Chương 6: Cơ Vân Khấu
Cơ Nhàn Dư đang chống má ở bên cửa sổ nghển cổ chờ mong.
Thấy tỳ nữ hai tay trống trơn trở về, khuỷu tay đang chống má của nàng ấy trật đi, vội vàng tiến lên nghênh đón với hai mắt tỏa sáng nói: "A tỷ nhận rồi ư?”
Tỳ nữ gật đầu: "Nhận rồi, đại tiểu thư nói bánh ngọt rất hợp khẩu vị, kêu nô tỳ thay nàng cảm ơn người.”
Cơ Nhàn Dư vội truy vấn: "Nàng đã mở ra xem rồi ư? Vòng tay thì sao, tỷ ấy có thích không, có từ chối không?”
Tỳ nữ suy nghĩ một lát mới đáp: "Nghe Bích Ngô nói đại tiểu thư thưởng thức vòng tay hồng ngọc rất lâu, chắc là rất thích nó.”
Cơ Nhàn Dư cười nhẹ nhàng thở phào.
Ba năm nay số lần tỷ muội các nàng gặp mặt rất ít, thỉnh thoảng khi Cơ Ngọc Dao hồi phủ, Cơ Nhàn Dư sẽ luôn tặng nàng cái này tặng nàng cái kia, chuyển của cải bảo bối của mình đến trước mặt nàng, nếu có một hai món có thể làm cho Cơ Ngọc Dao thích, vậy nàng sẽ còn vui vẻ hơn so với chính nàng ấy giữ lại.
Nhưng những thứ a tỷ thích quá ít, chỉ thỉnh thoảng thực sự không thể xua tan ý tốt của nàng ấy mới chọn một hai món không đáng giá nhất.
Thật ra Cơ Nhàn Dư hiểu được, không phải nàng không thích, nàng chỉ đang im hơi lặng tiếng xa lánh mình.
Nhưng lúc đầu giữa tỷ muội bọn họ cũng không phải như thế. Thuở nhỏ tình nghĩa chân thành tha thiết không tì vết, chỉ có điều dưới sự chỉ trích ngày qua ngày của mẫu thân mới đi tới hoàn cảnh xấu hổ như bây giờ.
Cơ Nhàn Dư không thích loại thay đổi này nên chỉ cảm thấy đau khổ, nhưng nàng ấy tận tình khuyên bảo đến đâu cũng không thể thuyết phục được Lâm Thiền, cũng chỉ có thể tự mình nỗ lực đi lấy lòng Cơ Ngọc Dao, kiệt lực kéo gần quan hệ đang dần dần trở nên xa lạ.
Vì thế, có thể Cơ Nhàn Dư ân cần quá đáng với Cơ Ngọc Dao.
Nàng ấy giống như được tiêm máu gà, lật hộp trang sức nói: "Thì ra a tỷ thích đá hồng ngọc, ta nhớ năm ngoái trong cung có thưởng một miêng huyết ngọc tương tự, ta lấy làm thành nhẫn hay là mài thành khuyên tai đây? Mau tìm cho ta đi!”
Tỳ nữ thường thẹn mướt mồ hôi vì phương thức đính lấy này của tiểu thư nhà mình, nhưng thấy nàng ấy muốn mở toàn bộ hộp trang sức ra vội vàng tìm thay nàng.
Sau một lúc lục lọi, Cơ Nhàn Dư cảm thấy mỹ mãn cầm chiếc khuyên tai Huyết Ngọc kia, chỉ có điều trước mắt sắc trời đã tối nên không tiện sai người đi đến biệt viện một chuyến, nàng ấy đành phải đè nén nội tâm vui sướng, vô cùng chờ mong ngày mai đến.
Sáng sớm ngày mai, a tỷ lại muốn tới thỉnh an mẫu thân.
Thật tốt, nàng ấy lại có thể gặp được a tỷ rồi!
Ở Cơ gia hết sức chú ý, sáng sớm chầu chực hỏi han cha nương là quy củ khó tránh khỏi, sáng sớm hôm sau, Cơ Ngọc Lạc đi tới chủ viện, chỉ có điều vốn tưởng rằng hôm nay Lâm Thiền vẫn sẽ tìm mọi cách gây khó dễ, không ngờ bà ta lại an phận dị thường, thậm chí có chút ỉu xìu không có tinh thần.
Bốn mắt nhìn nhau nhưng hai người đều không nói gì. Lâm Thiền cầm ly trà chậm rãi uống, để nàng đứng đực ra một hồi mới chậm rãi nói: "Sắp xuất giá rồi, ngươi còn có rất nhiều thứ phải học, ma ma giáo tập mời đến cho ngươi đã sắp tới rồi, ngươi học hành cho tốt với bà ta để sau này ở trước mặt người khác không đánh mất quy củ."
Cơ Ngọc Lạc đáp ứng, nữ nhi gia xuất giá đương thời đều phải mời ma ma giáo tập đến lên lớp, điều này cũng không có nghĩa là Lâm Thiền đối tốt với nàng.
Chỉ thấy Lâm Thiền hơi rối rắm giật giật môi, qua một lúc lâu mới phun ra một câu: "Nếu có gì thiếu thì hãy nói với Vạn ma ma.”
Giọng điệu cứng nhắc hiển nhiên không phải lời phát ra từ nội tâm, nhìn bộ dáng ngột ngạt kia của bà ta như thể đã được người ta nhắc nhở qua.
Người có thể ép được Lâm Thiền trong phủ, không phải Cơ Sùng Vọng thì là lão phu nhân Giang thị, Cơ Sùng Vọng mặc kệ việc vặt, vậy cũng chỉ có Giang thị bày mưu đặt kế.
Quả nhiên, Lâm Thiền lại dặn dò vài câu như có như không mới nói: "Cái rương này là tổ mẫu ngươi thêm của hồi môn khác cho ngươi, trong lúc ốm đau mà bà vẫn còn nhớ nhung đến ngươi, nếu ngươi rảnh rỗi thì đi thăm lão nhân gia đi."
Dứt lời, Vạn ma ma đã mang tới một cái rương vuông vắn, trong rương là một bộ mười hai cây trâm ánh vàng lấp lánh, thoạt nhìn rất đẹp mắt, lúc mở ra ngay cả Lâm Thiền cũng không tự giác liếc mắt một cái, trong mắt đầy tiếc nuối, đây là vật tương đối đáng giá trong của hồi môn của lão phu nhân, vốn tưởng rằng sẽ để lại cho Nhàn nhi...
Cơ Ngọc Lạc lộ ra sắc mặt được chiều mà sợ, còn ngạc nhiên nói: "Cái này... là tổ mẫu cho con ư?”
Lâm Thiền như nghẹn ở cổ họng "Ừ" một tiếng rất không nỡ.
Cơ Ngọc Lạc miệng nói lời cảm ơn tổ mẫu, đuôi lông mày hơi nhếch lên khó có thể thấy rõ, khi còn bé nàng từng gặp qua tổ mẫu này một lần, là một người xảo quyệt trong lòng chỉ quan tâm Cơ phủ sau này bị đánh giá ra sao, quen xu lợi tị hại, cũng không làm chuyện vô dụng không có lợi cho Cơ phủ.
Đang âm thầm phỏng đoán, thỉnh an sáng sớm hôm nay đã kết thúc. Lâm Thiền liếc mắt nhắc nhở: "Ngày mười lăm đừng quên.”
Mười lăm tháng mười là ngày giỗ của Cơ lão thái gia, bài vị của ông ta được cung phụng trong chùa, hàng năm vào lúc này, cả phủ đều phải đi dâng hương tế bái, cho dù là Cơ Ngọc Dao xưa nay bị đẩy ra rìa cũng không được vắng mặt.
Đương nhiên Cơ Ngọc Lạc không biết việc này, nhưng hiện tại nàng đã biết. Nàng dừng lại một lát liền đáp ứng, sau khi rời khỏi chủ viện, trên đường nàng hỏi Bích Ngô: "Hôm qua trong phủ có chuyện quan trọng nào xảy ra không?"
Bích Ngô mờ mịt nhìn nàng, không khỏi sợ hãi nói: "Nô tỳ chưa từng nghe nói, làm sao vậy tiểu thư?”
Nghĩ cũng đúng, Bích Ngô cả đêm đều ở biệt viện, nàng ấy có thể biết cái gì. Cơ Ngọc Lạc lắc đầu, nói: "Không có gì…”
Lời còn chưa dứt đã đụng phải một người ở góc hành lang, Cơ Ngọc Lạc lui về phía sau nửa bước đứng vững, ngẩng đầu thấy thì ra là Cơ Vân Khấu.
Trong ba tỷ muội Cơ gia không ai có bộ dáng bình thường, phần lớn các nàng đều thừa hưởng túi da tốt của Cơ Sùng Vọng, cho dù là Cố di nương tướng mạo bình thường nhưng sinh ra Cơ Vân Khấu cũng coi như một tiểu mỹ nhân thanh lệ.
Chỉ có điều lúc này hai mắt nàng ta đỏ bừng, trên má trái treo một dấu bàn tay thật sự không đẹp nổi.
Cơ Vân Khấu vội lấy tay che lại, chật vật nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!”
Cơ Ngọc Lạc cũng không tò mò đối với nguồn gốc của dấu bàn tay này, nhàn nhạt lướt qua một cái đã muốn rời khỏi người nàng ta, ai ngờ Cơ Vân Khấu bị thái độ hờ hững lạnh nhạt này của nàng chọc cho đau mắt, cũng không nhường đường mà nói với giọng điệu quái gở: "Đại tỷ tỷ quả nhiên là sắp gả cho nhân vật tầm cỡ, tự tin còn nhiều hơn ngày xưa.”
Cơ Ngọc Lạc liếc nàng ta rồi rất chậm gật đầu, nói: "Hoàn hảo, không thể so với Nhị muội muội thanh âm vang dội được.”
Cơ Vân Khấu giật mình, trong mắt hiện lên một tia xa lạ và kinh ngạc.
Giữa dòng chính và dòng thứ là lạch trời, con cái thứ xuất nếu khắp nơi bị chuốc lấy ý nghĩ không bằng dòng chính, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng thù địch, nhưng bề ngoài cũng phải giả bộ hòa khí.
Nhưng Cơ Ngọc Dao thì khác, phía sau nàng không có người chống lưng, từ trước đến nay Cơ Vân Khấu không sợ nàng, những năm gần đây đã châm chọc khiêu khích không ít bên ngoài, trưởng tỷ nàng nhát gan sợ phiền phức nên cũng không trả lời lại dù chỉ một lần.
Cơ Vân Khấu căng khóe miệng, nghĩ thầm người trước mặt nhất định đã biết cái gì đó mới dám nói móc nàng ta như vậy.
Nghĩ đến đây, mắt nàng ta lại đỏ lên, nắm chặt cổ tay "Cơ Ngọc Dao" nói: "Ngươi có ý gì, có phải ngươi đã sớm biết phụ thân muốn gả ta cho học sinh nghèo kia không? Nhất định là tam muội đã nói với ngươi, có phải chuyện này là ý của phu nhân không?”
Thì ra là bởi vì chuyện này.
Chỉ e rằng Cơ Vân Khấu thật sự đã oan uổng người ta rồi. Học sinh nghèo trong miệng nàng ta là môn sinh đắc ý nhất của Cơ Sùng Vọng, nếu thật sự để Lâm Thiền đến chọn, nhất định sẽ chọn kẻ kém nhất.
Đáng tiếc dù là Cố Nhu hay Cơ Vân Khấu cũng không hiểu lý lẽ này.
Cơ Ngọc Lạc mỉm cười nói: "Nếu Nhị muội muội thật sự muốn biết, chi bằng đi hỏi mẫu thân rốt cuộc là thế nào đi, ở đây dây dưa với ta làm gì?"
Chẳng biết tại sao, Cơ Vân Khấu từ trong lời nói bình thường của nàng phẩm ra một tia châm chọc khác, như đang mắng nàng ta ngu xuẩn, nhưng lại nhìn vẻ mặt cũng không có gì khác thường của nàng, phảng phất như chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Trong nháy mắt Cơ Vân Khấu cảm thấy hoảng hốt, giọng nói cách đó không xa truyền đến: "A tỷ!”
Cơ Nhàn Dư từ dưới bóng râm chạy tới, nàng ấy nhìn cổ tay hai người đang lôi kéo, nhíu mày nói: "Nhị tỷ tỷ làm gì thế? Tỷ làm như thế sẽ đau a tỷ đấy.”
Cơ Vân Khấu buông tay ra, phiền phức nói: "Nói chuyện mà thôi, ta đi thỉnh an mẫu thân.”
Nàng ta lạnh mặt rời đi.
Thấy tỳ nữ hai tay trống trơn trở về, khuỷu tay đang chống má của nàng ấy trật đi, vội vàng tiến lên nghênh đón với hai mắt tỏa sáng nói: "A tỷ nhận rồi ư?”
Tỳ nữ gật đầu: "Nhận rồi, đại tiểu thư nói bánh ngọt rất hợp khẩu vị, kêu nô tỳ thay nàng cảm ơn người.”
Cơ Nhàn Dư vội truy vấn: "Nàng đã mở ra xem rồi ư? Vòng tay thì sao, tỷ ấy có thích không, có từ chối không?”
Tỳ nữ suy nghĩ một lát mới đáp: "Nghe Bích Ngô nói đại tiểu thư thưởng thức vòng tay hồng ngọc rất lâu, chắc là rất thích nó.”
Cơ Nhàn Dư cười nhẹ nhàng thở phào.
Ba năm nay số lần tỷ muội các nàng gặp mặt rất ít, thỉnh thoảng khi Cơ Ngọc Dao hồi phủ, Cơ Nhàn Dư sẽ luôn tặng nàng cái này tặng nàng cái kia, chuyển của cải bảo bối của mình đến trước mặt nàng, nếu có một hai món có thể làm cho Cơ Ngọc Dao thích, vậy nàng sẽ còn vui vẻ hơn so với chính nàng ấy giữ lại.
Nhưng những thứ a tỷ thích quá ít, chỉ thỉnh thoảng thực sự không thể xua tan ý tốt của nàng ấy mới chọn một hai món không đáng giá nhất.
Thật ra Cơ Nhàn Dư hiểu được, không phải nàng không thích, nàng chỉ đang im hơi lặng tiếng xa lánh mình.
Nhưng lúc đầu giữa tỷ muội bọn họ cũng không phải như thế. Thuở nhỏ tình nghĩa chân thành tha thiết không tì vết, chỉ có điều dưới sự chỉ trích ngày qua ngày của mẫu thân mới đi tới hoàn cảnh xấu hổ như bây giờ.
Cơ Nhàn Dư không thích loại thay đổi này nên chỉ cảm thấy đau khổ, nhưng nàng ấy tận tình khuyên bảo đến đâu cũng không thể thuyết phục được Lâm Thiền, cũng chỉ có thể tự mình nỗ lực đi lấy lòng Cơ Ngọc Dao, kiệt lực kéo gần quan hệ đang dần dần trở nên xa lạ.
Vì thế, có thể Cơ Nhàn Dư ân cần quá đáng với Cơ Ngọc Dao.
Nàng ấy giống như được tiêm máu gà, lật hộp trang sức nói: "Thì ra a tỷ thích đá hồng ngọc, ta nhớ năm ngoái trong cung có thưởng một miêng huyết ngọc tương tự, ta lấy làm thành nhẫn hay là mài thành khuyên tai đây? Mau tìm cho ta đi!”
Tỳ nữ thường thẹn mướt mồ hôi vì phương thức đính lấy này của tiểu thư nhà mình, nhưng thấy nàng ấy muốn mở toàn bộ hộp trang sức ra vội vàng tìm thay nàng.
Sau một lúc lục lọi, Cơ Nhàn Dư cảm thấy mỹ mãn cầm chiếc khuyên tai Huyết Ngọc kia, chỉ có điều trước mắt sắc trời đã tối nên không tiện sai người đi đến biệt viện một chuyến, nàng ấy đành phải đè nén nội tâm vui sướng, vô cùng chờ mong ngày mai đến.
Sáng sớm ngày mai, a tỷ lại muốn tới thỉnh an mẫu thân.
Thật tốt, nàng ấy lại có thể gặp được a tỷ rồi!
Ở Cơ gia hết sức chú ý, sáng sớm chầu chực hỏi han cha nương là quy củ khó tránh khỏi, sáng sớm hôm sau, Cơ Ngọc Lạc đi tới chủ viện, chỉ có điều vốn tưởng rằng hôm nay Lâm Thiền vẫn sẽ tìm mọi cách gây khó dễ, không ngờ bà ta lại an phận dị thường, thậm chí có chút ỉu xìu không có tinh thần.
Bốn mắt nhìn nhau nhưng hai người đều không nói gì. Lâm Thiền cầm ly trà chậm rãi uống, để nàng đứng đực ra một hồi mới chậm rãi nói: "Sắp xuất giá rồi, ngươi còn có rất nhiều thứ phải học, ma ma giáo tập mời đến cho ngươi đã sắp tới rồi, ngươi học hành cho tốt với bà ta để sau này ở trước mặt người khác không đánh mất quy củ."
Cơ Ngọc Lạc đáp ứng, nữ nhi gia xuất giá đương thời đều phải mời ma ma giáo tập đến lên lớp, điều này cũng không có nghĩa là Lâm Thiền đối tốt với nàng.
Chỉ thấy Lâm Thiền hơi rối rắm giật giật môi, qua một lúc lâu mới phun ra một câu: "Nếu có gì thiếu thì hãy nói với Vạn ma ma.”
Giọng điệu cứng nhắc hiển nhiên không phải lời phát ra từ nội tâm, nhìn bộ dáng ngột ngạt kia của bà ta như thể đã được người ta nhắc nhở qua.
Người có thể ép được Lâm Thiền trong phủ, không phải Cơ Sùng Vọng thì là lão phu nhân Giang thị, Cơ Sùng Vọng mặc kệ việc vặt, vậy cũng chỉ có Giang thị bày mưu đặt kế.
Quả nhiên, Lâm Thiền lại dặn dò vài câu như có như không mới nói: "Cái rương này là tổ mẫu ngươi thêm của hồi môn khác cho ngươi, trong lúc ốm đau mà bà vẫn còn nhớ nhung đến ngươi, nếu ngươi rảnh rỗi thì đi thăm lão nhân gia đi."
Dứt lời, Vạn ma ma đã mang tới một cái rương vuông vắn, trong rương là một bộ mười hai cây trâm ánh vàng lấp lánh, thoạt nhìn rất đẹp mắt, lúc mở ra ngay cả Lâm Thiền cũng không tự giác liếc mắt một cái, trong mắt đầy tiếc nuối, đây là vật tương đối đáng giá trong của hồi môn của lão phu nhân, vốn tưởng rằng sẽ để lại cho Nhàn nhi...
Cơ Ngọc Lạc lộ ra sắc mặt được chiều mà sợ, còn ngạc nhiên nói: "Cái này... là tổ mẫu cho con ư?”
Lâm Thiền như nghẹn ở cổ họng "Ừ" một tiếng rất không nỡ.
Cơ Ngọc Lạc miệng nói lời cảm ơn tổ mẫu, đuôi lông mày hơi nhếch lên khó có thể thấy rõ, khi còn bé nàng từng gặp qua tổ mẫu này một lần, là một người xảo quyệt trong lòng chỉ quan tâm Cơ phủ sau này bị đánh giá ra sao, quen xu lợi tị hại, cũng không làm chuyện vô dụng không có lợi cho Cơ phủ.
Đang âm thầm phỏng đoán, thỉnh an sáng sớm hôm nay đã kết thúc. Lâm Thiền liếc mắt nhắc nhở: "Ngày mười lăm đừng quên.”
Mười lăm tháng mười là ngày giỗ của Cơ lão thái gia, bài vị của ông ta được cung phụng trong chùa, hàng năm vào lúc này, cả phủ đều phải đi dâng hương tế bái, cho dù là Cơ Ngọc Dao xưa nay bị đẩy ra rìa cũng không được vắng mặt.
Đương nhiên Cơ Ngọc Lạc không biết việc này, nhưng hiện tại nàng đã biết. Nàng dừng lại một lát liền đáp ứng, sau khi rời khỏi chủ viện, trên đường nàng hỏi Bích Ngô: "Hôm qua trong phủ có chuyện quan trọng nào xảy ra không?"
Bích Ngô mờ mịt nhìn nàng, không khỏi sợ hãi nói: "Nô tỳ chưa từng nghe nói, làm sao vậy tiểu thư?”
Nghĩ cũng đúng, Bích Ngô cả đêm đều ở biệt viện, nàng ấy có thể biết cái gì. Cơ Ngọc Lạc lắc đầu, nói: "Không có gì…”
Lời còn chưa dứt đã đụng phải một người ở góc hành lang, Cơ Ngọc Lạc lui về phía sau nửa bước đứng vững, ngẩng đầu thấy thì ra là Cơ Vân Khấu.
Trong ba tỷ muội Cơ gia không ai có bộ dáng bình thường, phần lớn các nàng đều thừa hưởng túi da tốt của Cơ Sùng Vọng, cho dù là Cố di nương tướng mạo bình thường nhưng sinh ra Cơ Vân Khấu cũng coi như một tiểu mỹ nhân thanh lệ.
Chỉ có điều lúc này hai mắt nàng ta đỏ bừng, trên má trái treo một dấu bàn tay thật sự không đẹp nổi.
Cơ Vân Khấu vội lấy tay che lại, chật vật nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!”
Cơ Ngọc Lạc cũng không tò mò đối với nguồn gốc của dấu bàn tay này, nhàn nhạt lướt qua một cái đã muốn rời khỏi người nàng ta, ai ngờ Cơ Vân Khấu bị thái độ hờ hững lạnh nhạt này của nàng chọc cho đau mắt, cũng không nhường đường mà nói với giọng điệu quái gở: "Đại tỷ tỷ quả nhiên là sắp gả cho nhân vật tầm cỡ, tự tin còn nhiều hơn ngày xưa.”
Cơ Ngọc Lạc liếc nàng ta rồi rất chậm gật đầu, nói: "Hoàn hảo, không thể so với Nhị muội muội thanh âm vang dội được.”
Cơ Vân Khấu giật mình, trong mắt hiện lên một tia xa lạ và kinh ngạc.
Giữa dòng chính và dòng thứ là lạch trời, con cái thứ xuất nếu khắp nơi bị chuốc lấy ý nghĩ không bằng dòng chính, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng thù địch, nhưng bề ngoài cũng phải giả bộ hòa khí.
Nhưng Cơ Ngọc Dao thì khác, phía sau nàng không có người chống lưng, từ trước đến nay Cơ Vân Khấu không sợ nàng, những năm gần đây đã châm chọc khiêu khích không ít bên ngoài, trưởng tỷ nàng nhát gan sợ phiền phức nên cũng không trả lời lại dù chỉ một lần.
Cơ Vân Khấu căng khóe miệng, nghĩ thầm người trước mặt nhất định đã biết cái gì đó mới dám nói móc nàng ta như vậy.
Nghĩ đến đây, mắt nàng ta lại đỏ lên, nắm chặt cổ tay "Cơ Ngọc Dao" nói: "Ngươi có ý gì, có phải ngươi đã sớm biết phụ thân muốn gả ta cho học sinh nghèo kia không? Nhất định là tam muội đã nói với ngươi, có phải chuyện này là ý của phu nhân không?”
Thì ra là bởi vì chuyện này.
Chỉ e rằng Cơ Vân Khấu thật sự đã oan uổng người ta rồi. Học sinh nghèo trong miệng nàng ta là môn sinh đắc ý nhất của Cơ Sùng Vọng, nếu thật sự để Lâm Thiền đến chọn, nhất định sẽ chọn kẻ kém nhất.
Đáng tiếc dù là Cố Nhu hay Cơ Vân Khấu cũng không hiểu lý lẽ này.
Cơ Ngọc Lạc mỉm cười nói: "Nếu Nhị muội muội thật sự muốn biết, chi bằng đi hỏi mẫu thân rốt cuộc là thế nào đi, ở đây dây dưa với ta làm gì?"
Chẳng biết tại sao, Cơ Vân Khấu từ trong lời nói bình thường của nàng phẩm ra một tia châm chọc khác, như đang mắng nàng ta ngu xuẩn, nhưng lại nhìn vẻ mặt cũng không có gì khác thường của nàng, phảng phất như chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Trong nháy mắt Cơ Vân Khấu cảm thấy hoảng hốt, giọng nói cách đó không xa truyền đến: "A tỷ!”
Cơ Nhàn Dư từ dưới bóng râm chạy tới, nàng ấy nhìn cổ tay hai người đang lôi kéo, nhíu mày nói: "Nhị tỷ tỷ làm gì thế? Tỷ làm như thế sẽ đau a tỷ đấy.”
Cơ Vân Khấu buông tay ra, phiền phức nói: "Nói chuyện mà thôi, ta đi thỉnh an mẫu thân.”
Nàng ta lạnh mặt rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất