Chương 37: Giận
Cảnh hỗn loạn đánh nhau khiến cho Tam Huy bực bội. Ông ta ném cái gậy xuống sàn:
"Tất cả dừng lại. Đám tụi bây có còn xem lão đây ra gì không?"
Tam Phát đang vung nắm đấm thì dừng một chút:
"Ba, rõ ràng là phòng của thằng Thần. Nó vào đó làm gì?"
Người đàn ông nói tiếp:
"Tôi uống nhiều quá nên say. Mà tự nhiên đang ngủ cái cô ta chui vào chăn của tôi. Tôi có làm gì đâu?"
Nghe đến đây Tam Phát đấm mạnh hơn:
"Sao mày không nói mày là thằng khác?"
"Tôi còn chưa kịp nói cô ta đã ào ào..."
"Á..! Im miệng cho tôi!", Trương Bối Vy tiến lại đá vào hạ bộ của người đàn ông khiến hẳn đau đớn rồi vung tay tát người đàn ông mấy cái.
Người đàn ông ôm hạ thân mắng chửi:
"Con điên! Người như cô ai thèm..."
Tam Phát lại đánh tiếp:
"Câm miệng!"
Chỉ nghe tiếng hét của người đàn ông. Lúc này, Bối Vy khuyu xuống ôm ngực khóc:
"Huhu... Vốn dĩ là dành cho anh Thần Thần... Bác Tam, Bác phải đòi lại sự công bằng cho con."
Cô ta còn nhào đến ôm lấy chân Tam Thần ra sức giải thích:
"Em nghĩ đó là anh. Em không phản bội anh đâu... Anh..."
Ánh mắt đỏ hoe, mắt cara lem luốc.
"Bối Vy, vừa rồi con còn nói là con tự nguyện. Nếu vậy là do con nhìn không kỹ, lỗi tại con. Cũng đừng trách ai.
Việc đến đây là kết thúc."
Nghe câu nói này xong, Trương Bối Vy gào lên ôm chân Tam Thần không chịu rời. Cô ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tam Thần hồi lâu.
Lúc Tam Thần cúi xuống định bế cô ta lên thì Tiểu Phương ở phía sau lên tiếng:
"Tam gia, ngài đừng đi có được không?"
Người đàn ông không dừng lại mà cúi xuống bế Trương Bối Vy lên. Sau đó lại nói với Huỳnh Tiểu Phương:
"Em yên tâm. Anh không làm gì quá đáng. Rất nhanh sẽ về!"
Tam Thần cứ thế ôm Trương Bối Vy rời đi bỏ lại Huỳnh Tiểu Phương đang từ từ ngồi xuống.
Không biết trái tim của người đàn ông này bao nhiêu ngăn? Mà có ngăn nào dành cho cô không?
Huỳnh Tiểu Phương không khóc đâu là nước mắt tự chảy xuống. Sao hết lần này đến lần khác, người đàn ông kia lại thử thách tình cảm của cô. Hay nói đúng hơn là bỡn cợt trêu đùa.
Huỳnh Tiều Phương quay vào phòng. Nhìn căn phòng của cô và Tam Thần còn dấu tích của cuộc hoan ái mà Bối Vy để lại. Bấc giấc cô lại cảm thấy buồn nôn. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh liên tục nôn.
"Oẹ... Oe..."
Nôn xong, cô rửa mặt thay quần áo. Cô lấy chìa khóa xe trong tủ sưu tập xe của hắn. Lựa đại một chiếc dễ lái rồi lái xe đi ra ngoài.
Cô bây giờ chỉ muốn đến một nơi, ở bên cạnh một người mà cô có thể tin tưởng tâm sự.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Huỳnh Tiều Phương vào bên trong. Y tá khá ngạc nhiên khi cô thăm mẹ vào giờ này. Nhưng người của Tam gia đến làm sao có thể từ chối?
Huỳnh Tiều Phương mặc đồ bảo hộ vào phòng bệnh. Cô nắm lấy tay mẹ rồi bắt đầu kể lại những gì đã trải qua.
Nhưng những khổ sợ mà cô phải gánh chịu tuyệt nhiên không bao giờ nói ra. Tiểu Phương vừa nói vừa tự cười.
"Mẹ, con nhớ mẹ. Sao giờ thì mẹ tỉnh lại. Con chỉ muốn mẹ vuốt tóc rồi xoa đầu con mà thôi... Con thèm cảm giác được mẹ ôm. Mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ."
"Mẹ... Con giận anh ta lắm nhưng mà con cũng thương anh ấy lắm. Con... Anh ấy lại bảo vệ cô ta..."
Vừa định nói tiếp thì Oẹ..."
Cảm giác buồn nôn lại ập đến. Huỳnh Tiểu Phương cố nuốt vào trong chạy vào nhà vệ sinh. Trước giờ cô hay bỏ bữa, chuyện nôn cũng bình thường thôi. Không nghĩ nhiều, Huỳnh Tiểu Phương trở ra ngồi nói chuyện với mẹ một chút sau đó ngủ gục lúc nào không hay.
•••
chăn lại.
Thấy hắn quay lưng, Trương Bối Vy níu tay:
Ở bên này, Tam Thần đưa Trương Bối Vy về nhà. Hắn vẫn dịu dàng bế cô đặt lên giường ngủ còn không quên đắp
"Anh Thần, anh định đi sao?"
"Anh Thần..."
Hẳn hất tay Trương Bối Vy ra, giọng rất lạnh lùng:
"Có một số việc anh nói chưa đủ rõ sao?"
Ả khóc lóc:
"Anh nói gì em không hiểu?"
"Trước đây, anh luôn bao dung cho những chuyện em làm. Nhưng hình như như vậy em càng quá đáng hơn có đúng không? Em đừng nghĩ anh không biết là em bỏ thuốc anh và Tiểu Phương:
"Em không có. Không có..."
Hắn quay lại đưa tay chạm lên cần cổ của cô. Vẫn tưởng là người đàn ông thương tình đổi ý nhưng không ngờ, bàn tay ấy bỗng siết chặt hơn:
"Anh nhắc lại một lần nữa cho em nhớ. Em đụng đến ai thì tùy em. Nhưng đụng đến vợ anh thì không được. Nghe rõ chưa?"
Ả mất thở đến đỏ mặt.
"Buông..."
Sau khi hắn buông tay, ả không ngừng hít thở.
"Thần, trước giờ anh không đối xử với em như vậy!"
Người đàn ông rời bước bỏ lại câu nói lạnh như tảng băng đang trôi giữa Bắc cực:
"Bây giờ đã khác!"
Trương Bối Vy:
"Vậy anh còn đưa em về làm gì?"
".."
Không nhận được câu trả lời, Trương Bối Vy đứng dậy điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng.
"Á... Anh đưa tôi về chỉ để cảnh cáo tôi sao? Khốn kiếp mà!"
Tiếng đồ vật vỡ làm người hầu thở dài. Có lẽ bọn họ đã quá quen với việc này rồi.
Ra khỏi cửa, Tam Thần đột nhiên nhận thức được xưa nay bản thân nhìn người quá tệ.
Hắn ngồi vào trong xe gõ gõ vô lăng vài cái. Hắn đưa Bối Vy về xem như lời ân huệ cuối cùng dành cho cô ta. Mà không biết cô gái nhỏ có hiểu chuyện hay không nữa?
Hắn đưa tay nhìn vào điện thoại, dãy số của Huỳnh Tiểu Phương hắn còn chưa lưu tên. Suy tư một chút, hắn thêm vào danh bạ và đổi thành "Vợ". Đây cũng xem như là một bước ngoặc thầm thừa nhận thân phận của Tiểu Phương.
Tam Thần muốn gọi cho cô nhưng nếu vậy thì cô còn xem hắn ra gì? Hắn gọi cho thuộc hạ hỏi:
"Thiếu phu nhân vẫn ở trong phòng?"
Đầu dây bên kia trả lời.
"Thiếu phu nhân vừa ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Thăm lão phu nhân."
Tam Thần định tắt máy thì người hầu nói tiếp:
"Tam gia, y tá nói nhìn thấy thiếu phu nhân khóc!"
"Alo... Tam gia!"
Không nghe hắn trả lời. Chỉ nghe tiếng rồ ga rất mạnh của chiếc Ferrari.
"Tất cả dừng lại. Đám tụi bây có còn xem lão đây ra gì không?"
Tam Phát đang vung nắm đấm thì dừng một chút:
"Ba, rõ ràng là phòng của thằng Thần. Nó vào đó làm gì?"
Người đàn ông nói tiếp:
"Tôi uống nhiều quá nên say. Mà tự nhiên đang ngủ cái cô ta chui vào chăn của tôi. Tôi có làm gì đâu?"
Nghe đến đây Tam Phát đấm mạnh hơn:
"Sao mày không nói mày là thằng khác?"
"Tôi còn chưa kịp nói cô ta đã ào ào..."
"Á..! Im miệng cho tôi!", Trương Bối Vy tiến lại đá vào hạ bộ của người đàn ông khiến hẳn đau đớn rồi vung tay tát người đàn ông mấy cái.
Người đàn ông ôm hạ thân mắng chửi:
"Con điên! Người như cô ai thèm..."
Tam Phát lại đánh tiếp:
"Câm miệng!"
Chỉ nghe tiếng hét của người đàn ông. Lúc này, Bối Vy khuyu xuống ôm ngực khóc:
"Huhu... Vốn dĩ là dành cho anh Thần Thần... Bác Tam, Bác phải đòi lại sự công bằng cho con."
Cô ta còn nhào đến ôm lấy chân Tam Thần ra sức giải thích:
"Em nghĩ đó là anh. Em không phản bội anh đâu... Anh..."
Ánh mắt đỏ hoe, mắt cara lem luốc.
"Bối Vy, vừa rồi con còn nói là con tự nguyện. Nếu vậy là do con nhìn không kỹ, lỗi tại con. Cũng đừng trách ai.
Việc đến đây là kết thúc."
Nghe câu nói này xong, Trương Bối Vy gào lên ôm chân Tam Thần không chịu rời. Cô ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tam Thần hồi lâu.
Lúc Tam Thần cúi xuống định bế cô ta lên thì Tiểu Phương ở phía sau lên tiếng:
"Tam gia, ngài đừng đi có được không?"
Người đàn ông không dừng lại mà cúi xuống bế Trương Bối Vy lên. Sau đó lại nói với Huỳnh Tiểu Phương:
"Em yên tâm. Anh không làm gì quá đáng. Rất nhanh sẽ về!"
Tam Thần cứ thế ôm Trương Bối Vy rời đi bỏ lại Huỳnh Tiểu Phương đang từ từ ngồi xuống.
Không biết trái tim của người đàn ông này bao nhiêu ngăn? Mà có ngăn nào dành cho cô không?
Huỳnh Tiểu Phương không khóc đâu là nước mắt tự chảy xuống. Sao hết lần này đến lần khác, người đàn ông kia lại thử thách tình cảm của cô. Hay nói đúng hơn là bỡn cợt trêu đùa.
Huỳnh Tiều Phương quay vào phòng. Nhìn căn phòng của cô và Tam Thần còn dấu tích của cuộc hoan ái mà Bối Vy để lại. Bấc giấc cô lại cảm thấy buồn nôn. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh liên tục nôn.
"Oẹ... Oe..."
Nôn xong, cô rửa mặt thay quần áo. Cô lấy chìa khóa xe trong tủ sưu tập xe của hắn. Lựa đại một chiếc dễ lái rồi lái xe đi ra ngoài.
Cô bây giờ chỉ muốn đến một nơi, ở bên cạnh một người mà cô có thể tin tưởng tâm sự.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Huỳnh Tiều Phương vào bên trong. Y tá khá ngạc nhiên khi cô thăm mẹ vào giờ này. Nhưng người của Tam gia đến làm sao có thể từ chối?
Huỳnh Tiều Phương mặc đồ bảo hộ vào phòng bệnh. Cô nắm lấy tay mẹ rồi bắt đầu kể lại những gì đã trải qua.
Nhưng những khổ sợ mà cô phải gánh chịu tuyệt nhiên không bao giờ nói ra. Tiểu Phương vừa nói vừa tự cười.
"Mẹ, con nhớ mẹ. Sao giờ thì mẹ tỉnh lại. Con chỉ muốn mẹ vuốt tóc rồi xoa đầu con mà thôi... Con thèm cảm giác được mẹ ôm. Mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ."
"Mẹ... Con giận anh ta lắm nhưng mà con cũng thương anh ấy lắm. Con... Anh ấy lại bảo vệ cô ta..."
Vừa định nói tiếp thì Oẹ..."
Cảm giác buồn nôn lại ập đến. Huỳnh Tiểu Phương cố nuốt vào trong chạy vào nhà vệ sinh. Trước giờ cô hay bỏ bữa, chuyện nôn cũng bình thường thôi. Không nghĩ nhiều, Huỳnh Tiểu Phương trở ra ngồi nói chuyện với mẹ một chút sau đó ngủ gục lúc nào không hay.
•••
chăn lại.
Thấy hắn quay lưng, Trương Bối Vy níu tay:
Ở bên này, Tam Thần đưa Trương Bối Vy về nhà. Hắn vẫn dịu dàng bế cô đặt lên giường ngủ còn không quên đắp
"Anh Thần, anh định đi sao?"
"Anh Thần..."
Hẳn hất tay Trương Bối Vy ra, giọng rất lạnh lùng:
"Có một số việc anh nói chưa đủ rõ sao?"
Ả khóc lóc:
"Anh nói gì em không hiểu?"
"Trước đây, anh luôn bao dung cho những chuyện em làm. Nhưng hình như như vậy em càng quá đáng hơn có đúng không? Em đừng nghĩ anh không biết là em bỏ thuốc anh và Tiểu Phương:
"Em không có. Không có..."
Hắn quay lại đưa tay chạm lên cần cổ của cô. Vẫn tưởng là người đàn ông thương tình đổi ý nhưng không ngờ, bàn tay ấy bỗng siết chặt hơn:
"Anh nhắc lại một lần nữa cho em nhớ. Em đụng đến ai thì tùy em. Nhưng đụng đến vợ anh thì không được. Nghe rõ chưa?"
Ả mất thở đến đỏ mặt.
"Buông..."
Sau khi hắn buông tay, ả không ngừng hít thở.
"Thần, trước giờ anh không đối xử với em như vậy!"
Người đàn ông rời bước bỏ lại câu nói lạnh như tảng băng đang trôi giữa Bắc cực:
"Bây giờ đã khác!"
Trương Bối Vy:
"Vậy anh còn đưa em về làm gì?"
".."
Không nhận được câu trả lời, Trương Bối Vy đứng dậy điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng.
"Á... Anh đưa tôi về chỉ để cảnh cáo tôi sao? Khốn kiếp mà!"
Tiếng đồ vật vỡ làm người hầu thở dài. Có lẽ bọn họ đã quá quen với việc này rồi.
Ra khỏi cửa, Tam Thần đột nhiên nhận thức được xưa nay bản thân nhìn người quá tệ.
Hắn ngồi vào trong xe gõ gõ vô lăng vài cái. Hắn đưa Bối Vy về xem như lời ân huệ cuối cùng dành cho cô ta. Mà không biết cô gái nhỏ có hiểu chuyện hay không nữa?
Hắn đưa tay nhìn vào điện thoại, dãy số của Huỳnh Tiểu Phương hắn còn chưa lưu tên. Suy tư một chút, hắn thêm vào danh bạ và đổi thành "Vợ". Đây cũng xem như là một bước ngoặc thầm thừa nhận thân phận của Tiểu Phương.
Tam Thần muốn gọi cho cô nhưng nếu vậy thì cô còn xem hắn ra gì? Hắn gọi cho thuộc hạ hỏi:
"Thiếu phu nhân vẫn ở trong phòng?"
Đầu dây bên kia trả lời.
"Thiếu phu nhân vừa ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Thăm lão phu nhân."
Tam Thần định tắt máy thì người hầu nói tiếp:
"Tam gia, y tá nói nhìn thấy thiếu phu nhân khóc!"
"Alo... Tam gia!"
Không nghe hắn trả lời. Chỉ nghe tiếng rồ ga rất mạnh của chiếc Ferrari.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất