giường. Như tính toán từ trước, cô ta bắt đầu cởi hết quần áo trên người Tiểu Phương xuống.
Huỳnh Tiểu Phương không biết bị trúng thuốc gì nhưng trong người nóng như lửa thiêu nhưng mắt cô lại mở không lên. Cử động càng không được. Cả thân thể bủn rủn mà hô hấp thì gấp gáp.
Có phải cô sắp chết rồi không?”
Cả thân thể không ngừng uốn éo trên chiếc giường lớn.
Lát sau ở bên ngoài truyền đến tiếng của người giúp việc khác:
“Nhị thiếu gia, ngài mau vào nằm nghỉ đi!”
Tam Lộc mở cửa phòng, hắn cũng thấy nóng ở trong người. Vừa rồi hắn chỉ uống có 1 ly mà sao lại say nhỉ?
Hắn loạng choạng bước đến chiếc giường. Vừa đi vừa tháo cà vạt.
Lúc hắn nằm xuống chợt nghe bên cạnh có tiếng phụ nữ rên rỉ:
“Ưm…”
…
Ở bên ngoài, Trương Bối Vy dẫn dụ phóng viên lên lầu 2.
Lần này thì một tên bị đuổi khỏi nhà. Một người bị trục xuất khỏi Tam gia.
Chỉ thấy Tam Phát và Trương Bối Vy đánh mắt cười với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất