Chương 34: Sưởi ấm cho nhau
Nhưng Trương Bối Vy hoàn toàn không biết, người cô ta đang cưỡi lên trên đó không phải là Tam Thần vì Tam Thần đang nằm trên chiếc giường lớn ở tầng áp mái của biệt thự.
Lúc này bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa lớn. Tiếng mưa rơi khiến cho Tam Thần tỉnh giấc.
Hắn quờ quạng ngồi dậy. Người hắn gọi đầu tiên là Huỳnh Tiểu Phương:
"Đồ ngốc! Em đang ở đâu?"
Hắn muốn đi nhưng đôi chân tê rần khó lòng cử động. Tam Thần tức tối đánh vào đùi của mình:
"Khốn kiếp! Tại sao? Tại sao?"
Hắn cố gắng đi xuống giường nhưng cứ như người bị bại liệt không tài nào di chuyển. Lần đầu tiên trong lòng hắn biết hoảng sợ. Hắn gọi lớn:
"Huỳnh Tiểu Phương..."
Chưa bao giờ hắn thấy nội tâm mình chua xót đến vậy. Bằng mọi giá, hắn nhất định phải cứu cô. Chẳng phải cô và hắn là đồng minh sao?
Hắn bò trường trên mặt đất lê lết đến gần cánh cửa. Lúc hắn vươn tay lên định xoay nắm cửa thì lại nghe giọng nói rất nhỏ truyền từ trong cửa tủ.
Lúc hắn không nghe rõ là gì thì giọng nói kia lần nữa vang lên:
"Cứu... Nóng..."
Mà giọng nói này là của Huỳnh Tiểu Phương. Hắn nhanh bò lê đến cửa tủ. Lúc hắn mở ra, Huỳnh Tiểu Phương đang được bao bọc ở trong chăn ngã nhào vào người hắn.
Người cô đẫm mồ hôi. Tam Thần phải gọi cô mấy lần:
"Huỳnh Tiểu Phương, tỉnh lại đi! Tỉnh lại..."
Cô không tài nào mở mắt thế mà lại cảm nhận được hơi ấm quen thuộc:
"Tam gia... Cứu..."
"Huỳnh Tiểu Phương, em đã uống cái gì không sạch sẽ đúng không?"
Tiểu Phương lắc đầu, bờ môi khô khốc:
"Uống nước anh bảo người hầu mang đến... Um..."
Hơi thở của cô càng lúc càng nóng. Trong người như có luồng điện chạy từ đỉnh đầu lan ra đến tận gót chân.
"Phương..."
Tam Thần đưa tay vỗ vào má cô nhưng cô không phản ứng mà cứ liên tục uốn éo cơ thể của mình.
"Em biết em bị gì không?"
Cô lắc đầu, đôi mắt mở ra nhìn hắn một lúc rồi sau đó nhắm nghiềm chìm vào mị cảnh. Giọng cô thỏ thẻ, yếu đến mức như bị rút hết sức lựa:
"Có phải... em sắp chết rồi không?"
Tam Thần đưa tay bóp chặt cằm cô:
'Em có muốn chết không, Huỳnh Tiểu Phương?"
Cô khó chiu đến mức không tài nào trả lời. Vậy cho nên Tam Thần đã tiếp lời cô:
"Cho dù em muốn chết , tôi cũng không cho em chết!"
Hắn siết chặt vòng tay hơn. Mang chăn mỏng kéo ra khỏi người cô.
Mất đi mảnh che thân, da thịt của Tiểu Phương không tài nào tiếp nhanh cái lạnh của không khí trong phòng.
Cô khó chịu níu lấy cổ áo của Tam Thần.
"Em... Lạnh..."
Tam Thần vén tóc mái đang che đi gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp này. Hắn đưa bờ môi chạm vào vành tai của cô mà thì thầm.
"Tôi sẽ sưởi ấm cho em..."
Hắn nói xong, ôm lấy cô vào lòng.
"Như vậy đã đủ ấm chưa?"
Tiểu Phương mở mắt ra: "Nóng..."
Cả người cô run lên bần bật. Thứ thước kia lại tiếp tục hoành hành trong cơ thể yếu ớt của Tiểu Phương.
Tam Thần đặt cô ngồi trên người mình. Lòng bàn tay luồn qua sau gáy của cô rồi kéo cô về phía hắn.
Hai đôi môi chạm vào nhau. Như có luồng điện xâm nhập vào cơ thể hai người làm từng giây thần kinh căn lên đột độ.
Hơi thở ấm nóng của Tam Thần phả vào gương mặt xinh đẹp của Tiểu Phương, tưởng chừng có thể giúp cô sưởi ấm nhưng lại khiến cho cô gái nhỏ như rơi vào chảo dầu nóng.
"Hưm... Nóng..."
Đôi mắt Tiểu Phương mơ màng chạm lên lòng ngực săn chắc của người đàn ông.
Giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ khoảng cách nào. Trong giờ phút này hắn lại hỏi cô:
"Huỳnh Tiểu Phương, nghe cho kĩ câu hỏi của tôi."
"Hửm.."
"Là tôi làm em nóng hay thứ thuốc kích thích kia làm em nóng?"
Thời điểm cấp bách hắn không đưa cô đến bệnh viện mà lại hỏi những câu vô ích thế này sao?
Trong suy nghĩ non nớt của cô gái trẻ, người đàn ông này muốn cô chết. Mà Tiểu Phương không muốn chết, cô bật khóc van xin:
"Huhu... Em... Muốn đến bệnh viện! Em muốn gặp bác sĩ.."
Giọng hắn khàn khàn:
"Huỳnh Tiểu Phương, tôi chính là bác sĩ của em!"
Lúc này bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa lớn. Tiếng mưa rơi khiến cho Tam Thần tỉnh giấc.
Hắn quờ quạng ngồi dậy. Người hắn gọi đầu tiên là Huỳnh Tiểu Phương:
"Đồ ngốc! Em đang ở đâu?"
Hắn muốn đi nhưng đôi chân tê rần khó lòng cử động. Tam Thần tức tối đánh vào đùi của mình:
"Khốn kiếp! Tại sao? Tại sao?"
Hắn cố gắng đi xuống giường nhưng cứ như người bị bại liệt không tài nào di chuyển. Lần đầu tiên trong lòng hắn biết hoảng sợ. Hắn gọi lớn:
"Huỳnh Tiểu Phương..."
Chưa bao giờ hắn thấy nội tâm mình chua xót đến vậy. Bằng mọi giá, hắn nhất định phải cứu cô. Chẳng phải cô và hắn là đồng minh sao?
Hắn bò trường trên mặt đất lê lết đến gần cánh cửa. Lúc hắn vươn tay lên định xoay nắm cửa thì lại nghe giọng nói rất nhỏ truyền từ trong cửa tủ.
Lúc hắn không nghe rõ là gì thì giọng nói kia lần nữa vang lên:
"Cứu... Nóng..."
Mà giọng nói này là của Huỳnh Tiểu Phương. Hắn nhanh bò lê đến cửa tủ. Lúc hắn mở ra, Huỳnh Tiểu Phương đang được bao bọc ở trong chăn ngã nhào vào người hắn.
Người cô đẫm mồ hôi. Tam Thần phải gọi cô mấy lần:
"Huỳnh Tiểu Phương, tỉnh lại đi! Tỉnh lại..."
Cô không tài nào mở mắt thế mà lại cảm nhận được hơi ấm quen thuộc:
"Tam gia... Cứu..."
"Huỳnh Tiểu Phương, em đã uống cái gì không sạch sẽ đúng không?"
Tiểu Phương lắc đầu, bờ môi khô khốc:
"Uống nước anh bảo người hầu mang đến... Um..."
Hơi thở của cô càng lúc càng nóng. Trong người như có luồng điện chạy từ đỉnh đầu lan ra đến tận gót chân.
"Phương..."
Tam Thần đưa tay vỗ vào má cô nhưng cô không phản ứng mà cứ liên tục uốn éo cơ thể của mình.
"Em biết em bị gì không?"
Cô lắc đầu, đôi mắt mở ra nhìn hắn một lúc rồi sau đó nhắm nghiềm chìm vào mị cảnh. Giọng cô thỏ thẻ, yếu đến mức như bị rút hết sức lựa:
"Có phải... em sắp chết rồi không?"
Tam Thần đưa tay bóp chặt cằm cô:
'Em có muốn chết không, Huỳnh Tiểu Phương?"
Cô khó chiu đến mức không tài nào trả lời. Vậy cho nên Tam Thần đã tiếp lời cô:
"Cho dù em muốn chết , tôi cũng không cho em chết!"
Hắn siết chặt vòng tay hơn. Mang chăn mỏng kéo ra khỏi người cô.
Mất đi mảnh che thân, da thịt của Tiểu Phương không tài nào tiếp nhanh cái lạnh của không khí trong phòng.
Cô khó chịu níu lấy cổ áo của Tam Thần.
"Em... Lạnh..."
Tam Thần vén tóc mái đang che đi gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp này. Hắn đưa bờ môi chạm vào vành tai của cô mà thì thầm.
"Tôi sẽ sưởi ấm cho em..."
Hắn nói xong, ôm lấy cô vào lòng.
"Như vậy đã đủ ấm chưa?"
Tiểu Phương mở mắt ra: "Nóng..."
Cả người cô run lên bần bật. Thứ thước kia lại tiếp tục hoành hành trong cơ thể yếu ớt của Tiểu Phương.
Tam Thần đặt cô ngồi trên người mình. Lòng bàn tay luồn qua sau gáy của cô rồi kéo cô về phía hắn.
Hai đôi môi chạm vào nhau. Như có luồng điện xâm nhập vào cơ thể hai người làm từng giây thần kinh căn lên đột độ.
Hơi thở ấm nóng của Tam Thần phả vào gương mặt xinh đẹp của Tiểu Phương, tưởng chừng có thể giúp cô sưởi ấm nhưng lại khiến cho cô gái nhỏ như rơi vào chảo dầu nóng.
"Hưm... Nóng..."
Đôi mắt Tiểu Phương mơ màng chạm lên lòng ngực săn chắc của người đàn ông.
Giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ khoảng cách nào. Trong giờ phút này hắn lại hỏi cô:
"Huỳnh Tiểu Phương, nghe cho kĩ câu hỏi của tôi."
"Hửm.."
"Là tôi làm em nóng hay thứ thuốc kích thích kia làm em nóng?"
Thời điểm cấp bách hắn không đưa cô đến bệnh viện mà lại hỏi những câu vô ích thế này sao?
Trong suy nghĩ non nớt của cô gái trẻ, người đàn ông này muốn cô chết. Mà Tiểu Phương không muốn chết, cô bật khóc van xin:
"Huhu... Em... Muốn đến bệnh viện! Em muốn gặp bác sĩ.."
Giọng hắn khàn khàn:
"Huỳnh Tiểu Phương, tôi chính là bác sĩ của em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất