Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 103: Cổng U Minh
THẾ GIỚI 5: TRẤN DƯƠNG QUANG, CỔNG U MINH
Năm người lái xe đến đó.
Giang Dật Triều vừa lái xe vừa nói: “Mẹ cháu kể, lúc trước nơi này vẫn chưa xây cao ốc, xung quanh toàn đất hoang, ngay cả một cây hoa màu cũng không thấy, tiếp tục đi sâu vào trong mới có nhà dân. Hiện giờ nó đã thành đô thị vệ tinh (*) rồi, GDP cũng xếp hàng đầu trong nước, thay đổi nhiều thật.”
(*) Đô thị vệ tinh là đô thị nằm trong một vùng đô thị nào đó và chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi thành phố trung tâm của vùng đô thị đó.
Mạnh Lan vắt chéo chân ở hàng ghế sau, nhai Cheetos vị thịt nướng.
Hạ Vãn Vãn bóc Cheetos đang để trong lòng Mạnh Lan, khóe mắt thoáng thấy vết hồng hồng trên cổ Mạnh Lan: “Ơ, cậu bị côn trùng cắn hồi nào vậy? Chúng ta mang theo mọi thứ chỉ trừ cồn thơm (*), lỡ nhiệm vụ tiếp theo trong rừng mưa nhiệt đới thì biết sao đây?”
(*) 花露水 - cồn thơm: là sản phẩm được điều chế từ tinh chất và rượu, hoặc chưng cất từ các loại hoa khác nhau (như hoa cam, hoa hồng). Cồn thơm phổ biến ở Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, tác dụng tương tự như nước hoa. Nhưng hiện nó đang được sử dụng ở Trung Quốc như sản phẩm dành cho mùa hè, dùng để đuổi muỗi và giảm ngứa.
Mạnh Lan kéo cổ áo: “Vẫn ổn, côn trùng bị mình đập chết rồi.”
Giang Dật Triều cười.
Cố Diệp cười không nổi.
Bọn họ chạy thẳng một đường tới rìa thành phố, tiến vào đường đèo, đến một nơi gọi là [Trấn Khánh Hoa]. Nơi này vừa thanh tĩnh vừa yên bình, thậm chí tỷ lệ tội phạm những năm gần đây hầu như bằng không.
Giang Dật Triều giới thiệu: “Đây có lẽ là khu vực gần địa điểm xảy ra chuyện năm đó nhất. Ban đầu, trụ sở của Song Môn Giáo chỉ là một xưởng đồ hộp, sau đó dính phải sự cố đồ hộp làm ngộ độc thực phẩm tập thể, bị buộc đóng cửa. Giá đất ở đây không cao, mười năm trước Bạch Thanh Thủy đã mua và sửa chữa một phần. Tín đồ của Song Môn Giáo không nhiều lắm, dù sao người tiến vào thế giới Thần Ẩn cũng ít, thế nên nó giống một công ty hơn. Bọn họ bán năng lực cho kẻ có tiền, đổi lấy tiền tài lẫn địa vị xã hội.”
Mạnh Lan tra được thông tin liên quan tới xưởng đồ hộp.
Xưởng đồ hộp được xây sát núi, phía sau có nguồn nước, ban đầu có thể dùng nước từ suối, tận dụng ưu thế về tài nguyên. Nơi này sản xuất quả hoàng đào (*) và quả vải đóng hộp, đây cũng là đặc sản của trấn Khánh Hoa. Việc kinh doanh đồ hộp luôn khấm khá, mãi đến mười năm trước, sau khi người tiêu dùng ăn đồ hộp thì tiêu chảy nôn mửa, còn có người phát điên.
(*) 黄桃 - quả hoàng đào:
Năm người lái xe đến đó.
Giang Dật Triều vừa lái xe vừa nói: “Mẹ cháu kể, lúc trước nơi này vẫn chưa xây cao ốc, xung quanh toàn đất hoang, ngay cả một cây hoa màu cũng không thấy, tiếp tục đi sâu vào trong mới có nhà dân. Hiện giờ nó đã thành đô thị vệ tinh (*) rồi, GDP cũng xếp hàng đầu trong nước, thay đổi nhiều thật.”
(*) Đô thị vệ tinh là đô thị nằm trong một vùng đô thị nào đó và chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi thành phố trung tâm của vùng đô thị đó.
Mạnh Lan vắt chéo chân ở hàng ghế sau, nhai Cheetos vị thịt nướng.
Hạ Vãn Vãn bóc Cheetos đang để trong lòng Mạnh Lan, khóe mắt thoáng thấy vết hồng hồng trên cổ Mạnh Lan: “Ơ, cậu bị côn trùng cắn hồi nào vậy? Chúng ta mang theo mọi thứ chỉ trừ cồn thơm (*), lỡ nhiệm vụ tiếp theo trong rừng mưa nhiệt đới thì biết sao đây?”
(*) 花露水 - cồn thơm: là sản phẩm được điều chế từ tinh chất và rượu, hoặc chưng cất từ các loại hoa khác nhau (như hoa cam, hoa hồng). Cồn thơm phổ biến ở Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, tác dụng tương tự như nước hoa. Nhưng hiện nó đang được sử dụng ở Trung Quốc như sản phẩm dành cho mùa hè, dùng để đuổi muỗi và giảm ngứa.
Mạnh Lan kéo cổ áo: “Vẫn ổn, côn trùng bị mình đập chết rồi.”
Giang Dật Triều cười.
Cố Diệp cười không nổi.
Bọn họ chạy thẳng một đường tới rìa thành phố, tiến vào đường đèo, đến một nơi gọi là [Trấn Khánh Hoa]. Nơi này vừa thanh tĩnh vừa yên bình, thậm chí tỷ lệ tội phạm những năm gần đây hầu như bằng không.
Giang Dật Triều giới thiệu: “Đây có lẽ là khu vực gần địa điểm xảy ra chuyện năm đó nhất. Ban đầu, trụ sở của Song Môn Giáo chỉ là một xưởng đồ hộp, sau đó dính phải sự cố đồ hộp làm ngộ độc thực phẩm tập thể, bị buộc đóng cửa. Giá đất ở đây không cao, mười năm trước Bạch Thanh Thủy đã mua và sửa chữa một phần. Tín đồ của Song Môn Giáo không nhiều lắm, dù sao người tiến vào thế giới Thần Ẩn cũng ít, thế nên nó giống một công ty hơn. Bọn họ bán năng lực cho kẻ có tiền, đổi lấy tiền tài lẫn địa vị xã hội.”
Mạnh Lan tra được thông tin liên quan tới xưởng đồ hộp.
Xưởng đồ hộp được xây sát núi, phía sau có nguồn nước, ban đầu có thể dùng nước từ suối, tận dụng ưu thế về tài nguyên. Nơi này sản xuất quả hoàng đào (*) và quả vải đóng hộp, đây cũng là đặc sản của trấn Khánh Hoa. Việc kinh doanh đồ hộp luôn khấm khá, mãi đến mười năm trước, sau khi người tiêu dùng ăn đồ hộp thì tiêu chảy nôn mửa, còn có người phát điên.
(*) 黄桃 - quả hoàng đào:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất