Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 17: Gặp Phương Diêu Hoa Hống Hách.

Trước Sau
Cầm thừa tướng ngay ngày hôm sau đã thông báo quyết định của mình cho tất cả các vị phu nhân và nhi tử trong phủ về việc : Cầm Thanh Tuyết thay thế Cầm Phương Liên sẽ vào cung tham gia yến tiệc mừng thọ thái hậu vào hai ngày tới. Đại phu nhân thân thể không khỏe nên ở lại phủ nghỉ ngơi và nhị phu nhân thay thế bà vào cung.

Cũng vì mặt mũi của Cầm thừa tướng phủ nên ông lệnh cho quản gia ngay ngày hôm đó đưa Cầm Thanh Tuyết ra ngoài thành tây chợ lớn vào " Gấm Nhung phường " tiệm vải và xiêm y lớn nhất nhì trong kinh thành để chọn và mua vài bộ vải xiêm y, trang sức chuẩn bị tham gia yến tiệc.

Đại phu nhân thần sắc vẫn còn chưa tốt lên sau biến cố đêm hôm tước . Nhưng sau khi nghe tim Cầm thừa tướng quyết định thì ánh mắt hiện liền tia căm phẫn , giọng nói như hét lên tức giận về phía nha hoàn Tiểu Lục:

- Được... được lắm lão già lại muốn qua mặt ta . Chưa có sự đồng ý của ta đã dám cho người thay thế mẹ con vào cung. Ngươi mau đi mang giấy bút tới đây cho ta, ta phải viết thư cho Hoàng hậu, ta mới nhi tử của ta mới là đích chủ mẫu và nữ nhi của ta mới đúng là đích nữ trong phủ.

Tiểu Lục vội vàng đi cung kính gật đầu rồi lui xuống lấy giấy bút.

Đại phu nhân lại nhìn về phía Cầm Phương Liên ngồi thu mình ở góc tường mặt hiện tia tức giận. Trong đầu đại phu nhân nổi tia ác độc, nếu Trầm Kim Anh hạ sinh nhi tử trong bụng an toàn vậy sau này bà cũng sẽ khó mà yên ổn giữ chức chủ mẫu trong phủ. Mà nhi tử của bà cũng khó lòng nắm giữ được tất cả gia sản của Cầm phủ. Trước hết vẫn là tìm cách hạ bệ Trầm Kim Anh rồi mới tính đến nha đầu kia.

Đại phu nhân đi tới bên giường nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Cầm Phương Liên mà lạnh lùng nói lớn:

- Phương Liên con định như vậy tới bao giờ, nếu con còn không mau tỉnh dậy thì chức thái tử phi hay trắc phi của Thái tử cũng không thể làm đâu.

Cầm Phương Liên nhìn thấy mẫu thân liền nắm chặt lấy tay bà rồi hét lên :

- Mẫu thân.. Mẫu thân... con sợ lắm.. Ở đây .. ở đây có rất nhiều bàn tay dính máu... Con sợ...

- Bốp..

Đại phu nhân đau đớn , buồn bực không kiềm được lòng mà đánh cho đại tiểu thư một bạt tai , bà hét lên :

- Con...

Cầm Phương Bình ở ngoài liền chạy vào nắm lấy tay mẫu thân của mình rồi nói :

- Mẫu thân người đừng tức giận nữa... Tỷ ấy cũng không muốn như vậy mà...

Phương Diêu Chinh ôm Cầm Phương Bình vào lòng rồi khóc lóc nói :

- Phương Bình.. Con nói xem mẫu thân phải làm sao đây , tỷ tỷ con cứ như vậy thì mẫu thân con sau này biết sống làm sao trong phủ này.

Cầm Phương Bình vuốt vuốt lưng mẫu thân của mình rồi nhẹ giọng đáp :

- Mẫu thân , chúng ta chẳng phải còn có hoàng hậu và nhà ngoại tổ phụ nữa sao. Hoàng hậu nhất định làm chủ cho chúng ta mà...

Phương Diêu Chinh lau mắt gật đầu nói với Cầm Phương Bình:

- Đúng , đúng con mau thay ta viết một lá thư cho Hoàng hậu và một lá thư cho ngoại tổ phụ con.



Cầm Phương Bình gật đầu, hắn dìu mẫu thân lên ghế ngồi rồi nói :

- Mẫu thân người ngồi đây để con qua phòng lấy Giấy bút.

Phương Diêu Chinh gật đầu để nhi tử rời đi.

*****

Bên này Cầm Thanh Tuyết mặc dù rất không thích tham gia tiệc gì hết , nhưng Cầm thừa tướng đã quyết thì nàng không thể không nghe theo. Nàng uể oải đi cùng quản gia và A Minh tới khu trợ ở phía tây vào Gấm Nhung phường như lời Cầm thừa tướng căn rặn.

Ngồi trên xe ngựa sốc nảy Cầm Thanh Tuyết nhăn mặt khó chịu, trong đầu suy nghĩ lại tối hôm trước ngồi xe ngựa của tam vương gia trở về phủ cũng đâu có sốc như vậy đâu. Nàng còn ngủ được một giấc nữa mà, hôm đó lên xe Cầm Thanh Tuyết không để ý nhiều nhưng trên xe ngựa của tam vương gia thật sự rất là êm ái và thơm mùi đàn hương .

Ngồi trong xe ngựa Cầm Thanh Tuyết được quản gia nhắc nhở hôm nay chắc sẽ có rất nhiều vị tiểu thư, phu nhân tới các quán phường mua xiêm y và trang sức chuẩn bị cho ngày tham gia yến tiệc.

Cầm Thanh Tuyết vốn là người đơn giản không thích cầu kì nên nàng đáp lại quản gia:

- Thanh Tuyết cũng không thích mấy thứ quá cầu kì, vào tới nơi quản gia cứ tự mình nhìn ưng ý là được.

Quản gia từ khi nào lại thấy hảo cảm với vị tứ tiểu thư trước mặt này , nha đầu này rất thông minh, lại hiểu chuyện , tính tình khá trầm. Tiếp xúc qua ông cũng nhận ra tứ tiểu thư không có ồn ào như đại tiểu thư. Vừa rồi nếu là đại tiểu thư hẳn ông đã bị trách phạt và đại tiểu thư hẳn cũng làm ầm lên và tốn thêm rất nhiều ngân lượng trong phủ nữa.

Bước xuống xe ngựa Cầm Thanh Tuyết cũng không quá ngạc nhiên với khung cảnh trước mặt. Tất cả đều ồn, áo náo nhiệt hơn ngày thường mà trước kia nàng vẫn thường hay đi qua.

Người ra người vào lướt qua người Cầm Thanh Tuyết khiến nàng khó chịu mà nhăn mày, những vị phu nhân và đám nữ nhi đi qua lại nồng đậm mùi son phấn và mùi trang phục mới vải mới .

Bước vào trong theo quản gia Cầm Thanh Tuyết luôn đi lảng tránh khỏi mấy người nữ nhân bên trong, nàng khẽ giọng nói với quản gia:

- Quản gia hay là ông cứ chọn đại theo số áo cũ của ta nhé, ta cũng không quá cầu kì . Ta và A Minh ra ngoài mua bánh điểm tâm rồi đợi ông ở trên xe ngựa nhé.

Quản gia lắc đầu rồi nói về phía Cầm Thanh Tuyết:

- Tứ tiểu thư , người lâu rồi cũng không mua xiêm y , số đo xiêm y cũ ở phủ mỗi năm cũng phải thay đổi một lần. Lần này tới đây vừa hay để lão nô lấy lại số đo của người.

Lúc này một vị cô nương thân mặc trang phục giản dị bước từ trong quầy ra , nàng ta hướng về phíaCầm Thanh Tuyết và quản gia rồi gọi :

- Cầm tiểu thư mời qua bên này lấy số đo vào chọn y phục, màu sắc yêu thích và phù hợp với mình .

Cầm Thanh Tuyết nghe gọi đành bất đắc dĩ nhìn quản gia rồi bước qua chỗ người vừa gọi mình . A Minh cũng lật đật bước theo phía sau nàng.

Sau khi đo song số đo trên người của Cầm Thanh Tuyết vị cô nương đó liền nhiệt tình có đôi phần cởi mở nói với nàng :

- Cầm tiểu thư không biết đã ngắm qua hay chọn được bộ nào phù hợp hay chưa? Tiểu nữ là tên là A Hương chuyên làm phục vụ và cũng là chủ quản trong quầy , Cầm tiểu thư có yêu cầu gì cứ nói với tiểu nữ , hay giờ ta dẫn người đi xem một vòng xem có ưng bộ y phục nào hay không?

Cầm Thanh Tuyết có chút ngạc nhiên về mức độ phục vụ ở đây , nàng liền hỏi lại :



- A Hương tỷ tỷ ai tới đây cũng đều được người dẫn đi xem sao? Vậy chẳng phải sẽ tốn rất nhiều nhân lực , hơn nữa ta cũng vừa xem qua một vòng. Bản thân Thanh Tuyết cũng không thích mấy bộ quá phô trương. Chẳng bay trong quầy còn nơi nào có y phục khác nữa sao?

A Hương nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp , thùy mị , uyển chuyển trước mặt. Nàng cũng có chút ghen tỵ bảo sao chủ tử lại yêu cầu mình trực tiếp tới chọn cho nha đầu này.

Nha đầu trước mặt này cũng không kiêu ngạo như , không xiểm nịnh và diêm dúa như những vị tiểu thư hay các vị công chúa khác vẫn thường hay đến đây.

A Hương cười nhẹ lắc đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng:

- Không có , tiểu thư là người đầu tiên được Gấm Nhung phường tiếp đãi tốt như vậy.

Cầm Thanh Tuyết còn đang thắc mắc chưa kịp trả lời liền bị tiếng nói lớn phía sau làm cho giật mình nhìn lại, chỉ thấy một nha đầu béo nục nịch , tuổi chắc hơn nàng vài tuổi đang đứng cách nàng hai thước, bàn tay mũm mĩm chỉ thẳng hướng nàng nói lớn :

- Ai ra, kia chẳng phải tiểu phế vật của Cầm phủ. Ngay cả tỷ tỷ cũng dám ra tay ám hại, để rành quyền và cung tham gia yến tiệc ngày mai hay sao?

Cầm Thanh Tuyết vốn cũng không muốn gây chuyện với người trước mặt , nàng ta chính là Phương Diêu Hoa cháu gái ruột của đại phu nhân . Nàng ta cũng có vài lần đến Cầm phủ làm khách nhưng tính tình ngang ngược, nàng mỗi lần gặp đều tránh đi thật xa không muốn gặp rắc rối.

Cầm Thanh Tuyết quay mặt nhìn A Hương rồi cười nhẹ, giọng nói vừa nhỏ vừa nhanh :

- A Hương tỷ tỷ, ta là người không thích nổi bật , tỷ thay ta chọn một vài bộ đơn giản theo số đo vừa rồi của ta. Tối rồi gửi qua Cầm thừa tướng phủ giúp ta nhé.

Không để A Hương kịp trả lời Cầm Thanh Tuyết nắm tay A Minh bước nhanh đi thẳng hướng cửa chính phía trước không muốn quay lại tiếp mặt với Phương Diêu Hoa.

Phương Diêu Hoa thấy Cầm Thanh Tuyết không thèm chú ý lời nói của mình, liền nổi cơn tức giận chạy lên nắm lấy bả vai của nàng kéo lại, vừa kéo lùi lại vừa nói lớn hơn nãy :

- Cầm Thanh Tuyết ngươi cái đồ đáng chết, mẫu thân ngươi không có nên ngươi không biết quy củ , lễ nghi là phải rồi.... Ngươi đi đâu ... Ta đã cho ngươi đi hay chưa?...Mẫu thân ngươi không dậy ngươi vậy... để ta dậy ngươi...

- Bốp..

Một tiếng bạt tai vang lên khiến đám người lựa xiêm y gần đó đồng loạt dừng tay và quay lại nhìn.

Người vừa bị ăn một bạt tai đó là Phương Diêu Hoa. Nàng ta ngã nằm xuống đất tay vẫn ôm mặt, nàng ta chưa khóc hay gào lên vì cú tát vừa rồi của Cầm Thanh Tuyết khiến nàng ta say sẩm mặt mày, mà chưa kịp phản ứng lại.

Cầm Thanh Tuyết mặt lạnh lùng, nàng xưa nay ghét nhất là ai dám khi dễ nàng về việc không có mẫu thân . Kiếp trước khi nàng còn rất bé, mẹ nàng cũng vì bạo bệnh mà chết , chỉ có tình yêu thương của bố và anh hai là không đủ, nàng cũng rất nhớ và yêu mẹ .

Kiếp này mới xuyên qua đã nhìn cảnh mẫu tử xa cách . Ngay cả một chút hơi ấm của bà cũng không có , nàng xưa nay ghét nhất ai khinh dễ mẫu thân mình.

Phương Diêu Hoa nằm trên đất lúc này mới tỉnh táo hơn, nàng ta gầm lớn lên về phía đám hạ nhân phía ngoài :

- Người đâu còn không mau vào bắt con nha đầu này lại đem đến quan phủ cho ta , cữu cữu ta làm quan lớn trong Hình phủ . Để xem hôm nay nha đầu này có bị cữu cữu ta sai người đánh chết hay không.

Ngay sau đó bên ngoài đám hạ nhân của Phương Diêu Hoa gồm sáu người chạy nhanh vào , ai nấy đều khuôn mặt hung giữ nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau