Chương 99: Thương em
“Không có ý gì ạ…” Dư Trừ mím môi dưới, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn, “Chị nhìn lén điện thoại em.”
Nếu đã bị Trình Khuynh nhìn thấy thì chi bằng đảo khách thành chủ, nhanh chóng chiếm thế chủ động.
Trình Khuynh sờ sờ gò má cô, trong thanh âm mang theo ý cười: “Không nhìn lén, chỉ nhìn thấy em cầm điện thoại cười khúc khích thôi.”
Cô biết rõ Dư Trừ đang cố chuyển đề tài nên cũng không hỏi lại cô ấy nữa.
Dư Trừ cảm nhận được sự sủng ái của cô, cong khóe môi, đưa tay về phía cô: “Em không muốn dậy.”
Trình Khuynh nắm tay Dư Trừ, kéo cô ấy dậy, còn mình cũng ngồi xuống mép giường.
Cô vuốt mái tóc dài của cô gái, liếc mắt liền thấy dấu hôn ái muội trên chiếc cổ trắng như tuyết.
Là do tối hôm qua cô quá dùng sức.
“Xin lỗi…” Trình Khuynh nghiêng người, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, tựa hồ có chút xấu hổ, “Để chị lấy áo sơ mi cho em.”
“Không cần đâu…” Hai má Dư Trừ hơi đỏ lên, cúi đầu tránh né tay cô, sau đó ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn cô, trong mắt nũng nịu.
Trình Khuynh cười, nghiêng người tới dỗ dành cô ấy.
Môi cũng chạm nhẹ vào môi cô ấy, hôn và mút nhẹ nhàng, ôn hòa nhu tình.
“Thật xin lỗi…” Trình Khuynh hạ giọng, “Tối hôm qua đã 'ức hiếp' em.”
Vốn không ngờ lại nhanh đến thế.
Dư Trừ luôn tinh tế nhạy cảm, tính cách có phần nhu mì, cũng không có cảm giác an toàn.
Cô ấy xứng đáng nhận được mọi sự đối xử dịu dàng và trìu mến.
Dư Trừ tựa đầu vào vai cô, nghe cô nói, trong lòng ấm áp: “Em đâu có giận chị.”
Trình Khuynh ừ một tiếng: “Bữa sáng sắp nguội rồi, còn không muốn dậy à?”
“Dậy đây ạ…” Dư Trừ không ngủ nướng nữa, chân trần nhảy xuống, kéo Trình Khuynh vào phòng bếp: “Để em kiểm tra kỹ năng nấu nướng của chị.”
Hôm nay là bữa sáng truyền thống của Trung Quốc.
Trứng tráng, cháo trắng, bánh bò rán.
Dư Trừ cúi đầu thổi cháo, vừa ngẩng đầu đã thấy Trình Khuynh đang nhìn cô: “Chị nhìn em làm gì?”
Trình Khuynh đi tới giúp cô buộc lại mái tóc rối bù: “Không nhìn gì cả, em ăn đi.”
Vừa nói, đầu ngón tay lướt qua tóc Dư Trừ, động tác nhẹ nhàng mà gọn gàng.
Dư Trừ tập trung vào việc ăn uống, để cô ấy muốn làm gì thì làm.
“Nghỉ hè, em có dự định gì không?”
"Dạ... Không có dự định gì cả. Dự án của dì Út..."
Vừa lúc Trình Khuynh buộc tóc cho cô xong: “Dự án đó sắp tới tôi sẽ không tham gia nữa.”
"Ồ..." Dư Trừ đặt đũa xuống, vén sợi tóc rối quanh tai lên, "Vậy..."
“Đừng lo…” Trình Khuynh quay đầu nhìn cô, “Chị sẽ nói cho cậu ấy biết.”
“Không, vẫn nên để sau đi!” Dư Trừ hai tay ôm mặt, sợ kích động đến Dư Đình Thu.
Trình Khuynh cười: “Nếu cậu ấy đánh em, chị sẽ chống đỡ cho em.”
“Làm sao mà đánh em được…” Dư Trừ cũng cười lớn, “Em chỉ sợ dì Út chịu không nổi.”
“Vậy thì từ từ nói cho cậu ấy biết…” Trình Khuynh bình thản nói: “Đừng lo lắng quá.”
Ăn xong, Dư Trừ giúp cô dọn bát: “Em về trường trước.”
Trình Khuynh có một buổi hội thảo cần tham dự, vừa lúc tiện đường đưa cô đến trường.
Người đến người đi, Dư Trừ chỉ kéo tay Trình Khuynh: “Tối nay về nhà em phải viết báo cáo, chắc là không xem điện thoại được.”
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Chị biết rồi."
Dư Trừ: “Vậy em đi đây.”
“Dư Tiểu La…” Trình Khuynh gọi cô lại, chỉ chỉ vào mặt mình: “Không hôn một cái sao?”
Nói xong, cô ấy cười bổ sung: "Chị không thèm để ý cái nhìn của người khác."
Dư Trừ mím môi dưới, sáp lại chụt lên má cô ấy một cái.
Ôn ôn nhu nhu hôn cô ấy.
“Được rồi…” Trình Khuynh vẫy tay với cô, “Vào đi nào.”
Dư Trừ đi vào trong vài bước, lại quay đầu lại: “Chị thật sự…”
Trình Khuynh vẫn đứng tại chỗ: “Thật sự cái gì?”
Dư Trừ lắc đầu nói không có gì: “Em đi vào trước.” Cô có lời muốn nói, nhưng lại do dự không dám hỏi.
Trình Khuynh không hiểu tại sao cô ấy lại do dự cho đến khi buổi hội thảo kết thúc và cô nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
"Chị thật sự, thích em sao?"
*
Lúc này vẫn còn sớm, trong quán bar Như Bạc có rất ít người.
“Trình đại giáo thụ…” Ninh tỷ chống cằm chán nản hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Trình Khuynh lấy lại tinh thần: "Bớt học theo Đình Thu đi, đừng gọi tôi như vậy."
Dư Đình Thu ưa thích nói đùa, luôn gọi cô là Trình đại giáo thụ với giọng điệu kéo dài ra, có phần đùa giỡn trêu chọc.
Ninh tỷ: “Được rồi, không gọi thì không gọi. Ai bảo hôm nay tôi lại cần cậu giúp chứ.”
Cô lại mở một quán bar mới, đã tìm một xưởng thiết kế để thiết kế, nhưng không yên tâm nên nhờ Trình Khuynh xem giúp bản vẽ.
Trình Khuynh lấy bút khoanh tròn vài chỗ: "Nói bên đó cho tôi số liệu chi tiết hơn, chỗ này cần phải xác minh lại."
Ninh tỷ: “Được rồi, để tôi gọi cho họ ngay.”
Trình Khuynh ừ một tiếng, ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại.
Lại nhớ đến tin nhắn đó.
Chị thật sự, thích em sao?
Dư Trừ không giỏi biểu đạt, cảm xúc nội liễm.
Mỗi khi Trình Khuynh nhìn cô ấy, đôi khi cảm thấy như một tấm gương phản chiếu bộ dáng của chính mình.
Nhưng Dư Trừ lại dễ xúc động hơn, dịu dàng hơn và cũng khiến cô thương nhiều hơn.
Tin nhắn đã gửi đến nhưng cô không thấy nên không kịp trả lời.
Dư Trừ lại gửi thêm một tin khác, nói rằng chỉ hỏi vậy thôi, đừng coi trọng.
Điện thoại vừa tắt,
Có cuộc gọi mới, là Chu Đình.
"Tiểu Chu, có chuyện gì à?"
"Trình lão sư, đã nghỉ hè rồi, chị có muốn cùng ra ngoài chơi không ạ?"
“Không…” Trình Khuynh theo thói quen từ chối, “Tôi không có thời gian, vẫn còn hai dự án…”
Chu Đình vội nói: "Làm việc cả ngày chị không thấy mệt sao? Hay gọi cả cô bé Tiểu Dư đó tới nhỉ? Mà... Không đúng, hai người đã chia tay rồi còn đâu."
“Chưa chia tay…” Trình Khuynh thản nhiên nói: “Đi đâu chơi vậy?”
"Đi khu trượt tuyết tư nhân của bạn em thì sao?"
Trình Khuynh nghĩ ngợi, tự lầm bầm: “Chắc là em ấy chưa từng chơi.”
Cô nghe Dư Đình Thu nói sức khỏe Dư Trừ kém, từ khi còn nhỏ đã ít ra ngoài, kể cả Vĩnh Châu cũng ít.
"Có đi hay không á?"
"Khi nào?"
"Ngày mai xuất phát."
"Lát nữa trả lời em."
Nếu đã bị Trình Khuynh nhìn thấy thì chi bằng đảo khách thành chủ, nhanh chóng chiếm thế chủ động.
Trình Khuynh sờ sờ gò má cô, trong thanh âm mang theo ý cười: “Không nhìn lén, chỉ nhìn thấy em cầm điện thoại cười khúc khích thôi.”
Cô biết rõ Dư Trừ đang cố chuyển đề tài nên cũng không hỏi lại cô ấy nữa.
Dư Trừ cảm nhận được sự sủng ái của cô, cong khóe môi, đưa tay về phía cô: “Em không muốn dậy.”
Trình Khuynh nắm tay Dư Trừ, kéo cô ấy dậy, còn mình cũng ngồi xuống mép giường.
Cô vuốt mái tóc dài của cô gái, liếc mắt liền thấy dấu hôn ái muội trên chiếc cổ trắng như tuyết.
Là do tối hôm qua cô quá dùng sức.
“Xin lỗi…” Trình Khuynh nghiêng người, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, tựa hồ có chút xấu hổ, “Để chị lấy áo sơ mi cho em.”
“Không cần đâu…” Hai má Dư Trừ hơi đỏ lên, cúi đầu tránh né tay cô, sau đó ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn cô, trong mắt nũng nịu.
Trình Khuynh cười, nghiêng người tới dỗ dành cô ấy.
Môi cũng chạm nhẹ vào môi cô ấy, hôn và mút nhẹ nhàng, ôn hòa nhu tình.
“Thật xin lỗi…” Trình Khuynh hạ giọng, “Tối hôm qua đã 'ức hiếp' em.”
Vốn không ngờ lại nhanh đến thế.
Dư Trừ luôn tinh tế nhạy cảm, tính cách có phần nhu mì, cũng không có cảm giác an toàn.
Cô ấy xứng đáng nhận được mọi sự đối xử dịu dàng và trìu mến.
Dư Trừ tựa đầu vào vai cô, nghe cô nói, trong lòng ấm áp: “Em đâu có giận chị.”
Trình Khuynh ừ một tiếng: “Bữa sáng sắp nguội rồi, còn không muốn dậy à?”
“Dậy đây ạ…” Dư Trừ không ngủ nướng nữa, chân trần nhảy xuống, kéo Trình Khuynh vào phòng bếp: “Để em kiểm tra kỹ năng nấu nướng của chị.”
Hôm nay là bữa sáng truyền thống của Trung Quốc.
Trứng tráng, cháo trắng, bánh bò rán.
Dư Trừ cúi đầu thổi cháo, vừa ngẩng đầu đã thấy Trình Khuynh đang nhìn cô: “Chị nhìn em làm gì?”
Trình Khuynh đi tới giúp cô buộc lại mái tóc rối bù: “Không nhìn gì cả, em ăn đi.”
Vừa nói, đầu ngón tay lướt qua tóc Dư Trừ, động tác nhẹ nhàng mà gọn gàng.
Dư Trừ tập trung vào việc ăn uống, để cô ấy muốn làm gì thì làm.
“Nghỉ hè, em có dự định gì không?”
"Dạ... Không có dự định gì cả. Dự án của dì Út..."
Vừa lúc Trình Khuynh buộc tóc cho cô xong: “Dự án đó sắp tới tôi sẽ không tham gia nữa.”
"Ồ..." Dư Trừ đặt đũa xuống, vén sợi tóc rối quanh tai lên, "Vậy..."
“Đừng lo…” Trình Khuynh quay đầu nhìn cô, “Chị sẽ nói cho cậu ấy biết.”
“Không, vẫn nên để sau đi!” Dư Trừ hai tay ôm mặt, sợ kích động đến Dư Đình Thu.
Trình Khuynh cười: “Nếu cậu ấy đánh em, chị sẽ chống đỡ cho em.”
“Làm sao mà đánh em được…” Dư Trừ cũng cười lớn, “Em chỉ sợ dì Út chịu không nổi.”
“Vậy thì từ từ nói cho cậu ấy biết…” Trình Khuynh bình thản nói: “Đừng lo lắng quá.”
Ăn xong, Dư Trừ giúp cô dọn bát: “Em về trường trước.”
Trình Khuynh có một buổi hội thảo cần tham dự, vừa lúc tiện đường đưa cô đến trường.
Người đến người đi, Dư Trừ chỉ kéo tay Trình Khuynh: “Tối nay về nhà em phải viết báo cáo, chắc là không xem điện thoại được.”
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Chị biết rồi."
Dư Trừ: “Vậy em đi đây.”
“Dư Tiểu La…” Trình Khuynh gọi cô lại, chỉ chỉ vào mặt mình: “Không hôn một cái sao?”
Nói xong, cô ấy cười bổ sung: "Chị không thèm để ý cái nhìn của người khác."
Dư Trừ mím môi dưới, sáp lại chụt lên má cô ấy một cái.
Ôn ôn nhu nhu hôn cô ấy.
“Được rồi…” Trình Khuynh vẫy tay với cô, “Vào đi nào.”
Dư Trừ đi vào trong vài bước, lại quay đầu lại: “Chị thật sự…”
Trình Khuynh vẫn đứng tại chỗ: “Thật sự cái gì?”
Dư Trừ lắc đầu nói không có gì: “Em đi vào trước.” Cô có lời muốn nói, nhưng lại do dự không dám hỏi.
Trình Khuynh không hiểu tại sao cô ấy lại do dự cho đến khi buổi hội thảo kết thúc và cô nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
"Chị thật sự, thích em sao?"
*
Lúc này vẫn còn sớm, trong quán bar Như Bạc có rất ít người.
“Trình đại giáo thụ…” Ninh tỷ chống cằm chán nản hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Trình Khuynh lấy lại tinh thần: "Bớt học theo Đình Thu đi, đừng gọi tôi như vậy."
Dư Đình Thu ưa thích nói đùa, luôn gọi cô là Trình đại giáo thụ với giọng điệu kéo dài ra, có phần đùa giỡn trêu chọc.
Ninh tỷ: “Được rồi, không gọi thì không gọi. Ai bảo hôm nay tôi lại cần cậu giúp chứ.”
Cô lại mở một quán bar mới, đã tìm một xưởng thiết kế để thiết kế, nhưng không yên tâm nên nhờ Trình Khuynh xem giúp bản vẽ.
Trình Khuynh lấy bút khoanh tròn vài chỗ: "Nói bên đó cho tôi số liệu chi tiết hơn, chỗ này cần phải xác minh lại."
Ninh tỷ: “Được rồi, để tôi gọi cho họ ngay.”
Trình Khuynh ừ một tiếng, ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại.
Lại nhớ đến tin nhắn đó.
Chị thật sự, thích em sao?
Dư Trừ không giỏi biểu đạt, cảm xúc nội liễm.
Mỗi khi Trình Khuynh nhìn cô ấy, đôi khi cảm thấy như một tấm gương phản chiếu bộ dáng của chính mình.
Nhưng Dư Trừ lại dễ xúc động hơn, dịu dàng hơn và cũng khiến cô thương nhiều hơn.
Tin nhắn đã gửi đến nhưng cô không thấy nên không kịp trả lời.
Dư Trừ lại gửi thêm một tin khác, nói rằng chỉ hỏi vậy thôi, đừng coi trọng.
Điện thoại vừa tắt,
Có cuộc gọi mới, là Chu Đình.
"Tiểu Chu, có chuyện gì à?"
"Trình lão sư, đã nghỉ hè rồi, chị có muốn cùng ra ngoài chơi không ạ?"
“Không…” Trình Khuynh theo thói quen từ chối, “Tôi không có thời gian, vẫn còn hai dự án…”
Chu Đình vội nói: "Làm việc cả ngày chị không thấy mệt sao? Hay gọi cả cô bé Tiểu Dư đó tới nhỉ? Mà... Không đúng, hai người đã chia tay rồi còn đâu."
“Chưa chia tay…” Trình Khuynh thản nhiên nói: “Đi đâu chơi vậy?”
"Đi khu trượt tuyết tư nhân của bạn em thì sao?"
Trình Khuynh nghĩ ngợi, tự lầm bầm: “Chắc là em ấy chưa từng chơi.”
Cô nghe Dư Đình Thu nói sức khỏe Dư Trừ kém, từ khi còn nhỏ đã ít ra ngoài, kể cả Vĩnh Châu cũng ít.
"Có đi hay không á?"
"Khi nào?"
"Ngày mai xuất phát."
"Lát nữa trả lời em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất