Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực]
Chương 27:
Thẩm Viên nhắc nhở: "Đầu thỏ Vương Ký?"
Tưởng Tiểu Vũ: "Đúng, chính là quán của ông ta!"
Thẩm Viên: "Cái gã chủ quán đầu thỏ Vương Ký thật xấu tính, bán đầu thỏ vừa nhỏ, lại rất nhiều lông, tuy rằng giá rẻ, tôi cũng không dám ăn."
Bị người ta nhận ra, Từ Phong hoàn toàn hoảng loạn.
Mà lúc này Tiểu Cầm vẫn luôn nghi hoặc không giải thích: "Chẳng trách ngày hôm qua ăn đầu thỏ thất rất nhỏ, có rất nhiều lông, còn có một mùi dầu công nghiệp. Lúc tôi ăn cảm thấy vị hơi sai sai, hoàn toàn khác với đầu thỏ trước kia ăn ở Nhan Ký, không thơm, thịt còn có hơi thiu. Từ Phong, anh có nhớ lộn không đấy?"
Người khác nghi ngờ cậu ta còn chưa tính, đến cả bạn gái cũng không đứng chung chiến tuyến với mình, bị đông đảo ánh mắt dò xét đánh giá, trên mũi Từ Phong lấm tấm mồ hôi hột.
Cậu ta còn muốn tiếp tục ngụy biện, chết không nhận, nghe thấy Nhan Yên hững hờ nói: "Tôi nhớ phố ăn vặt có camera theo dõi, tra thử camera xem, tôi tin rằng có thể biết rõ nhanh thôi."
Từ Phong không mạnh miệng nổi nữa, cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, có lẽ tôi thật sự nhớ lầm."
Tưởng Tiểu Vũ "Chậc" một tiếng: "Nhìn còn trẻ tuổi, trí nhớ lú lẫn thế, suýt chút nữa oan uổng chủ quán người ta. May là nói rõ, nếu như không nói rõ ràng, sau này chủ quán người ta còn mở cửa được nữa không?"
Nói đến đây, Thẩm Viên rất tức giận: "Đúng vậy, thật là kỳ lạ, chị chủ bánh cuộn trái cây Nhan Ký của chúng tôi rất hiền, sao cậu có thể lộn chị ấy với đầu thỏ Vương Ký chứ? Tôi rất nghi ngờ có phải là ông chủ của đầu thỏ Vương Ký phái tới, chèn ép đồng nghiệp, để chúng tôi chỉ có thể mua đầu thỏ của ông ta."
Phải biết lúc Nhan Yên vừa mới bắt đầu bày sạp, ngày nào Thẩm Viên cũng dẫn theo bạn cùng phòng tới ủng hộ chuyện làm ăn của cô, mua bánh cuộn trái cây của cô.
Chỉ lo Nhan Yên cảm thấy ủ rũ, không bán nữa, thế cô ấy cũng không được ăn đầu thỏ ngon lành nữa rồi!
Ai dám ngăn cản cô ấy ăn đầu thỏ, chính là kẻ địch của Thẩm Viên cô ấy!
"Lòng dạ thật xấu xa, xùy." Trong đám người, không biết là ai mắng nhỏ một tiếng.
"Cô chủ, tôi muốn hai cái thỏ đầu, gói đầu thỏ cho tôi, không cần phải để ý đến người như thế."
Nhan Yên mỉm cười nói: "Không sao, có lẽ cậu học sinh này có trí nhớ không tốt. Muốn hai cái đầu thỏ đúng không, giờ tôi gói cho anh."
Nhan Yên bình tĩnh rộng lượng, kéo Từ Phong vào trong vũng bùn, ánh mắt của người chung quanh nhìn cậu ta lộ ra xem thường, Từ Phong không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, ảo não rời đi.
Tiểu Cầm do dự một hồi, cũng không có cách nào thuyết phục mình rằng Từ Phong có trí nhớ không tốt.
Cô chưa bao giờ biết, cậu ta lại là loại người nói dối thành tính.
Lúc Nhan Yên đang bận rộn, Tiểu Cầm đi tới nói xin lỗi cô: "Chuyện vừa rồi tạo thành ảnh hưởng không tốt với danh dự của cô, thật có lỗi, trở về tôi sẽ công khai xin lỗi cô ở diễn đàn trường, nếu như còn yêu cầu những bồi thường khác, tôi cũng có thể cố gắng bù đắp."
Thấy con gái người ta lộ vẻ mặt tự trách, Nhan Yên chủ động an ủi cô ấy: "Chuyện này không liên quan tới cô, cô cũng là người bị hại. Còn công khai xin lỗi, tôi chấp nhận tha thứ rồi."
Tiểu Cầm rũ mí mắt: "Tôi cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, không nghĩ ra tại sao anh ta lại như vậy?"
Thẩm Viên: "Thấy rẻ chứ sao, năm nay giá hàng tăng cao, đầu thỏ đều tăng giá, chỉ có gần trường học chúng ta không tăng, vẫn là giá ban đầu. Vốn không có lợi nhuận gì, 10 đồng một cái đầu thỏ, rất nhiều người vì tham rẻ mà đi mua."
Tưởng Tiểu Vũ: "Đúng, chính là quán của ông ta!"
Thẩm Viên: "Cái gã chủ quán đầu thỏ Vương Ký thật xấu tính, bán đầu thỏ vừa nhỏ, lại rất nhiều lông, tuy rằng giá rẻ, tôi cũng không dám ăn."
Bị người ta nhận ra, Từ Phong hoàn toàn hoảng loạn.
Mà lúc này Tiểu Cầm vẫn luôn nghi hoặc không giải thích: "Chẳng trách ngày hôm qua ăn đầu thỏ thất rất nhỏ, có rất nhiều lông, còn có một mùi dầu công nghiệp. Lúc tôi ăn cảm thấy vị hơi sai sai, hoàn toàn khác với đầu thỏ trước kia ăn ở Nhan Ký, không thơm, thịt còn có hơi thiu. Từ Phong, anh có nhớ lộn không đấy?"
Người khác nghi ngờ cậu ta còn chưa tính, đến cả bạn gái cũng không đứng chung chiến tuyến với mình, bị đông đảo ánh mắt dò xét đánh giá, trên mũi Từ Phong lấm tấm mồ hôi hột.
Cậu ta còn muốn tiếp tục ngụy biện, chết không nhận, nghe thấy Nhan Yên hững hờ nói: "Tôi nhớ phố ăn vặt có camera theo dõi, tra thử camera xem, tôi tin rằng có thể biết rõ nhanh thôi."
Từ Phong không mạnh miệng nổi nữa, cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, có lẽ tôi thật sự nhớ lầm."
Tưởng Tiểu Vũ "Chậc" một tiếng: "Nhìn còn trẻ tuổi, trí nhớ lú lẫn thế, suýt chút nữa oan uổng chủ quán người ta. May là nói rõ, nếu như không nói rõ ràng, sau này chủ quán người ta còn mở cửa được nữa không?"
Nói đến đây, Thẩm Viên rất tức giận: "Đúng vậy, thật là kỳ lạ, chị chủ bánh cuộn trái cây Nhan Ký của chúng tôi rất hiền, sao cậu có thể lộn chị ấy với đầu thỏ Vương Ký chứ? Tôi rất nghi ngờ có phải là ông chủ của đầu thỏ Vương Ký phái tới, chèn ép đồng nghiệp, để chúng tôi chỉ có thể mua đầu thỏ của ông ta."
Phải biết lúc Nhan Yên vừa mới bắt đầu bày sạp, ngày nào Thẩm Viên cũng dẫn theo bạn cùng phòng tới ủng hộ chuyện làm ăn của cô, mua bánh cuộn trái cây của cô.
Chỉ lo Nhan Yên cảm thấy ủ rũ, không bán nữa, thế cô ấy cũng không được ăn đầu thỏ ngon lành nữa rồi!
Ai dám ngăn cản cô ấy ăn đầu thỏ, chính là kẻ địch của Thẩm Viên cô ấy!
"Lòng dạ thật xấu xa, xùy." Trong đám người, không biết là ai mắng nhỏ một tiếng.
"Cô chủ, tôi muốn hai cái thỏ đầu, gói đầu thỏ cho tôi, không cần phải để ý đến người như thế."
Nhan Yên mỉm cười nói: "Không sao, có lẽ cậu học sinh này có trí nhớ không tốt. Muốn hai cái đầu thỏ đúng không, giờ tôi gói cho anh."
Nhan Yên bình tĩnh rộng lượng, kéo Từ Phong vào trong vũng bùn, ánh mắt của người chung quanh nhìn cậu ta lộ ra xem thường, Từ Phong không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, ảo não rời đi.
Tiểu Cầm do dự một hồi, cũng không có cách nào thuyết phục mình rằng Từ Phong có trí nhớ không tốt.
Cô chưa bao giờ biết, cậu ta lại là loại người nói dối thành tính.
Lúc Nhan Yên đang bận rộn, Tiểu Cầm đi tới nói xin lỗi cô: "Chuyện vừa rồi tạo thành ảnh hưởng không tốt với danh dự của cô, thật có lỗi, trở về tôi sẽ công khai xin lỗi cô ở diễn đàn trường, nếu như còn yêu cầu những bồi thường khác, tôi cũng có thể cố gắng bù đắp."
Thấy con gái người ta lộ vẻ mặt tự trách, Nhan Yên chủ động an ủi cô ấy: "Chuyện này không liên quan tới cô, cô cũng là người bị hại. Còn công khai xin lỗi, tôi chấp nhận tha thứ rồi."
Tiểu Cầm rũ mí mắt: "Tôi cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, không nghĩ ra tại sao anh ta lại như vậy?"
Thẩm Viên: "Thấy rẻ chứ sao, năm nay giá hàng tăng cao, đầu thỏ đều tăng giá, chỉ có gần trường học chúng ta không tăng, vẫn là giá ban đầu. Vốn không có lợi nhuận gì, 10 đồng một cái đầu thỏ, rất nhiều người vì tham rẻ mà đi mua."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất