Chương 7: Thù Địch Mãnh Liệt
Đợi Cơ Vân Khấu đi xa, Cơ Nhàn Dư mới nhỏ giọng nói: "Sáng sớm Cố di nương nói lỡ miệng, nói là phụ thân muốn gả Nhị tỷ tỷ cho một học sinh, Nhị tỷ tỷ nghe xong không vui nên sáng sớm đã đến thư phòng náo loạn, tính tình phụ thân sao có thể để người ngoài bác bỏ chủ ý của ông chứ. Nàng ta bị mắng lại bị đánh nên chắc là đang phiền, nàng ta không nói lời gì bực mình chứ?”
Bên kia, Cơ Vân Khấu đi được một đoạn, nha hoàn Quyên Nhi đã khuyên nhủ: "Tiểu thư cần gì gây khó dễ cho đại tiểu thư, hiện giờ ở trong viện của phu nhân, tam tiểu thư bao che khuyết điểm như vậy, nếu náo loạn lên sẽ không tốt. Nếu phu nhân nghe nói, lỡ như lấy cớ người không tôn trọng đích trưởng nữ để tố cáo tới chỗ lão gia, chúng ta sẽ không có lời gì để biện luận rồi.”
Cơ Vân Khấu cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nhìn hai tỷ muội dưới hành lang đang ghé sát vào nhau nói nhỏ, sau đó Cơ Nhàn Dư đưa cho "Cơ Ngọc Dao" một cái hộp nhỏ, nói cười như yến oanh, hoàn toàn là một bộ dáng tỷ muội tình thâm.
Nàng ta nhìn chằm chằm "Cơ Ngọc Dao", nói với giọng điệu quái gở: "Nàng mà là đích nữ cái gì?”
Nha hoàn không lên tiếng coi như lời này của Cơ Vân Khấu là dang trào phúng tình trạng của đại tiểu thư.
Nhưng chỉ có Cơ Vân Khấu biết, Cơ Ngọc Dao vốn không phải là trưởng nữ, nàng ta vốn nên giống mình… Không, Cơ Ngọc Dao còn không bằng nàng ta!
A nương nàng ta tốt xấu gì cũng là thiếp thất của Cơ gia, nhưng Cơ Ngọc Dao...
Trong mắt Cơ Vân Khấu không khỏi lộ ra khinh bỉ.
Mấy năm nay, người bên cạnh đều cho rằng nàng ta thường thường trêu cợt làm khó Cơ Ngọc Dao chỉ là vì oán hận đối với dòng chính thứ mà phát tiết trên người nàng, dù sao thân phận đích nữ của Cơ Ngọc Dao là thật, không người nào có thể dựa giẫm cũng là thật.
Nhưng thật ra thì không.
Mới đầu, Cơ Vân Khấu quả thật không để ý đến trưởng tỷ yếu đuối dễ bắt nạt này, xem nàng sống không bằng mình còn có thể có một loại khoái cảm "Đích nữ thì đã thế nào", nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn tin lời đồn năm xưa, sợ dính vào vận xui bát tự xấu của Cơ Ngọc Lạc nên tránh xa nàng.
Không tính là quen thuộc, nhưng cũng tuyệt đối không làm khó dễ nàng.
Mãi đến khi có một ngày, Cố Nhu say rượu lôi kéo ma ma khóc lóc kể lể cuộc sống thiếp thất không dễ dàng đến dường nào, bà ta nói:
“Ai cũng nói phu nhân tính tình lạnh lùng vô tình, tình nghĩa của lão gia đối với nàng ta đã phai nhạt, nhưng chính thất dẫu sao cũng là chính thất, nếu thật sự xảy ra chuyện, lòng của ông ta cũng chỉ hướng về phu nhân của ông ta, ta thì được coi là cái gì chứ, ngày ngày hỏi han ân cần cũng không bằng người một nhà bọn họ.”
“Ngươi cho rằng ông ta thật sự có mấy phần tình cảm với ta? Ha, chẳng qua là ở chỗ Lâm thị không chiếm được lời tốt dịu dàng nhỏ nhen mà thôi. Lão gia là kẻ trọng sĩ diện thích người ta kính ông ta coi ông ta như thánh nhân, nhưng sao Lâm thị lại không biết những chuyện bẩn tim nát phổi mà ông ta đã làm chứ? Lâm thị biết bộ dạng bẩn thỉu của ông ta, ông ta không có thể diện trước mặt bà ta, nhưng ông ta cho rằng ta không biết mới sẵn lòng đến trước mặt ta nói vài câu.”
Cố Nhu cười khúc khích: "Nếu ông ta thật sự là thánh nhân, sao có thể làm ra chuyện ác bỏ nương giữ con như vậy. Chẳng qua có nên nói hay không, phu nhân chúng ta thật sự là người rộng lượng, thu nhận con của một kỹ nữ làm trưởng nữ, ngày ngày nghe nàng gọi mẫu thân ở trước mặt còn không phải muốn nôn chết luôn à, thật đúng là không phải ai cũng có thể làm chính thất phu nhân... Lúc trước kỹ nữ kia mang thai còn là một cặp…”
“Loảng xoảng" một tiếng, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, Cố Nhu trong nháy mắt bừng tỉnh, vội ngừng nói đứng dậy muốn đi xem.
Đáng tiếc không thể nghe Cố Nhu nói hết lời, nhưng lượng tin tức này cũng đủ làm cho Cơ Vân Khấu chấn động đến mất đi ba hồn bảy phách, nàng ta che môi giẫm lên chậu hoa gốm sứ bị vỡ nát đầy đất, ném mèo trong tay xuống hốt hoảng bỏ chạy.
Khi đó nàng ta mới biết được, hóa ra trưởng tỷ cũng không phải là đích nữ mà là thứ nữ giống như nàng ta, vả lại mẹ đẻ của nàng thậm chí chỉ là một kỹ nữ ti tiện, ngay cả tư cách được đưa vào gia môn cũng không có.
Sau đó nàng ta gặp lại Cơ Ngọc Dao, trong lòng không tự giác lấy nàng ra so sánh, cái loại khoái cảm trên cơ thân phận tài trí hơn người này, thứ nữ như nàng ta chưa bao giờ lĩnh hội qua, Cơ Vân Khấu thật sự thích loại cảm giác này, vì thế thường thường tìm chút cảm giác tồn tại trên người Cơ Ngọc Dao.
Nhưng dần dần, lòng ghen tị cũng tự nhiên sinh ra.
Mỗi khi nhìn thấy Cơ Nhàn Dư gần gũi với Cơ Ngọc Dao, miệng nói "A tỷ của ta" như thế này như thế kia, hoặc là giống như nha hoàn vừa rồi lấy đích thứ đến phân biệt Cơ Ngọc Dao cùng nàng ta, trong lòng Cơ Vân Khấu liền nghĩ, đều là thứ nữ, dựa vào đâu mà Cơ Ngọc Dao có thể chiếm được thân phận đích nữ chứ?
Nếu như không có tầng thân phận này, Cơ Nhàn Dư chưa chắc còn đối xử tốt với nàng như vậy.
Ngay cả a nương cũng thường xuyên buồn rầu nói: "Đừng nhìn hiện giờ tình trạng trưởng tỷ ngươi không tốt, nhưng dẫu sao nàng cũng là đích nữ, mặc dù hôn sự tương lai sẽ không quá tốt nhưng cũng sẽ không quá kém, ngược lại là ngươi…”
Ghen tị và bất bình như vậy mới khiến nàng ta có lòng thù địch mãnh liệt đối với Cơ Ngọc Dao.
Nhất là hôm nay, cảnh ngộ hôn sự của hai người khác nhau một trời một vực, Cơ Vân Khấu càng nghĩ càng không cam lòng, hốc mắt nhanh chóng đỏ một vòng, nước mắt xẹt qua gò má chỉ cảm thấy đau rát.
Nha hoàn ở bên cẩn thận thúc giục, Cơ Vân Khấu mới từ trong chuyện cũ hoàn hồn lại, lại nhìn dưới hành lang đã không còn lấy một bóng người.
Cơ Ngọc Lạc đã trở lại biệt viện.
Nàng lấy lý do nghỉ ngơi cho Bích Ngô lui ra, tựa vào bên cửa sổ loay hoay với trang sức trên đầu mà lão phu nhân tặng, dây trân châu lắc lư dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sóng lại rất đẹp mắt.
Nhưng thiên hạ không có bánh nhân thịt cho không, cho dù nàng cũng không quá quan tâm đối với những tâm tư quanh co này, nhưng trực giác cho rằng chuyện xảy ra hôm qua không phải chuyện nhỏ gì.
Cơ Ngọc Lạc ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ gọi: "Triêu Lộ.”
Tiếng nói rơi xuống đất, đám bóng cây trên mái hiên đột nhiên run rẩy một lúc, lá cây tuôn rơi xuống đất, theo đó còn có một thiếu nữ lưng mang kiếm rơi xuống đất.
Bộ dáng nàng ấy ước chừng mới mười bốn mười lăm tuổi, đuôi ngựa buộc lên cao cao, trong miệng ngậm kẹo hoan hoan hỉ nhảy tới: "Tiểu thư!"
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nghe vậy, thiếu nữ từ trong ngực lấy ra một quyển sách, chữ trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có chính nàng ấy xem hiểu được, nàng ấy lật qua vài trang, nói: "Hôm qua Cố di nương sai người đi đến sòng bạc Thắng Lai…"
“Không phải cái này.” Cơ Ngọc Lạc ngắt lời nàng, nói: "Thọ Xuân Đường, lão phu nhân Giang thị có việc gì không?”
Triêu Lộ cau mày lật vài trang, cũng không biết trong đó ghi lại bao nhiêu chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nàng ấy bỗng dưng dừng ở một trang nào đó: "Có thì có nhưng chẳng qua là chuyện canh ba. Lúc ấy Cơ Sùng Vọng nhận được tin tức vội vàng chạy vào trong cung, việc này kinh động đến Thọ Xuân Đường, Giang thị còn mời Lâm Thiền đến nói chuyện, nói là Hứa thái phó giảng bài cho thái tử bị bỏ tù vì tội mưu nghịch… Hình như là lời nói và việc làm của tiểu thái tử không thỏa đáng, trong lời nói ẩn chứa ý miệt thị kim thượng, mơ ước ngôi vị hoàng đế, sau khi kiểm chứng mới biết là thái phó truyền thụ.”
“Là Cẩm Y Vệ bắt người ư?”
“Hoắc Hiển?”
Triêu Lộ gật đầu đồng ý.
Còn lại không cần hỏi nữa nàng cũng đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Đương kim hoàng thượng sủng tín hoạn đảng cùng Cẩm Y Vệ, thế nên vây cánh của xưởng vệ (*) ở trong triều tùy ý hoành hành họa loạn triều cương, nhưng Cơ gia đi theo con đường "Thanh Chính", không thể nhập bọn với bọn họ để đập bảng hiệu của mình, mấy năm nay ông ta đã đắc tội với bọn họ không ít, nhất là Hoắc Hiển.
(*)Vệ xưởng:cơ cấu ảnh sát chính trị, vai trò của nó là âm thầm trinh sát lời nói và cử chỉ của các quan chức các cấp, nắm giữ thông tin tình báo, dưới sự cho phép có thể không thông qua quá trình xét xử của cơ quan tư pháp chính thức mà phán quyết và xử phạt tù nhân, cơ quan này phản ánh đặc điểm của chế độ độc tài của triều đại nhà Minh.
Nhưng những năm gần đây Hoắc Hiển ỷ vào hoàng ân càng ngày càng kiêu ngạo, những triều thần chống lại, từng người từng người một không phải bị giáng chức thì sẽ chết, trước mắt ngay cả nguyên lão ba triều như Hứa thái phó mà hắn cũng dám động vào, những người còn lại khó tránh khỏi nguy cơ.
Nếu không sao có thể để cho lão bà xảo quyệt này một mặt không muốn dính líu quan hệ với Hoắc Hiển để tránh làm bẩn danh dự của Cơ gia, một mặt lại muốn lưu lại đường lui cho hoàn cảnh suốt kiếp không ngóc đầu lên nổi trong tương lai chứ.
Cơ Ngọc Dao sắp gả đến Hoắc gia chính là đường lui kia.
Chỉ dùng mấy món trang sức rách nát và vài câu nói hay đã muốn nàng mang ơn, tổ mẫu tốt như bà ta không khỏi hơi coi thường người ta rồi đấy.
Cơ Ngọc Lạc nở nụ cười không nhẹ không nặng, đang định xua Triêu Lộ đi thì dừng lại một lát, bỗng nhiên nói: "Cố Nhu sai người đến sòng bạc làm gì?"
Bên kia, Cơ Vân Khấu đi được một đoạn, nha hoàn Quyên Nhi đã khuyên nhủ: "Tiểu thư cần gì gây khó dễ cho đại tiểu thư, hiện giờ ở trong viện của phu nhân, tam tiểu thư bao che khuyết điểm như vậy, nếu náo loạn lên sẽ không tốt. Nếu phu nhân nghe nói, lỡ như lấy cớ người không tôn trọng đích trưởng nữ để tố cáo tới chỗ lão gia, chúng ta sẽ không có lời gì để biện luận rồi.”
Cơ Vân Khấu cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nhìn hai tỷ muội dưới hành lang đang ghé sát vào nhau nói nhỏ, sau đó Cơ Nhàn Dư đưa cho "Cơ Ngọc Dao" một cái hộp nhỏ, nói cười như yến oanh, hoàn toàn là một bộ dáng tỷ muội tình thâm.
Nàng ta nhìn chằm chằm "Cơ Ngọc Dao", nói với giọng điệu quái gở: "Nàng mà là đích nữ cái gì?”
Nha hoàn không lên tiếng coi như lời này của Cơ Vân Khấu là dang trào phúng tình trạng của đại tiểu thư.
Nhưng chỉ có Cơ Vân Khấu biết, Cơ Ngọc Dao vốn không phải là trưởng nữ, nàng ta vốn nên giống mình… Không, Cơ Ngọc Dao còn không bằng nàng ta!
A nương nàng ta tốt xấu gì cũng là thiếp thất của Cơ gia, nhưng Cơ Ngọc Dao...
Trong mắt Cơ Vân Khấu không khỏi lộ ra khinh bỉ.
Mấy năm nay, người bên cạnh đều cho rằng nàng ta thường thường trêu cợt làm khó Cơ Ngọc Dao chỉ là vì oán hận đối với dòng chính thứ mà phát tiết trên người nàng, dù sao thân phận đích nữ của Cơ Ngọc Dao là thật, không người nào có thể dựa giẫm cũng là thật.
Nhưng thật ra thì không.
Mới đầu, Cơ Vân Khấu quả thật không để ý đến trưởng tỷ yếu đuối dễ bắt nạt này, xem nàng sống không bằng mình còn có thể có một loại khoái cảm "Đích nữ thì đã thế nào", nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn tin lời đồn năm xưa, sợ dính vào vận xui bát tự xấu của Cơ Ngọc Lạc nên tránh xa nàng.
Không tính là quen thuộc, nhưng cũng tuyệt đối không làm khó dễ nàng.
Mãi đến khi có một ngày, Cố Nhu say rượu lôi kéo ma ma khóc lóc kể lể cuộc sống thiếp thất không dễ dàng đến dường nào, bà ta nói:
“Ai cũng nói phu nhân tính tình lạnh lùng vô tình, tình nghĩa của lão gia đối với nàng ta đã phai nhạt, nhưng chính thất dẫu sao cũng là chính thất, nếu thật sự xảy ra chuyện, lòng của ông ta cũng chỉ hướng về phu nhân của ông ta, ta thì được coi là cái gì chứ, ngày ngày hỏi han ân cần cũng không bằng người một nhà bọn họ.”
“Ngươi cho rằng ông ta thật sự có mấy phần tình cảm với ta? Ha, chẳng qua là ở chỗ Lâm thị không chiếm được lời tốt dịu dàng nhỏ nhen mà thôi. Lão gia là kẻ trọng sĩ diện thích người ta kính ông ta coi ông ta như thánh nhân, nhưng sao Lâm thị lại không biết những chuyện bẩn tim nát phổi mà ông ta đã làm chứ? Lâm thị biết bộ dạng bẩn thỉu của ông ta, ông ta không có thể diện trước mặt bà ta, nhưng ông ta cho rằng ta không biết mới sẵn lòng đến trước mặt ta nói vài câu.”
Cố Nhu cười khúc khích: "Nếu ông ta thật sự là thánh nhân, sao có thể làm ra chuyện ác bỏ nương giữ con như vậy. Chẳng qua có nên nói hay không, phu nhân chúng ta thật sự là người rộng lượng, thu nhận con của một kỹ nữ làm trưởng nữ, ngày ngày nghe nàng gọi mẫu thân ở trước mặt còn không phải muốn nôn chết luôn à, thật đúng là không phải ai cũng có thể làm chính thất phu nhân... Lúc trước kỹ nữ kia mang thai còn là một cặp…”
“Loảng xoảng" một tiếng, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, Cố Nhu trong nháy mắt bừng tỉnh, vội ngừng nói đứng dậy muốn đi xem.
Đáng tiếc không thể nghe Cố Nhu nói hết lời, nhưng lượng tin tức này cũng đủ làm cho Cơ Vân Khấu chấn động đến mất đi ba hồn bảy phách, nàng ta che môi giẫm lên chậu hoa gốm sứ bị vỡ nát đầy đất, ném mèo trong tay xuống hốt hoảng bỏ chạy.
Khi đó nàng ta mới biết được, hóa ra trưởng tỷ cũng không phải là đích nữ mà là thứ nữ giống như nàng ta, vả lại mẹ đẻ của nàng thậm chí chỉ là một kỹ nữ ti tiện, ngay cả tư cách được đưa vào gia môn cũng không có.
Sau đó nàng ta gặp lại Cơ Ngọc Dao, trong lòng không tự giác lấy nàng ra so sánh, cái loại khoái cảm trên cơ thân phận tài trí hơn người này, thứ nữ như nàng ta chưa bao giờ lĩnh hội qua, Cơ Vân Khấu thật sự thích loại cảm giác này, vì thế thường thường tìm chút cảm giác tồn tại trên người Cơ Ngọc Dao.
Nhưng dần dần, lòng ghen tị cũng tự nhiên sinh ra.
Mỗi khi nhìn thấy Cơ Nhàn Dư gần gũi với Cơ Ngọc Dao, miệng nói "A tỷ của ta" như thế này như thế kia, hoặc là giống như nha hoàn vừa rồi lấy đích thứ đến phân biệt Cơ Ngọc Dao cùng nàng ta, trong lòng Cơ Vân Khấu liền nghĩ, đều là thứ nữ, dựa vào đâu mà Cơ Ngọc Dao có thể chiếm được thân phận đích nữ chứ?
Nếu như không có tầng thân phận này, Cơ Nhàn Dư chưa chắc còn đối xử tốt với nàng như vậy.
Ngay cả a nương cũng thường xuyên buồn rầu nói: "Đừng nhìn hiện giờ tình trạng trưởng tỷ ngươi không tốt, nhưng dẫu sao nàng cũng là đích nữ, mặc dù hôn sự tương lai sẽ không quá tốt nhưng cũng sẽ không quá kém, ngược lại là ngươi…”
Ghen tị và bất bình như vậy mới khiến nàng ta có lòng thù địch mãnh liệt đối với Cơ Ngọc Dao.
Nhất là hôm nay, cảnh ngộ hôn sự của hai người khác nhau một trời một vực, Cơ Vân Khấu càng nghĩ càng không cam lòng, hốc mắt nhanh chóng đỏ một vòng, nước mắt xẹt qua gò má chỉ cảm thấy đau rát.
Nha hoàn ở bên cẩn thận thúc giục, Cơ Vân Khấu mới từ trong chuyện cũ hoàn hồn lại, lại nhìn dưới hành lang đã không còn lấy một bóng người.
Cơ Ngọc Lạc đã trở lại biệt viện.
Nàng lấy lý do nghỉ ngơi cho Bích Ngô lui ra, tựa vào bên cửa sổ loay hoay với trang sức trên đầu mà lão phu nhân tặng, dây trân châu lắc lư dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sóng lại rất đẹp mắt.
Nhưng thiên hạ không có bánh nhân thịt cho không, cho dù nàng cũng không quá quan tâm đối với những tâm tư quanh co này, nhưng trực giác cho rằng chuyện xảy ra hôm qua không phải chuyện nhỏ gì.
Cơ Ngọc Lạc ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ gọi: "Triêu Lộ.”
Tiếng nói rơi xuống đất, đám bóng cây trên mái hiên đột nhiên run rẩy một lúc, lá cây tuôn rơi xuống đất, theo đó còn có một thiếu nữ lưng mang kiếm rơi xuống đất.
Bộ dáng nàng ấy ước chừng mới mười bốn mười lăm tuổi, đuôi ngựa buộc lên cao cao, trong miệng ngậm kẹo hoan hoan hỉ nhảy tới: "Tiểu thư!"
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nghe vậy, thiếu nữ từ trong ngực lấy ra một quyển sách, chữ trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có chính nàng ấy xem hiểu được, nàng ấy lật qua vài trang, nói: "Hôm qua Cố di nương sai người đi đến sòng bạc Thắng Lai…"
“Không phải cái này.” Cơ Ngọc Lạc ngắt lời nàng, nói: "Thọ Xuân Đường, lão phu nhân Giang thị có việc gì không?”
Triêu Lộ cau mày lật vài trang, cũng không biết trong đó ghi lại bao nhiêu chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nàng ấy bỗng dưng dừng ở một trang nào đó: "Có thì có nhưng chẳng qua là chuyện canh ba. Lúc ấy Cơ Sùng Vọng nhận được tin tức vội vàng chạy vào trong cung, việc này kinh động đến Thọ Xuân Đường, Giang thị còn mời Lâm Thiền đến nói chuyện, nói là Hứa thái phó giảng bài cho thái tử bị bỏ tù vì tội mưu nghịch… Hình như là lời nói và việc làm của tiểu thái tử không thỏa đáng, trong lời nói ẩn chứa ý miệt thị kim thượng, mơ ước ngôi vị hoàng đế, sau khi kiểm chứng mới biết là thái phó truyền thụ.”
“Là Cẩm Y Vệ bắt người ư?”
“Hoắc Hiển?”
Triêu Lộ gật đầu đồng ý.
Còn lại không cần hỏi nữa nàng cũng đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Đương kim hoàng thượng sủng tín hoạn đảng cùng Cẩm Y Vệ, thế nên vây cánh của xưởng vệ (*) ở trong triều tùy ý hoành hành họa loạn triều cương, nhưng Cơ gia đi theo con đường "Thanh Chính", không thể nhập bọn với bọn họ để đập bảng hiệu của mình, mấy năm nay ông ta đã đắc tội với bọn họ không ít, nhất là Hoắc Hiển.
(*)Vệ xưởng:cơ cấu ảnh sát chính trị, vai trò của nó là âm thầm trinh sát lời nói và cử chỉ của các quan chức các cấp, nắm giữ thông tin tình báo, dưới sự cho phép có thể không thông qua quá trình xét xử của cơ quan tư pháp chính thức mà phán quyết và xử phạt tù nhân, cơ quan này phản ánh đặc điểm của chế độ độc tài của triều đại nhà Minh.
Nhưng những năm gần đây Hoắc Hiển ỷ vào hoàng ân càng ngày càng kiêu ngạo, những triều thần chống lại, từng người từng người một không phải bị giáng chức thì sẽ chết, trước mắt ngay cả nguyên lão ba triều như Hứa thái phó mà hắn cũng dám động vào, những người còn lại khó tránh khỏi nguy cơ.
Nếu không sao có thể để cho lão bà xảo quyệt này một mặt không muốn dính líu quan hệ với Hoắc Hiển để tránh làm bẩn danh dự của Cơ gia, một mặt lại muốn lưu lại đường lui cho hoàn cảnh suốt kiếp không ngóc đầu lên nổi trong tương lai chứ.
Cơ Ngọc Dao sắp gả đến Hoắc gia chính là đường lui kia.
Chỉ dùng mấy món trang sức rách nát và vài câu nói hay đã muốn nàng mang ơn, tổ mẫu tốt như bà ta không khỏi hơi coi thường người ta rồi đấy.
Cơ Ngọc Lạc nở nụ cười không nhẹ không nặng, đang định xua Triêu Lộ đi thì dừng lại một lát, bỗng nhiên nói: "Cố Nhu sai người đến sòng bạc làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất