Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 47:

Trước Sau
Bà trừng mắt nhìn, Ôn Thiều Ngọc lập tức sợ hãi.

Hắn bế con gái lên giường: “Mẹ, mau xem cho con bé đi, nếu nghiêm trọng con sẽ đưa con bé lên trạm y tế.”

“Câu này nghe còn giống tiếng người đó.”

Bà Ôn cởi tất Ôn Oanh ra, nhìn vào mắt cá chân của cô bé, thấy đã sưng lên. Bà ấn nhẹ vào đó và hỏi: “Có đau không con?”

Ôn Oanh lắc đầu: “Không đau ạ.”

Bà Ôn thở phào nhẹ nhõm: “Không đau là được, vậy là không gãy xương, nhưng bây giờ con không thể đi học được. Chiều nay bảo ba con lên trường xin phép cho con nghỉ, đợi chân con khỏi hẳn rồi đi học tiếp.”

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Bà ơi, anh trai con đâu ạ?”

Bình thường vào giờ này, anh trai đã về lâu rồi, hôm nay sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?

“Anh trai con vào miền nam kiếm tiền rồi.”

Mặt Ôn Oanh lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Anh không học nữa ạ?”

Học mới có kiến thức, học mới có thể thay đổi số phận của bản thân.

Kiếp trước, cô bé nhìn anh trai không có bằng cấp, chỉ đành đi chuyển gạch ở công trường.

Công việc anh trai làm cực nhọc hơn ai hết, mà tiền lương lại thấp hơn nhiều so với người khác. Đám sinh viên kia, chỉ ngồi trong văn phòng, không lo nắng mưa. Trời nóng cũng chẳng đổ mồ hôi, có điều hòa mát mẻ vô cùng.



Lương của bọn họ còn cao gấp nhiều lần so với anh trai của cô bé.

Bà Ôn gật đầu: “Anh con nói học kỳ này không đi học nữa, bảo ba con nói với hiệu trưởng một tiếng, học kỳ này nó không đến lớp nữa.”

Vừa nghe nói anh trai không đi học nữa, mắt Ôn Oanh lập tức đỏ hoe, trong lòng vô cùng sốt ruột.

“Bà ơi, bà bảo anh trai về học tiếp đi! Sau này con lớn lên kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cần anh ấy học hành cho tốt là được.”

“Oanh Oanh!”

Ôn Oanh quá kích động, hai mắt trợn ngược lên, suýt nữa ngất đi.

Làm bà Ôn hoảng sợ.

Bà vừa véo ngón cái, vừa bóp nhân trung, cuối cùng mới khiến Ôn Oanh thở lại được. Ôn Oanh thấy xung quanh tối đen, đầu óc choáng váng, bản thân cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Oanh Oanh, con đừng vội, anh con không nói không đi học nữa. Chỉ là thằng bé sẽ đi học muộn một năm thôi.” Bà Ôn lo lắng cháu gái sẽ lại ngất đi vì lo lắng, vội vàng giải thích.

Ôn Oanh biết anh cô bé không phải không đi học, nhưng vẫn không yên tâm.

“Vậy bao giờ anh con về ạ?” Ôn Oanh tự thấy cô bé có trách nhiệm và nghĩa vụ phải trông chừng anh trai.

Chuyện này bà Ôn nào biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau