Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 49: Xảy Ra Chuyện
Nhưng một khi cô đã tới thế giới này, không biết về sau cô có thể trở về hay không, ít nhất bây giờ cô đã coi thế giới trong sách trở thành thế giới thật.
Bạch Lộ đáp: "Tuy cuộc sống ở đây khác kia, nhưng chủ tịch từng nói, lao động là hạnh phúc, phụ nữ chúng ta cũng có thể gánh một nửa bầu trời, không gì có thể ngăn cản chúng ta."
Mễ Tâm Nhi: "…Cô nói đúng, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, lao động là hạnh phúc, lao động là vinh quang."
Mễ Tâm Nhi cảm thấy nói chuyện cùng dân bản xứ nơi đây thật mệt mỏi.
Mễ Tâm Nhi chỉ có hai bộ quần áo, cô ta lại tới sớm nên giặt sắp xong rồi, sau khi giặt xong, cô ta chào Bạch Lộ một tiếng rồi rời đi.
Bạch Lộ nghĩ thầm, nữ chính nữ phụ đều xuất hiện, sau này trong đại đội sẽ náo nhiệt lắm đây.
Đợi đến khi Bạch Lộ giặt xong vỏ chăn về nhà, Tiền Quyên lén kể cho cô: "Em gái, vừa nãy thím Thu Bình có qua nhà mình, đón hai anh em nhà họ Cố về, mắt thím ấy hơi đỏ, hình như có chuyện gì đó."
Bạch Lộ cũng nói: "Sau khi em và anh cả nhận đồ ở công xã xong thì có gặp thím ấy, thím ấy nói con trai trong bộ đội gọi về, không biết là..."
Bạch Lộ không nói tiếp, Triệu Thu Bình chỉ có một người con trai, hy vọng không phải là con trai bà ấy gặp chuyện không may.
Nhưng trên thực tế là Bạch Lộ đã đoán đúng.
Tối đến, nhà họ Vương đang ăn cơm, vì có "bạn học của Bạch Lộ" gửi cánh gà ngâm ớt và chân gà sấy tới, nên cơm tối hôm nay có phần phong phú hơn. Nhất là cánh gà ngâm ớt, cay, rất cay, cay đến phát khóc, nhưng hương vị quá đỉnh.
Trong lúc người nhà họ Vương đang vừa đau khổ vừa sung sướng gặm cánh gà thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Triệu Thu Bình: "Á Phân... Á Phân có nhà không?"
"Đây, có đây." Phương Á Phân đứng dậy, "Thu Bình, bà ăn cơm tối chưa?"
Triệu Thu Bình dẫn theo Cố Kiền và Cố Khôn đi vào nhà chính, vẻ mặt bà khá tệ: "Á Phân, mai tôi muốn đi đến chỗ bộ đội, Dương Tử nó xảy ra chuyện, tôi gửi Cố Kiền và Cố Khôn ở nhà bà vài hôm."
Phương Á Phân giật mình sợ hãi: "Đừng ngại, bà cứ yên tâm giao hai đứa nó cho tôi. Dương Tử, nó bị làm sao vậy?"
Triệu Thu Bình che miệng khóc: "Dương Tử bị thương trong lúc thực hiện nhiệm vụ, giờ nó thành người thực vật rồi."
Phương Á Phân vội vàng vỗ vỗ vai Triệu Thu Bình: "Vậy... vậy... Người thực vật là sao?"
Bạch Lộ đáp: "Tuy cuộc sống ở đây khác kia, nhưng chủ tịch từng nói, lao động là hạnh phúc, phụ nữ chúng ta cũng có thể gánh một nửa bầu trời, không gì có thể ngăn cản chúng ta."
Mễ Tâm Nhi: "…Cô nói đúng, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, lao động là hạnh phúc, lao động là vinh quang."
Mễ Tâm Nhi cảm thấy nói chuyện cùng dân bản xứ nơi đây thật mệt mỏi.
Mễ Tâm Nhi chỉ có hai bộ quần áo, cô ta lại tới sớm nên giặt sắp xong rồi, sau khi giặt xong, cô ta chào Bạch Lộ một tiếng rồi rời đi.
Bạch Lộ nghĩ thầm, nữ chính nữ phụ đều xuất hiện, sau này trong đại đội sẽ náo nhiệt lắm đây.
Đợi đến khi Bạch Lộ giặt xong vỏ chăn về nhà, Tiền Quyên lén kể cho cô: "Em gái, vừa nãy thím Thu Bình có qua nhà mình, đón hai anh em nhà họ Cố về, mắt thím ấy hơi đỏ, hình như có chuyện gì đó."
Bạch Lộ cũng nói: "Sau khi em và anh cả nhận đồ ở công xã xong thì có gặp thím ấy, thím ấy nói con trai trong bộ đội gọi về, không biết là..."
Bạch Lộ không nói tiếp, Triệu Thu Bình chỉ có một người con trai, hy vọng không phải là con trai bà ấy gặp chuyện không may.
Nhưng trên thực tế là Bạch Lộ đã đoán đúng.
Tối đến, nhà họ Vương đang ăn cơm, vì có "bạn học của Bạch Lộ" gửi cánh gà ngâm ớt và chân gà sấy tới, nên cơm tối hôm nay có phần phong phú hơn. Nhất là cánh gà ngâm ớt, cay, rất cay, cay đến phát khóc, nhưng hương vị quá đỉnh.
Trong lúc người nhà họ Vương đang vừa đau khổ vừa sung sướng gặm cánh gà thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Triệu Thu Bình: "Á Phân... Á Phân có nhà không?"
"Đây, có đây." Phương Á Phân đứng dậy, "Thu Bình, bà ăn cơm tối chưa?"
Triệu Thu Bình dẫn theo Cố Kiền và Cố Khôn đi vào nhà chính, vẻ mặt bà khá tệ: "Á Phân, mai tôi muốn đi đến chỗ bộ đội, Dương Tử nó xảy ra chuyện, tôi gửi Cố Kiền và Cố Khôn ở nhà bà vài hôm."
Phương Á Phân giật mình sợ hãi: "Đừng ngại, bà cứ yên tâm giao hai đứa nó cho tôi. Dương Tử, nó bị làm sao vậy?"
Triệu Thu Bình che miệng khóc: "Dương Tử bị thương trong lúc thực hiện nhiệm vụ, giờ nó thành người thực vật rồi."
Phương Á Phân vội vàng vỗ vỗ vai Triệu Thu Bình: "Vậy... vậy... Người thực vật là sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất