Chương 17: Người Đầu Tiên
Chu Văn Âm lao tới cứu cô, nhưng cuối cùng cứu không được, cũng không bắt được cô.
Triệu Khả Hân ngã xuống, mặt đập xuống đất, khuôn mặt trong nháy mắt liền biến dạng. Cô đau đớn đưa tay che mặt, nhưng khi chạm vào vết máu trên mặt, cô kinh hãi hét lên: “A, mặt của ta.”
Chu Văn Âm nhìn gương mặt mặt đầy máu kia, sợ hãi, quay người trừng mắt nhìn Giang Ly Thanh.
Sắc mặt Giang Ly Thanh không thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy, nhắc nhở hai người: “Mặt của Triệu sư tỷ phải đến Y Đường ngay, nếu để quá muộn khuôn mặt sẽ bị phá hủy.”
Chu Văn Âm nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng đỡ Triệu Khả Hân đứng dậy: “Chờ chúng ta về sẽ tính sổ với ngươi.”
Giang Ly Thanh gật đầu: “Được, ta sẽ đợi.”
Người đầu tiên tấn công không phải nàng, có An Như Hứa có mặt ở đây sẽ làm chứng cho nàng.
Chu Văn Âm khó chịu quay sang nhìn An Như Hứa nói: “An sư huynh, xin sư phụ cho chúng ta nghỉ phép.”
An Như Hứa buồn bã gật đầu.
Chu Văn Âm đỡ Triệu Khả Hân, vội vàng cầm kiếm đi đến Y Đường.
Giang Ly Thanh từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm, lại vung kiếm, đồng thời nhắc nhở An Như Hứa đang đứng ở đó: “An sư huynh, nếu không đi sẽ muộn.”
An Như Hứa giật mình, vội vàng vung kiếm: “Đi, đi thôi.”
Hai người đã đến Giới Luật Đường đúng lúc.
Sau khi Hạ Chấn Đường đến, y liếc nhìn và cau mày: “Tại sao hơn nửa số người lại vắng mặt?”
Chu Chấn Yên lo sợ rằng hôm nay lại xảy ra rắc rối, nên chủ động đến giám sát, y thở dài, đối với Hạ Chấn Đường nói: “Hạ sư huynh, hôm qua huynh đã làm gì vậy? Sau khi rời khỏi Thiên Cảnh Kính, quá nhiều đệ tử bị thương, một nửa trong số họ vẫn đang dưỡng thương, đương nhiên không thể đến lớp.”
“Thế hệ tân đệ tử này là thật sự là vô dụng.” Hạ Chấn Đường bình luận.
Chu Chấn Yên không nói nên lời: “Hạ sư huynh, đừng nói như vậy, chính là ngươi vượt quá phạm vi, những lần trước chuyện này đều không xảy ra, sao có thể trách đệ tử được? Lần này tân đệ tử cũng là những người tài giỏi.”
Tất nhiên, nếu không phải là cây giống tốt thì không thể vào Côn Lôn được.
Y nhắc nhở Hạ Chấn Đường: “Đó là Mị ảnh kiếm thuật của Vệ Khinh Lam. Làm sao ngươi có thể lấy nó ra theo ý muốn? Đưa nó cho tân đệ tử. Hôm qua, Ứng sư huynh từ Y Đường đã đích thân đến đây. Với y thuật của huynh ấy, cũng đã dành mất nửa ngày mới có thể chữa trị hết, trước khi rời đi còn nhiều lần nhắc nhở ta, ngươi phải cẩn thận.”
Hạ Chấn Đường cười lạnh nói: “Ta có thể cẩn thận, nhưng yêu thú sẽ cẩn thận?”
Chu Chấn Yên nhìn y.
Hạ Chấn Đường vẻ mặt ủ rũ nói: “Các đệ tử mới của lớp này, liệu có thể giống như lớp trước không? Bí cảnh Kỳ Sơn những năm trước không được mở ra. Chẳng lẽ những đệ tử mới được tiếp nhận vào Giới Luật Đường này không được phép đi vào Kỳ Sơn Bí Cảnh? Dù sao cũng là cơ duyên trăm năm hiếm có, những người từ Trúc Cơ kỳ trở xuống đều có thể tiến vào thử vận may.”
Chu Chấn Yên không có gì để nói: “Nhưng dù vậy, chúng ta cũng phải thực hiện từng bước một.”
“Chỉ có một tháng, ngươi có chắc không?”
Hạ Chấn Đường liếc nhìn các đệ tử mới: “Hoặc ngươi có thể hỏi bọn chúng xem, bọn chúng có muốn bị ta cưỡng bức huấn luyện trong một tháng để có can đảm tiến vào bí cảnh núi Kỳ Sơn hay không, hoặc là muốn sống nhàn nhã một tháng, sau đó liền không có can đảm đi, cũng không dám đi. Nếu có can đảm thì cũng không thể sống sót bước ra được.”
Chu Chấn Yên hoàn toàn im lặng.
Hạ Chấn Đường thô lỗ nói: “Tu luyện là đi nghịch thiên, nếu không chịu được đau đớn thì về nhà đi.”
Chu Chấn Yên: “Hạ sư huynh nói đúng.”
Hắn đau đầu nghĩ, thế là xong, nếu hôm nay Y Đường lại bị quấy rầy, Ứng sư huynh lại đến giết hắn, hắn tốt nhất nên tránh xa! Để tránh đắc tội với cả hai người.
Hạ Chấn Đường chỉ vào Giang Ly Thanh: “Ra võ đài bên ngoài, ngươi tới trước.”
Giang Ly Thanh sờ mũi, nàng quả nhiên là người đầu tiên, cho nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn.
Chu Chấn Yên đang định rời đi, nhưng nghe vậy lại quay lại, đi theo hắn đến võ đài. Y cũng muốn xem hôm nay Giang Ly Thanh có bị thương hay không.
An Như Hứa nghĩ thầm, Giang sư muội thật đáng thương, lần nào cũng bị gọi đầu tiên, nàng không luyện tập, không biết có thể kiên trì hay không.
Mọi người đã đến võ đài.
Hạ Chấn Đường nhìn thấy thanh kiếm bình thường trong tay Giang Ly Thanh, cười giận dữ: “Ngươi vẫn sử dụng một thanh kiếm gãy?”
Giang Ly Thanh thấp giọng: “Ta không có thanh kiếm nào tốt hơn.”
Hạ Chấn Đường hừ lạnh, lấy ra một thanh kiếm ném cho nàng: “Dùng cái này, tiếp được một chiêu của ta, ngươi sẽ qua.”
Giang Ly Thanh nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy, không chắc chắn hỏi: “Tiên sinh, thanh kiếm của người...”
“Hỏng thì không cần phải trả tiền.” Hạ Chấn Đường dường như biết nàng đang lo lắng điều gì.
Giang Ly Thanh lập tức yên tâm, thu kiếm lại: “Được.”
Hạ Chấn Đường thấy nàng cầm chắc kiếm, không nói một tiếng, đột nhiên tấn công nàng, một đạo kiếm quang đánh tới, nhìn qua chỉ là một chiêu bình thường, nhưng lại biến thành vô số kiếm ảnh, kiếm quang trong nháy mắt bao phủ Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh hôm qua rõ ràng đã kiên trì đọc hết toàn bộ kiếm phổ trong tay, và luyện tập trong đầu suốt ba lần. Nhưng lúc này nàng đã quên hết tất cả, nàng vung kiếm theo bản năng để chống cự mà không có bất kỳ ý định nào, chỉ nghe thấy tiếng “cạch”, thanh kiếm vỡ vụn, toàn thân nàng bị gió kiếm ném đi, nàng va vào bức tường cao phía xa “rầm” một tiếng.
Âm thanh này lớn đến mức khiến nội tạng của mọi người cảm thấy đau đớn.
An Như Hứa lập tức chạy tới: “Giang sư muội!”
Thật sự đáng sợ. Rõ ràng là một thanh kiếm tốt, nhưng lại bị gãy.
Giang Ly Thanh cảm thấy chóng mặt sau khi bị đánh, thực sự rất đau, nhưng nàng không nôn ra máu, trước khi An Như Hứa đến gần, nàng đã tự mình đứng dậy, bám vào tường, thầm nghĩ, mọi chuyện đã kết thúc. Thật là một thảm họa. Thanh kiếm của y đã bị gãy. Nàng tự hỏi liệu y có phải là người giữ lời không.
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng một tia kiếm lại từ trên không đánh xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu nàng, nàng giật mình lùi lại, nhưng ánh kiếm đã đuổi theo quét ngang nàng. Nàng vừa kịp hai lần thoát chết trong gang tấc, nhưng đến lần thứ ba nàng không thể trốn thoát, chỉ có thể cuộn tròn tại chỗ, tránh khỏi vòng vây của kiếm phong, tốc độ lăn của nàng rất nhanh, nhưng không thể nhanh bằng kiếm, và một lần nữa, một kiếm lại chém tới. Nàng chỉ có thể lấy kiếm từ trong túi trữ đồ ra để chặn đứng lại kiếm khí, một tiếng “cạch” lại vang lên, một lần nữa, một thanh kiếm gãy thành từng mảnh. May mắn, nàng đã tránh được chiêu này, không kịp cho nàng thở dốc, kiếm phong lại đuổi theo nàng.
An Như Hứa sửng sốt một chút, thấy Giang Ly Thanh không kịp xử lý, liền tỉnh táo, nhanh chóng rút kiếm tham gia trận chiến để giúp đỡ Giang Ly Thanh. Những chiêu kiếm của hắn phức tạp hơn nhiều so với Giang Ly Thanh. Chúng được học từ Thiên Cảnh Kính ngày hôm qua, được sử dụng để đối phó với những chiêu thức trong Thiên Cảnh Kính. Thật không học vô ích. Hắn đã liên tiếp đối phó được ba chiêu kiếm, trước khi bị một cú đánh khiến thanh kiếm hất ra, đẩy hắn lật ngửa va vào tường, thanh âm không thua gì Giang Ly Thanh, “A” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhưng dù bị ném đi và bị thương, thanh kiếm vẫn không dừng lại, vẫn đuổi theo Giang Ly Thanh với ý định giết người. Giang Ly Thanh lần lượt lấy ra từng thanh kiếm trong túi chứa đồ, đau lòng nhìn chúng bị xé ra thành từng mảnh vụn. Khi chỉ còn lại một thanh kiếm cuối cùng, nàng cắn răng quyết định không lấy nữa. Nàng tùy tiện nhặt một cành cây và truyền linh lực vào nó. Sau đó, nhìn cành cây bị chặt ra từng mảnh. Nàng sắp khóc không ra nước mắt, cuối cùng nàng liều mạng, ném một cành cây trong tay về phía Hạ Chấn Đường.
Cành cây này được nàng truyền linh lực, nhìn như một cành cây nhỏ nhưng lại xuyên qua kiếm khí đến trước mặt Hạ Chấn Đường, buộc hắn phải thu kiếm để bảo vệ mình. “Kha” một tiếng, một nửa cành cây thành bột mịn, còn Giang Ly Thanh ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, như thể đã sống sót sau một thảm họa.
Hạ Chấn Đường giận dữ: “Chuyện quái gì thế?”
Chu Chấn Yên kinh ngạc cười lớn: “Quả nhiên là đệ tử thân truyền của Ngọc chưởng môn, mặc dù lời đồn không tốt, nhưng nàng lại thực sự đã tiếp được hai mươi chiêu từ ngươi. Hạ sư huynh, cuối cùng, nàng thực sự đã buộc ngươi phải thu kiếm để tự vệ, thật tuyệt vời.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Triệu Khả Hân ngã xuống, mặt đập xuống đất, khuôn mặt trong nháy mắt liền biến dạng. Cô đau đớn đưa tay che mặt, nhưng khi chạm vào vết máu trên mặt, cô kinh hãi hét lên: “A, mặt của ta.”
Chu Văn Âm nhìn gương mặt mặt đầy máu kia, sợ hãi, quay người trừng mắt nhìn Giang Ly Thanh.
Sắc mặt Giang Ly Thanh không thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy, nhắc nhở hai người: “Mặt của Triệu sư tỷ phải đến Y Đường ngay, nếu để quá muộn khuôn mặt sẽ bị phá hủy.”
Chu Văn Âm nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng đỡ Triệu Khả Hân đứng dậy: “Chờ chúng ta về sẽ tính sổ với ngươi.”
Giang Ly Thanh gật đầu: “Được, ta sẽ đợi.”
Người đầu tiên tấn công không phải nàng, có An Như Hứa có mặt ở đây sẽ làm chứng cho nàng.
Chu Văn Âm khó chịu quay sang nhìn An Như Hứa nói: “An sư huynh, xin sư phụ cho chúng ta nghỉ phép.”
An Như Hứa buồn bã gật đầu.
Chu Văn Âm đỡ Triệu Khả Hân, vội vàng cầm kiếm đi đến Y Đường.
Giang Ly Thanh từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm, lại vung kiếm, đồng thời nhắc nhở An Như Hứa đang đứng ở đó: “An sư huynh, nếu không đi sẽ muộn.”
An Như Hứa giật mình, vội vàng vung kiếm: “Đi, đi thôi.”
Hai người đã đến Giới Luật Đường đúng lúc.
Sau khi Hạ Chấn Đường đến, y liếc nhìn và cau mày: “Tại sao hơn nửa số người lại vắng mặt?”
Chu Chấn Yên lo sợ rằng hôm nay lại xảy ra rắc rối, nên chủ động đến giám sát, y thở dài, đối với Hạ Chấn Đường nói: “Hạ sư huynh, hôm qua huynh đã làm gì vậy? Sau khi rời khỏi Thiên Cảnh Kính, quá nhiều đệ tử bị thương, một nửa trong số họ vẫn đang dưỡng thương, đương nhiên không thể đến lớp.”
“Thế hệ tân đệ tử này là thật sự là vô dụng.” Hạ Chấn Đường bình luận.
Chu Chấn Yên không nói nên lời: “Hạ sư huynh, đừng nói như vậy, chính là ngươi vượt quá phạm vi, những lần trước chuyện này đều không xảy ra, sao có thể trách đệ tử được? Lần này tân đệ tử cũng là những người tài giỏi.”
Tất nhiên, nếu không phải là cây giống tốt thì không thể vào Côn Lôn được.
Y nhắc nhở Hạ Chấn Đường: “Đó là Mị ảnh kiếm thuật của Vệ Khinh Lam. Làm sao ngươi có thể lấy nó ra theo ý muốn? Đưa nó cho tân đệ tử. Hôm qua, Ứng sư huynh từ Y Đường đã đích thân đến đây. Với y thuật của huynh ấy, cũng đã dành mất nửa ngày mới có thể chữa trị hết, trước khi rời đi còn nhiều lần nhắc nhở ta, ngươi phải cẩn thận.”
Hạ Chấn Đường cười lạnh nói: “Ta có thể cẩn thận, nhưng yêu thú sẽ cẩn thận?”
Chu Chấn Yên nhìn y.
Hạ Chấn Đường vẻ mặt ủ rũ nói: “Các đệ tử mới của lớp này, liệu có thể giống như lớp trước không? Bí cảnh Kỳ Sơn những năm trước không được mở ra. Chẳng lẽ những đệ tử mới được tiếp nhận vào Giới Luật Đường này không được phép đi vào Kỳ Sơn Bí Cảnh? Dù sao cũng là cơ duyên trăm năm hiếm có, những người từ Trúc Cơ kỳ trở xuống đều có thể tiến vào thử vận may.”
Chu Chấn Yên không có gì để nói: “Nhưng dù vậy, chúng ta cũng phải thực hiện từng bước một.”
“Chỉ có một tháng, ngươi có chắc không?”
Hạ Chấn Đường liếc nhìn các đệ tử mới: “Hoặc ngươi có thể hỏi bọn chúng xem, bọn chúng có muốn bị ta cưỡng bức huấn luyện trong một tháng để có can đảm tiến vào bí cảnh núi Kỳ Sơn hay không, hoặc là muốn sống nhàn nhã một tháng, sau đó liền không có can đảm đi, cũng không dám đi. Nếu có can đảm thì cũng không thể sống sót bước ra được.”
Chu Chấn Yên hoàn toàn im lặng.
Hạ Chấn Đường thô lỗ nói: “Tu luyện là đi nghịch thiên, nếu không chịu được đau đớn thì về nhà đi.”
Chu Chấn Yên: “Hạ sư huynh nói đúng.”
Hắn đau đầu nghĩ, thế là xong, nếu hôm nay Y Đường lại bị quấy rầy, Ứng sư huynh lại đến giết hắn, hắn tốt nhất nên tránh xa! Để tránh đắc tội với cả hai người.
Hạ Chấn Đường chỉ vào Giang Ly Thanh: “Ra võ đài bên ngoài, ngươi tới trước.”
Giang Ly Thanh sờ mũi, nàng quả nhiên là người đầu tiên, cho nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn.
Chu Chấn Yên đang định rời đi, nhưng nghe vậy lại quay lại, đi theo hắn đến võ đài. Y cũng muốn xem hôm nay Giang Ly Thanh có bị thương hay không.
An Như Hứa nghĩ thầm, Giang sư muội thật đáng thương, lần nào cũng bị gọi đầu tiên, nàng không luyện tập, không biết có thể kiên trì hay không.
Mọi người đã đến võ đài.
Hạ Chấn Đường nhìn thấy thanh kiếm bình thường trong tay Giang Ly Thanh, cười giận dữ: “Ngươi vẫn sử dụng một thanh kiếm gãy?”
Giang Ly Thanh thấp giọng: “Ta không có thanh kiếm nào tốt hơn.”
Hạ Chấn Đường hừ lạnh, lấy ra một thanh kiếm ném cho nàng: “Dùng cái này, tiếp được một chiêu của ta, ngươi sẽ qua.”
Giang Ly Thanh nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy, không chắc chắn hỏi: “Tiên sinh, thanh kiếm của người...”
“Hỏng thì không cần phải trả tiền.” Hạ Chấn Đường dường như biết nàng đang lo lắng điều gì.
Giang Ly Thanh lập tức yên tâm, thu kiếm lại: “Được.”
Hạ Chấn Đường thấy nàng cầm chắc kiếm, không nói một tiếng, đột nhiên tấn công nàng, một đạo kiếm quang đánh tới, nhìn qua chỉ là một chiêu bình thường, nhưng lại biến thành vô số kiếm ảnh, kiếm quang trong nháy mắt bao phủ Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh hôm qua rõ ràng đã kiên trì đọc hết toàn bộ kiếm phổ trong tay, và luyện tập trong đầu suốt ba lần. Nhưng lúc này nàng đã quên hết tất cả, nàng vung kiếm theo bản năng để chống cự mà không có bất kỳ ý định nào, chỉ nghe thấy tiếng “cạch”, thanh kiếm vỡ vụn, toàn thân nàng bị gió kiếm ném đi, nàng va vào bức tường cao phía xa “rầm” một tiếng.
Âm thanh này lớn đến mức khiến nội tạng của mọi người cảm thấy đau đớn.
An Như Hứa lập tức chạy tới: “Giang sư muội!”
Thật sự đáng sợ. Rõ ràng là một thanh kiếm tốt, nhưng lại bị gãy.
Giang Ly Thanh cảm thấy chóng mặt sau khi bị đánh, thực sự rất đau, nhưng nàng không nôn ra máu, trước khi An Như Hứa đến gần, nàng đã tự mình đứng dậy, bám vào tường, thầm nghĩ, mọi chuyện đã kết thúc. Thật là một thảm họa. Thanh kiếm của y đã bị gãy. Nàng tự hỏi liệu y có phải là người giữ lời không.
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng một tia kiếm lại từ trên không đánh xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu nàng, nàng giật mình lùi lại, nhưng ánh kiếm đã đuổi theo quét ngang nàng. Nàng vừa kịp hai lần thoát chết trong gang tấc, nhưng đến lần thứ ba nàng không thể trốn thoát, chỉ có thể cuộn tròn tại chỗ, tránh khỏi vòng vây của kiếm phong, tốc độ lăn của nàng rất nhanh, nhưng không thể nhanh bằng kiếm, và một lần nữa, một kiếm lại chém tới. Nàng chỉ có thể lấy kiếm từ trong túi trữ đồ ra để chặn đứng lại kiếm khí, một tiếng “cạch” lại vang lên, một lần nữa, một thanh kiếm gãy thành từng mảnh. May mắn, nàng đã tránh được chiêu này, không kịp cho nàng thở dốc, kiếm phong lại đuổi theo nàng.
An Như Hứa sửng sốt một chút, thấy Giang Ly Thanh không kịp xử lý, liền tỉnh táo, nhanh chóng rút kiếm tham gia trận chiến để giúp đỡ Giang Ly Thanh. Những chiêu kiếm của hắn phức tạp hơn nhiều so với Giang Ly Thanh. Chúng được học từ Thiên Cảnh Kính ngày hôm qua, được sử dụng để đối phó với những chiêu thức trong Thiên Cảnh Kính. Thật không học vô ích. Hắn đã liên tiếp đối phó được ba chiêu kiếm, trước khi bị một cú đánh khiến thanh kiếm hất ra, đẩy hắn lật ngửa va vào tường, thanh âm không thua gì Giang Ly Thanh, “A” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhưng dù bị ném đi và bị thương, thanh kiếm vẫn không dừng lại, vẫn đuổi theo Giang Ly Thanh với ý định giết người. Giang Ly Thanh lần lượt lấy ra từng thanh kiếm trong túi chứa đồ, đau lòng nhìn chúng bị xé ra thành từng mảnh vụn. Khi chỉ còn lại một thanh kiếm cuối cùng, nàng cắn răng quyết định không lấy nữa. Nàng tùy tiện nhặt một cành cây và truyền linh lực vào nó. Sau đó, nhìn cành cây bị chặt ra từng mảnh. Nàng sắp khóc không ra nước mắt, cuối cùng nàng liều mạng, ném một cành cây trong tay về phía Hạ Chấn Đường.
Cành cây này được nàng truyền linh lực, nhìn như một cành cây nhỏ nhưng lại xuyên qua kiếm khí đến trước mặt Hạ Chấn Đường, buộc hắn phải thu kiếm để bảo vệ mình. “Kha” một tiếng, một nửa cành cây thành bột mịn, còn Giang Ly Thanh ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, như thể đã sống sót sau một thảm họa.
Hạ Chấn Đường giận dữ: “Chuyện quái gì thế?”
Chu Chấn Yên kinh ngạc cười lớn: “Quả nhiên là đệ tử thân truyền của Ngọc chưởng môn, mặc dù lời đồn không tốt, nhưng nàng lại thực sự đã tiếp được hai mươi chiêu từ ngươi. Hạ sư huynh, cuối cùng, nàng thực sự đã buộc ngươi phải thu kiếm để tự vệ, thật tuyệt vời.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất