Chương 8:
“Đây là lần thứ hai anh nói xin lỗi tôi tối nay.” Kiều Xu cười khúc khích, cô không để anh ta lấy ly rượu của mình đi mà nhanh chóng uống một ngụm cạn sạch: “Không uống nữa, tôi muốn về nhà, anh không cần đưa tôi về, cứ ở lại chơi với mọi người di, tôi tự mình bắt xe.”
“Không được, để tôi đưa cô về, một cô gái đi về trễ thế này không an toàn.” Anh ta đứng dậy.
Kiều Xu không từ chối nữa, cô khép mắt, cắn môi nói: “Cảm ơn.” Cũng không quan tâm anh ta có nghe thấy hay không, cô quay đầu chào những người còn lại rồi đi ra ngoài, Hứa Ngạn theo sát sau cô.
“Đợi một chút, tôi đi lấy xe.” Thấy Kiều Xu ngoan ngoãn gật đầu, Hứa Ngạn cười một cái.
Sau khi ngồi vào trong xe, Hứa Ngạn quay sang giúp cô cài dây an toàn, vì không thể tránh né đụng chạm được mà Hứa Ngạn hơi mất tự nhiên, lại thấy cô cũng không để ý mà chỉ đang mãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta không muốn cô cứ chìm vào cảm xúc buồn lòng nên liền hỏi thử cô có muốn nghe nhạc hay không, Kiều Xu lấy lại tinh thần ừ một tiếng.
Trong âm nhạc du dương là lời ca nhẹ nhàng của nữ ca sĩ:
When I was young
I’d listen to the radio
Waiting for my favorite songs
When they phayed I’d sing along
…
Là một bài hát cũ, cũng là bài hát Kiều Xu thích nhất.
Trong xe vẫn đang phát nhạc, Hứa Ngạn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kiều Xu, bên ngoài là màn đêm với những ngọn đèn lấp lánh, cô đang nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, trong nháy mắt khi ánh đèn chiếu sáng qua tấm kính pha lê, dường như Hứa Ngạn nhìn thấy được khuôn mặt của cô phản chiếu trên lớp kính cùng với hai hàng nước mắt dính trên đó, ngay cả khi khóc cô cũng thật im lặng.
Trái tim anh ta không kiềm được mà thắt lại một cái, nhíu mày, anh ta là bạn tốt với Phó Diệp, cũng tự nhận là mình hiểu rõ phẩm chất con người của Phó Diệp, nhưng anh ta lại không thể nào hiểu được tại sao Phó Diệp lại có thể đối xử với vợ mình như thế này. Thế nhưng anh không có tư cách để nói gì cả, chuyện giữa vợ chồng, người ngoài không thể xen vào được.
Về sau lại nói một tiếng với Phó Diệp vậy, ít nhất cũng phải hỏi thử xem đã có chuyện gì xảy ra.
Tới dưới nhà Kiều Xu, cô cũng đã bình thường trở lại, Hứa Ngạn cũng làm bộ như không biết gì cả, “Tới rồi, hôm nay cảm ơn anh.” Kiều Xu mỉm cười.
“Không có gì, đây là tôi nên làm, cần tôi đưa cô lên nhà không?” Hứa Ngạn lo cô uống quá nhiều rượu, cảm xúc sẽ không tốt.
“Không cần đâu, chỉ có mấy bước nên tôi còn có thể đi được.” Kiều Xu đóng cửa xe lại, “Hẹn gặp lại, Hứa tiên sinh.” Cô vừa xoay người một cái đã loạng choạng xém ngã, làm Hứa Ngạn hoảng sợ tới mức vội vàng ra khỏi xe, đi qua đỡ cô, “Để tôi đưa cô lên nhà.” Giọng điệu không cho phép cô từ chối.
Kiều Xu không tiếp tục giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để anh ta đưa cô lên nhà.
Đúng là Kiều Xu đứng không vững, mặc dù khả năng uống rượu của cô rất khá, nhưng chủ nhân cũ của cơ thể này lại rất ít khi uống rượu, cô khó lắm mới giữ được tỉnh táo, còn thân thể thì không tài nào điều khiển nổi, đến lúc vào thang máy gần như cả người cô đều dựa hết vào Hứa Ngạn.
Hứa Ngạn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, cảm giác trong tay hết sức rõ ràng, vì chỉ cách một tầng vải mỏng nên cảm giác không khác nào chạm vào trực tiếp cả. Huống chi cô còn dựa sát như thế, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, một nửa cơ thể của Kiều Xu đều dựa hết vào người anh ta, dáng người của cô thật sự rất tuyệt, ngực lớn eo nhỏ, mông cong nảy, quần áo mặc cuối mùa xuân lại mỏng, anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được hết hình dáng cơ thể của cô. Mùi hương và mùi rượu trên người phụ nữ so với lúc còn ở KTV thì rõ ràng hơn nhiều, cũng hấp dẫn hơn nhiều. Cô hé một nửa con mắt, đã không còn tỉnh táo nữa.
“Không được, để tôi đưa cô về, một cô gái đi về trễ thế này không an toàn.” Anh ta đứng dậy.
Kiều Xu không từ chối nữa, cô khép mắt, cắn môi nói: “Cảm ơn.” Cũng không quan tâm anh ta có nghe thấy hay không, cô quay đầu chào những người còn lại rồi đi ra ngoài, Hứa Ngạn theo sát sau cô.
“Đợi một chút, tôi đi lấy xe.” Thấy Kiều Xu ngoan ngoãn gật đầu, Hứa Ngạn cười một cái.
Sau khi ngồi vào trong xe, Hứa Ngạn quay sang giúp cô cài dây an toàn, vì không thể tránh né đụng chạm được mà Hứa Ngạn hơi mất tự nhiên, lại thấy cô cũng không để ý mà chỉ đang mãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta không muốn cô cứ chìm vào cảm xúc buồn lòng nên liền hỏi thử cô có muốn nghe nhạc hay không, Kiều Xu lấy lại tinh thần ừ một tiếng.
Trong âm nhạc du dương là lời ca nhẹ nhàng của nữ ca sĩ:
When I was young
I’d listen to the radio
Waiting for my favorite songs
When they phayed I’d sing along
…
Là một bài hát cũ, cũng là bài hát Kiều Xu thích nhất.
Trong xe vẫn đang phát nhạc, Hứa Ngạn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kiều Xu, bên ngoài là màn đêm với những ngọn đèn lấp lánh, cô đang nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, trong nháy mắt khi ánh đèn chiếu sáng qua tấm kính pha lê, dường như Hứa Ngạn nhìn thấy được khuôn mặt của cô phản chiếu trên lớp kính cùng với hai hàng nước mắt dính trên đó, ngay cả khi khóc cô cũng thật im lặng.
Trái tim anh ta không kiềm được mà thắt lại một cái, nhíu mày, anh ta là bạn tốt với Phó Diệp, cũng tự nhận là mình hiểu rõ phẩm chất con người của Phó Diệp, nhưng anh ta lại không thể nào hiểu được tại sao Phó Diệp lại có thể đối xử với vợ mình như thế này. Thế nhưng anh không có tư cách để nói gì cả, chuyện giữa vợ chồng, người ngoài không thể xen vào được.
Về sau lại nói một tiếng với Phó Diệp vậy, ít nhất cũng phải hỏi thử xem đã có chuyện gì xảy ra.
Tới dưới nhà Kiều Xu, cô cũng đã bình thường trở lại, Hứa Ngạn cũng làm bộ như không biết gì cả, “Tới rồi, hôm nay cảm ơn anh.” Kiều Xu mỉm cười.
“Không có gì, đây là tôi nên làm, cần tôi đưa cô lên nhà không?” Hứa Ngạn lo cô uống quá nhiều rượu, cảm xúc sẽ không tốt.
“Không cần đâu, chỉ có mấy bước nên tôi còn có thể đi được.” Kiều Xu đóng cửa xe lại, “Hẹn gặp lại, Hứa tiên sinh.” Cô vừa xoay người một cái đã loạng choạng xém ngã, làm Hứa Ngạn hoảng sợ tới mức vội vàng ra khỏi xe, đi qua đỡ cô, “Để tôi đưa cô lên nhà.” Giọng điệu không cho phép cô từ chối.
Kiều Xu không tiếp tục giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để anh ta đưa cô lên nhà.
Đúng là Kiều Xu đứng không vững, mặc dù khả năng uống rượu của cô rất khá, nhưng chủ nhân cũ của cơ thể này lại rất ít khi uống rượu, cô khó lắm mới giữ được tỉnh táo, còn thân thể thì không tài nào điều khiển nổi, đến lúc vào thang máy gần như cả người cô đều dựa hết vào Hứa Ngạn.
Hứa Ngạn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, cảm giác trong tay hết sức rõ ràng, vì chỉ cách một tầng vải mỏng nên cảm giác không khác nào chạm vào trực tiếp cả. Huống chi cô còn dựa sát như thế, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, một nửa cơ thể của Kiều Xu đều dựa hết vào người anh ta, dáng người của cô thật sự rất tuyệt, ngực lớn eo nhỏ, mông cong nảy, quần áo mặc cuối mùa xuân lại mỏng, anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được hết hình dáng cơ thể của cô. Mùi hương và mùi rượu trên người phụ nữ so với lúc còn ở KTV thì rõ ràng hơn nhiều, cũng hấp dẫn hơn nhiều. Cô hé một nửa con mắt, đã không còn tỉnh táo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất