Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 20:
Tô Diên như quần chúng hóng hớt chuyện đời, đứng ngoài cuộc, không để tâm lời nói của Trương Lan Quyên.
Còn về điều khác... cô cảm thấy rất rắc rối, không thể nói suôn sẻ được.
Văn Yến cũng vừa xuống lầu, ý nghĩ cũng giống như cô nên thay cô nói:
“Rốt cuộc sao lại vậy? Sao con không nghe hiểu gì hết thế?”
Thấy Tô Kiến Quốc không muốn giải thích, Trương Lan Quyên đành phải lên tiếng.
Ở nửa tiếng trước, Triệu Tiểu Tuyết xem phim xong về nhà, trông rất vui vẻ, Trương Lan Quyên lại lo lắng sốt ruột, dò hỏi cô ta đi xem phim với ai?
Triệu Tiểu Tuyết không giấu giếm mà nói là Tiêu Kỳ, còn nói Tiêu Kỳ đang theo đuổi cô ta, nhưng tạm thời cô ta không đồng ý.
Điều này khiến Trương Lan Quyên khá bất ngờ, suy cho cùng cách đây không lâu thằng nhóc đó đã đến nhà cầu hôn, người dạm hỏi là Tô Diên. Sao quay đi quay lại đã nhìn trúng Tiểu Tuyết?
Chẳng qua nghĩ đến điều kiện của nhà họ Tiêu thuộc số một số hai trong đại viện, Tiểu Tuyết lại ở nông thôn chưa được giáo dục gì, bà không khỏi nghĩ: Hình như Tiểu Tuyết có thể gả cho Tiêu Kỳ cũng tốt.
Cha Tô tan làm về nhà vừa vặn nghe cuộc nói chuyện giữa họ, hôm nay lại nghe được lời đồn vớ vẩn ở nơi khác, cho rằng Tiêu Kỳ chân đạp hai thuyền nên lập tức nổi giận.
Triệu Tiểu Tuyết bị dọa khóc, bấy giờ mới có cảnh tượng Tô Diên nhìn thấy lúc xuống lầu.
“Quả thật Tiêu Kỳ không phải mối tốt, dù là Tiểu Tuyết hay Diên Diên đều không thể gả cho cậu ta.”
Văn Yến làm bộ lòng đầy căm phẫn, trong lòng đang mắng Tiêu Kỳ là thằng khốn dám hủy hoại thanh danh của Tô Diên.
Sợ kế hoạch chuẩn bị tốt bị quấy rầy, Triệu Tiểu Tuyết lại bắt đầu lau nước mắt: “Tiêu Kỳ không phải loại người như thế, anh ấy đã sớm không còn dính líu gì với Diên Diên nữa, không chừng là ai ghen ghét nhà họ Tô của chúng ta hoặc là Diên Diên đã đắc tội ai đó nên mới có lời đồn như vậy.”
Tô Diên nhíu mày, lạnh lùng hỏi cô ta: “Ngày nào tôi cũng ở nhà thì đắc tội được ai? Đừng gán thân phận người bị hại lên người mình, tôi với Tiêu Kỳ không có bất kỳ quan hệ gì hết, cô thích là chuyện của cô, đừng coi tôi là kẻ địch ảo tưởng của mình.”
Lời giả nhân giả nghĩa bị chọc thủng không hề lưu tình, sắc mặt Triệu Tiểu Tuyết tái nhợt, muốn biện giải cho mình.
Nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị cha Tô cắt ngang: “Được rồi, cũng đã muộn, ngày mai mọi người còn phải đi làm, chuyện này về sau rồi tính, về ngủ đi thôi.”
Tô Diên là người đầu tiên xoay người rời đi, không muốn ở thêm một phút nào.
Tô Kiến Quốc làm lơ dáng vẻ đáng thương chực khóc của Triệu Tiểu Tuyết, chắp tay sau lưng trở về phòng ngủ.
Chỉ có Trương Lan Quyên còn ở lại an ủi cô ta: “Tiểu Tuyết, nếu không có những lời đồn đãi kia, có lẽ con và Tiêu Kỳ còn có khả năng. Nhưng hiện giờ mọi người đều cho rằng Diên Diên là vợ chưa cưới của cậu ta, sau này con vẫn nên cách xa cậu ta một chút, không thể dính vào rồi hủy hoại thanh danh của mình, biết chưa?”
Triệu Tiểu Tuyết tức giận khôn cùng, nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi của cha Tô, không tình nguyện gật đầu.
Đêm khuya.
Trương Lan Quyên lăn qua lộn lại ngủ không yên, dùng ngón tay chọc chọc chồng đang nằm cạnh, nói: “Ông có phát hiện con bé Diên Diên đó thay đổi không ít không? Không còn hiểu chuyện như trước kia nữa, đã vậy còn cứ thích chọc người ta tức điên. Giờ tôi nhìn thấy nó cũng hơi sợ sệt.”
Tô Kiến Quốc mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhịn tức nói: “Suy bụng ta ra bụng người, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này bà không thay đổi sao? Tựa như lời bà nói đêm nay là gì? Ai nghe xong mà không chạnh lòng chứ? Diên Diên là đứa trẻ ngoan, sớm muộn gì cũng bị bà chọc tức bỏ nhà đi thôi.”
Trương Lan Quyên ngồi phắt dậy, lập tức không vui: “Tôi có nói gì? Đó chẳng phải vì tốt cho nó thôi sao? Lời người xưa nói thì khó nghe vậy đấy, đúng là có lòng tốt mà nhận lại toàn thứ gì đâu!”
Mặt Tô Kiến Quốc lộ vẻ bất lực, cũng ngồi dậy theo, ôm lấy bà khẽ dỗ: “Được rồi, đừng nóng giận. Con cháu đều có phúc của con cháu, sau này chúng ta bớt quản chuyện của bọn nó lại được không?”
Trương Lan Quyên mím môi không nói gì.
Còn về điều khác... cô cảm thấy rất rắc rối, không thể nói suôn sẻ được.
Văn Yến cũng vừa xuống lầu, ý nghĩ cũng giống như cô nên thay cô nói:
“Rốt cuộc sao lại vậy? Sao con không nghe hiểu gì hết thế?”
Thấy Tô Kiến Quốc không muốn giải thích, Trương Lan Quyên đành phải lên tiếng.
Ở nửa tiếng trước, Triệu Tiểu Tuyết xem phim xong về nhà, trông rất vui vẻ, Trương Lan Quyên lại lo lắng sốt ruột, dò hỏi cô ta đi xem phim với ai?
Triệu Tiểu Tuyết không giấu giếm mà nói là Tiêu Kỳ, còn nói Tiêu Kỳ đang theo đuổi cô ta, nhưng tạm thời cô ta không đồng ý.
Điều này khiến Trương Lan Quyên khá bất ngờ, suy cho cùng cách đây không lâu thằng nhóc đó đã đến nhà cầu hôn, người dạm hỏi là Tô Diên. Sao quay đi quay lại đã nhìn trúng Tiểu Tuyết?
Chẳng qua nghĩ đến điều kiện của nhà họ Tiêu thuộc số một số hai trong đại viện, Tiểu Tuyết lại ở nông thôn chưa được giáo dục gì, bà không khỏi nghĩ: Hình như Tiểu Tuyết có thể gả cho Tiêu Kỳ cũng tốt.
Cha Tô tan làm về nhà vừa vặn nghe cuộc nói chuyện giữa họ, hôm nay lại nghe được lời đồn vớ vẩn ở nơi khác, cho rằng Tiêu Kỳ chân đạp hai thuyền nên lập tức nổi giận.
Triệu Tiểu Tuyết bị dọa khóc, bấy giờ mới có cảnh tượng Tô Diên nhìn thấy lúc xuống lầu.
“Quả thật Tiêu Kỳ không phải mối tốt, dù là Tiểu Tuyết hay Diên Diên đều không thể gả cho cậu ta.”
Văn Yến làm bộ lòng đầy căm phẫn, trong lòng đang mắng Tiêu Kỳ là thằng khốn dám hủy hoại thanh danh của Tô Diên.
Sợ kế hoạch chuẩn bị tốt bị quấy rầy, Triệu Tiểu Tuyết lại bắt đầu lau nước mắt: “Tiêu Kỳ không phải loại người như thế, anh ấy đã sớm không còn dính líu gì với Diên Diên nữa, không chừng là ai ghen ghét nhà họ Tô của chúng ta hoặc là Diên Diên đã đắc tội ai đó nên mới có lời đồn như vậy.”
Tô Diên nhíu mày, lạnh lùng hỏi cô ta: “Ngày nào tôi cũng ở nhà thì đắc tội được ai? Đừng gán thân phận người bị hại lên người mình, tôi với Tiêu Kỳ không có bất kỳ quan hệ gì hết, cô thích là chuyện của cô, đừng coi tôi là kẻ địch ảo tưởng của mình.”
Lời giả nhân giả nghĩa bị chọc thủng không hề lưu tình, sắc mặt Triệu Tiểu Tuyết tái nhợt, muốn biện giải cho mình.
Nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị cha Tô cắt ngang: “Được rồi, cũng đã muộn, ngày mai mọi người còn phải đi làm, chuyện này về sau rồi tính, về ngủ đi thôi.”
Tô Diên là người đầu tiên xoay người rời đi, không muốn ở thêm một phút nào.
Tô Kiến Quốc làm lơ dáng vẻ đáng thương chực khóc của Triệu Tiểu Tuyết, chắp tay sau lưng trở về phòng ngủ.
Chỉ có Trương Lan Quyên còn ở lại an ủi cô ta: “Tiểu Tuyết, nếu không có những lời đồn đãi kia, có lẽ con và Tiêu Kỳ còn có khả năng. Nhưng hiện giờ mọi người đều cho rằng Diên Diên là vợ chưa cưới của cậu ta, sau này con vẫn nên cách xa cậu ta một chút, không thể dính vào rồi hủy hoại thanh danh của mình, biết chưa?”
Triệu Tiểu Tuyết tức giận khôn cùng, nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi của cha Tô, không tình nguyện gật đầu.
Đêm khuya.
Trương Lan Quyên lăn qua lộn lại ngủ không yên, dùng ngón tay chọc chọc chồng đang nằm cạnh, nói: “Ông có phát hiện con bé Diên Diên đó thay đổi không ít không? Không còn hiểu chuyện như trước kia nữa, đã vậy còn cứ thích chọc người ta tức điên. Giờ tôi nhìn thấy nó cũng hơi sợ sệt.”
Tô Kiến Quốc mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhịn tức nói: “Suy bụng ta ra bụng người, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này bà không thay đổi sao? Tựa như lời bà nói đêm nay là gì? Ai nghe xong mà không chạnh lòng chứ? Diên Diên là đứa trẻ ngoan, sớm muộn gì cũng bị bà chọc tức bỏ nhà đi thôi.”
Trương Lan Quyên ngồi phắt dậy, lập tức không vui: “Tôi có nói gì? Đó chẳng phải vì tốt cho nó thôi sao? Lời người xưa nói thì khó nghe vậy đấy, đúng là có lòng tốt mà nhận lại toàn thứ gì đâu!”
Mặt Tô Kiến Quốc lộ vẻ bất lực, cũng ngồi dậy theo, ôm lấy bà khẽ dỗ: “Được rồi, đừng nóng giận. Con cháu đều có phúc của con cháu, sau này chúng ta bớt quản chuyện của bọn nó lại được không?”
Trương Lan Quyên mím môi không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất