Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 5: Ca Ca Trúng Độc Phi Hồn Tán.

Trước Sau
Cẩm Thanh Tuyết theo mấy nha hoàn trở về Cầm phủ, trên đường đã được mấy nha hoàn nói qua tình hình trong biệt viện . Vừa rồi tam thiếu ra đang trong phòng đọc sách bỗng nhiên ngã nhào xuống đất. Miệng liên tục nôn ra máu đen và co giật toàn thân , nhũ mẫu đã mời đại phu về khám nhưng được báo lại là ca ca của nàng bị trúng độc . Mà lại trúng độc " Phi hồn tán " loại độc này không dễ gì mà chữa được .

Cầm Thanh Tuyết có dò hỏi nguyên nhân chỉ thấy mấy người lắc đầu không biết .

Vừa bước vào đến cửa Cầm Thanh Tuyết là đã nghe tiếng khóc lớn của nhũ mẫu vang lên :

- Tam Thiếu gia à người mau tỉnh dậy đi, người mau mở mắt ra , người mở mắt ra nhìn nhũ mẫu ta đây. Người có mệnh hệ gì ta xuống hoàng tuyền biết ăn nói với phu nhân thế nào đây... hu... hu...

Cầm Thanh Tuyết mở cửa bước vào phòng, trong phòng chỉ thấy Cầm Thanh Phong nằm bất động trên giường, nhũ mẫu thì quỳ gối dưới đất bàn tay vẫn nắm lấy bàn tay của huynh ấy mà nức nở.

Cầm Thanh Tuyết bước nhanh vào trong , khuôn mặt vừa thấy sợ hãi vừa lo sợ , đây cũng là lần đầu nàng thấy hoảng loạn như vậy , từ khi xuyên không tới đây chỉ có ca ca là yêu thương nàng nhất , cũng là người thân đáng tin nhất của nàng .

Cầm Thanh Tuyết bước nhanh về phía giường, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt tím xanh của Cầm Thanh Phong đang bấy tỉnh nàng liền lạnh giọng nói :

- Đây là chuyện gì ? Nhũ mẫu ca ca của ta là có chuyện gì..

Nhũ mẫu có lẽ đã khóc rất nhiều , bà dù tuổi đã tứ tuần, những vết nhăn do vất vả đã in hằn lên đôi gò má . Bao năm trong phủ nếu không phải bà ấy cưu mang và chăm sóc có lẽ hai huynh muội họ không sống tốt được như bây giờ.

Thấy khuôn mặt thất thần còn có chút nhợt nhạt lại thêm chút sưng lên trông vì khóc của nhũ mẫu càng khiến Cầm Thanh Tuyết lo sợ.

Thấy Cầm Thanh Tuyết trở về nhũ mẫu liền quỳ gối nắm lấy tay của nàng mà nói :

- Tứ tiểu thư người về rồi. Người mau đi tìm ai đó có thể vào cung xin hoàng thượng mời vài người của thái y viện về khám cho tam thiếu gia được không?

Cầm Thanh Phong nằm trên giường lại tiếp tục ho và thổ huyết, từng bụm máu bắn ra ngoài tất cả đã chuyển thành màu đen đặc quánh.

Cầm Thanh Tuyết sợ hãi lấy khăn trên giường giúp ca ca của mình lau đi. Giọng nói thập phần gấp gáp :

- Mau.. mau ... Nhũ mẫu người giúp con tìm thái y hay đại phu. Sau này còn nhất định lấy thân làm trâu ngựa để đền ơn họ.

Nhũ mẫu khóc càng lớn , Giọng nói như lạc cả đi :

- Tiểu thư, tiểu nhân đã nhờ người đi tìm thái y và đại phu nhưng ai cũng lắc đầu nói kịch độc đã xâm chiếm vào tim . Chuyện cứu chữa là không thể nào được... Lão gia sáng nay đã cùng mấy vị đại nhân đi khảo sát tại vùng biên ải chắc phải dăm ngày nữa mới có thể trở về được.

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu không tin những lời nhũ mẫu vừa nói , làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được. Trong chuyện này chắc chắn có ai đó giở trò , nàng đưa tay nắm lấy cổ tay ca ca đặt vào chính cổ tay để kiểm tra mạch tượng .

Trước đây bạn thân của Cầm Thanh Tuyết rất có hứng thú với ngành y học và trị liệu dân gian, còn kéo nàng phải đi học cùng vài khóa học y thuật . Sau khi sờ mạch Cầm Thanh Phong song khiến Cầm Thanh Tuyết cả kinh, sợ hãi , mạch của huynh ấy yếu tới mức nàng cố sức và bấm huyệt để đả thông mạch mà còn không thấy được mạch tượng nữa rồi.

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nhìn nhũ mẫu , giọng nói cũng bị nước mắt làm cho nhòe đi .

- Không đúng ... Phụ thân của ta đang ở đâu ... Ta ... ta sẽ đi cầu xin ông ấy... biết đâu thái y viện của hoàng thất toàn người tài giỏi sẽ cứu được huynh ấy.

Vừa nói hết câu thì lời nói thều thào của Cầm Thanh Phong vang lên, bàn tay với sức lực yếu ớt cũng nắm lấy bàn tay của Cầm Thanh Tuyết :



- A Tuyết ... A Tuyết ...Không cần tìm ai nữa cả ... Lại dây ca ca có chuyện muốn nói với muội ...

Giọng nói yếu ớt của Cầm Thanh Phong làm Cầm Thanh Tuyết nổi lên nỗi chua sót và đau lòng. Nhìn từng ngụm máu đen ho ra từ miệng của ca ca làm nàng biết ca cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Cầm Thanh Tuyết ngồi sụp xuống nắm lấy bàn tay của Cầm Thanh Phong mà khóc òa lên sướt mướt .

Cầm Thanh Phong dùng nốt chút sức lực cuối cùng để nói :

- A Tuyết ... huynh không còn nhiều thời gian bên cạnh muội nữa rồi ...khụ ... khụ...Ta xin lỗi vì đã không thể tiếp tục... ở lại thay mẫu thân bảo vệ tốt cho muội được. Muội hứa với ta một chuyện có được không?

Giọng Cầm Thanh Phong càng khó nhọc thều thào hơn.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu nói :

- Được... Ta hứa với huynh ,chuyện gì ta cũng

hứa với huynh...

Nước mắt Thanh Tuyết rơi xuống từng hạt

từng hạt. Kiếp trước vì lạnh lùng thờ ơ với gia

đình khiến đến khi nàng chết rồi cũng không có cảm nhận được sự yêu thương từ gia đình.

Khoảng thời gian qua không ngắn nhưng nàng lại thật tâm được vị ca ca này bao bọc che trở.

Cầm Thanh Tuyết vô cùng hận bản thân , không ngờ kiếp này nàng vẫn là người vô dụng như thế.

Cầm Thanh Phong ngừng lấy sức một lát lại liền nói :

- Hứa với ta ... sau này tìm cách rời khỏi đây , ở nơi đây không an toàn như vẻ bề ngoài đâu...

Từ khi ta có nhận thức vẫn luôn cảm nhận được một điều là... Luôn luôn có ai đó đứng phía sau giúp đỡ chúng ta... Khụ... khụ...Nhất định sau này biết họ muội phải thật tâm cảm tạ họ nghe không.

Cầm Thanh Tuyết thấy ca ca ho ra bụm máu lớn liền khóc to, bàn tay nhẹ vuốt lưng cho ca ca , giọng nói lạc hẳn đi :

- Được... Được ta hứa . Ta hứa với huynh sẽ

tìm cách rời khỏi nơi này... Huynh đừng nói nữa ... Ta đi tìm phụ thân ...

Nở nụ cười mãi nguyện cuối cũng Cầm Thanh

Phong nắm tay Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nói :



- Ta... Không được rồi... Muội nhớ chăm sóc tốt bản thân... và phải trở nên thật mạnh mẽ ...nghe chưa.

Cầm Thanh Phong kêu lên một tiếng dài ,đôi mắt cũng dần nhắm lại, bàn tay hắn cũng theo thế mà thả lỏng rồi khẽ buông tay của Cầm Thanh Tuyết ra và rơi xuống.

Cầm Thanh Tuyết hét lên trong tuyệt vọng :

- Ca ca. Người đừng đi. Hu hu... Ở lại với muội có được không... A... A... A....

Nhũ mẫu cũng đau lòng không kém gì , vốn bà chẳng có một mụn con , lại được phân phó hai tiểu hài tử này . Từ lâu trong tâm bà đã coi hai đứa như con mình mà chăm sóc, thật không ngờ hai đứa trẻ này lớn lên là sống tốt và hiểu chuyện.

Tam thiếu gia thì luôn yêu thương và cưng chiều tứ tiểu thư, mỗi lần chịu đòn của Cầm thừa tướng cũng là tam thiếu ra chịu thay cho tứ tiểu thư.

Còn về tứ tiểu thư rất hay chốn ra ngoài chơi, nhưng mỗi lần trở về đều mua phần bánh yêu thích cho tam thiếu gia. Hơn thế hai đứa nhở này cũng rất nghe lời bà và lo lắng cho bà.

Nhũ mẫu đi tới bên cạnh ôm lấy Cầm Thanh Tuyết vào lòng , cả hai người cùng khóc tới nghẹn lòng.

Vậy là đám tang của Cầm Thanh Phong cũng được làm ngay sau đó , cũng ở ngay trong biệt viện xa nhất trong phủ . Chính vì Cầm thừa tướng đang đi tới khảo sát ở ngoài biên giời nên đại phu nhân mới lộng hành như vậy.

Cầm Thanh Tuyết ghi hận trong lòng , ca ca của nàng thân là đích nam trong phủ ít nhất vẫn là được cử hàng tang lễ ở chính viện trong phủ. Nhưng đại phu nhân lại lấy uy quyền mà quyết cấm không cho, bà ta chỉ lấy lí do là nhi tử của bà ta đang ôn thi để vào quốc tử giám trong hoàng cung học mà nghiêm cấm ồn ào.

Tang lễ diễn ra cũng hết sức sơ sài, nghe tin Cầm Thanh Phong chết nhị phu nhân cũng tới thăm hỏi , trên mặt thì nhị phu nhân mang vẻ buồn rầu nhưng trong lòng lại đầy vui xướng.

Cả ngày hôm đó cho tới đêm Cầm Thanh Tuyết không khóc cũng không ăn , không ngủ . Nàng ngồi thần người trước lĩnh cữu của ca ca , ánh mắt thất thần đầy mất mát.

Đầu giờ sửu ( khoảng 1h sáng) đêm đó khi tất cả đều đi nghỉ ngơi , trong biệt viện hẻo lánh của Cầm Thanh Tuyết chỉ có mỗi hai gia đinh đang ngủ gật ngoài góc sân . Trong phòng vẻn vẹn mấy ánh nến mờ nhạt và làn khói hương nghi ngút trên Linh cữu . Âm thanh trở nên tĩnh mịch , một làn gió nhẹ thổi qua trong phòng cũng là lúc xuất hiện thêm một bóng đen phía cửa.

Cầm Thanh Tuyết ôm gối cũng không buồn để ý , nàng bây giờ như chỉ còn sác thịt không chút linh hồn.

Đông Phương Lãnh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn tiều tụy của Cầm Thanh Tuyết không khỏi đầu lòng , bước chân nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Cầm Thanh Tuyết, cởi chiếc áo choàng ngoài của mình khoác lên người nàng.

Cầm Thanh Tuyết lúc bấy giờ mới ngước mắt lên nhìn Đông Phương Lãnh, như bám được vật bám trong lúc chơi vơi nàng đưa tay ôm chầm lấy hắn rồi khóc nấc lên , giọng nói cũng lạc đi :

- Hu... hu... Ta... ta mất ca ca rồi... Sau này ta phải làm sao...

Cầm Thanh Tuyết khóc òa lên khiến Đông Phương Lãnh luống cuống không biết phải làm sao. Hắn đưa tay ôm nàng vào ngực bàn tay vuốt nhẹ lưng nàng an ủi.

Đây cũng là lần đầu tiên trên đời Đông Phương Lãnh thân cận với người khác , tim lại loạn đi một nhịp, trong lòng đã định sẵn nàng là người hắn sẽ thành thân sau này , nàng cũng là định mệnh của đời hắn.

Đông Phương Lãnh vuốt nhẹ mái tóc óng ả, thơm mát của Cầm Thanh Tuyết để nàng mặc ý khóc ở trong lòng . Giọng nói thập phần ôn nhu phát ra :

- Đợi ta , đợi ta trở nên mạnh mẽ sẽ tới đưa nàng rời đi... Sau này bất cứ ai làm nàng buồn , nhất định ta sẽ đem hắn ra băm thành trăm mảnh có được không?

Cầm Thanh Tuyết sau một ngày lại thêm một đêm thức trắng , khóc nức nở trong lòng Đông Phương Lãnh song liền nằm gọn trong ngực của Đông Phương Lãnh ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau