Chương 28: Xé Mặt Nạ
Cơ Vân Khấu bị nhốt ba ngày cũng không phải là kẻ ngốc, lúc yên tĩnh lại cũng phát hiện tình thế không đúng, đúng là nàng ta đã làm việc này có chút lỗ mãng, nhưng vừa cảm thấy đưa được Lâm Thiền vào tù cũng coi như viên mãn.
Giống như Quyên Nhi nói vậy, a nương không còn, đệ đệ cũng bị Lâm Thiền cướp đi, nàng ta một thứ nữ cuộc sống sau này nhất định sẽ không dễ chịu, Lâm Thiền khó đối phó như thế, khó bảo đảm có thể trả thù ở trên người nàng ta hay không, nhưng nếu đưa Lâm Thiền vào lao ngục thì lại không giống, trong phủ không có đương gia chủ mẫu, vậy cuộc sống của một thứ nữ như nàng ta cũng sẽ không quá khổ sở.
Huống chi, Lâm Thiền hại chết a nương nàng ta là sự thật, báo quan, tất nhiên bà ta không cách nào thoát tội.
Khi đó Cơ Vân Khấu đang vì cái chết của Cố Nhu mà sụp đổ, Quyên Nhi lại là nha hoàn nàng ta tín nhiệm, dưới rất nhiều khuyên bảo, nàng ta mới hạ quyết tâm đi gõ trống kêu oan bên ngoài phủ nha.
Nhưng mới ba ngày, mới ba ngày mà Lâm Thiền đã được hồi phủ rồi?!
Đỗ Quyên cũng không nói như vậy...
Vì thế Cơ Vân Khấu liền muốn tìm Quyên Nhi hỏi cho rõ ràng, nào biết đi ra cửa phòng hỏi nha đầu Quyên Nhi lại đi làm nha hoàn hồi môn cho Cơ Ngọc Dao!
Cơ Vân Khấu liền bừng tỉnh đại ngộ, không chiếm được chút điểm tốt nào từ phủ nha, ngược lại đưa mình vào tuyệt cảnh, không chỉ đắc tội Lâm Thiền còn đắc tội phụ thân!
Cơ Vân Khấu cuồng loạn, Bích Ngô cùng Hồng Sương một trái một phải ấn nàng, mà Cơ Ngọc Lạc chỉ lù lù bất động nhàn nhạt nhìn, cho đến khi Cơ Vân Khấu thét nói: "Từ trước đó bộ dáng dịu dàng nhã nhặn lịch sự không tranh không đoạt đã lừa gạt tất cả mọi người! Ta còn tưởng ngươi thật sự thuần lương vô tội như vậy, hóa ra trong bụng ngươi lại đưa ra chủ ý quỷ quái hãm hại người trong nhà! Cũng chẳng thể trách ngươi xấu xa như vậy, ai bảo ngươi từ trong bụng kẻ thấp hèn kia…”
“Chát" một tiếng, chim chóc ngoài cửa sổ cả kinh bay lên, tiếng ồn ào náo động trong phòng cũng ngừng bặt.
Cơ Vân Khấu bối rối.
Bích Ngô cũng bối rối.
Chỉ có mặt mày Hồng Sương không gì đổi khác, không cảm thấy được gì.
Cơ Ngọc Lạc nói: "Các ngươi ra ngoài đi, ta tâm sự với nhị tiểu thư.”
Bích Ngô không thể tin buông tay, thần sắc mê muội rời khỏi nội thất với Hồng Sương, mà ngay khi hai nha hoàn buông tay, Cơ Vân Khấu cũng ngã thẳng xuống đất, Cơ Ngọc Lạc ngồi xổm trước mặt nàng ta, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ dấu bàn tay trên mặt nàng, thanh âm rất dịu dàng, nói: "Đau không?”
Nàng mỉm cười nói: "Nhị muội muội, ta kể cho muội nghe một câu chuyện.”
"Ngày xưa có một thư sinh nghèo..."
Ánh trăng rơi xuống đầu cửa sổ, quạ đen đậu trên ngọn cây làm nổi bật bóng đêm yên tĩnh bình yên.
Hồng Sương đứng ẩn mặt dưới bóng cây, ôm một tầng hộp đựng mứt hoa quả hỏi thăm vài chuyện Cơ Ngọc Lạc đến kinh đô.
Nàng ấy không giống với Triêu Lộ lúc nào cũng đi theo bên cạnh Ngọc Lạc tiểu thư, trước đây phần lớn thời gian đều làm việc trước mặt chủ thượng, nhưng cũng từng nghe qua thân thế của Ngọc Lạc tiểu thư, chỉ có một chuyện nàng ta thật sự tò mò đã nhịn hai ba ngày, vẫn hỏi: "Vậy vị Ngọc Dao tiểu thư chân chính kia....?"
Triêu Lộ phồng má nuốt bánh ngọt xuống, tùy ý nói: "Chết rồi, ta chôn.”
Hồng Sương im lặng, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Tiểu thư của chúng ta... động tay à?”
Cũng không tính là quá ngoài ý muốn, Ngọc Lạc tiểu thư luôn làm việc theo phong cách này, nàng không có nửa phần tình nghĩa đối với người Cơ gia, sự tồn tại của Cơ Ngọc Dao cản đường nàng, loại trừ chẳng qua cũng chỉ là chuyện tiện tay.
Nhưng lần này thì không.
Triêu Lộ lắc đầu, nói: "Người là bị di nương kia hại chết, tiểu thư còn vào trong hồ vớt nàng ấy một phen, ai ngờ nàng ấy xui xẻo như vậy, lúc vớt lên đã không còn hơi thở nữa, lúc ấy tiểu thư còn…”
Triêu Lộ nhíu mày suy nghĩ một chút về vẻ mặt của Cơ Ngọc Lạc đêm đó, nói bi thương đau lòng là chắc chắn không có, nàng chỉ cau mày nhìn khuôn mặt không còn hơi thở giống mình như đúc kia, còn có chút tức giận có chút phức tạp.
Thấy Triêu Lộ lúng túng nửa ngày, Hồng Sương nghẹn một hơi nửa ngày không thể rơi xuống, suýt nữa nghẹn chết chính mình.
Lúc này nước trên ngọn cây rơi xuống, vừa vặn nhỏ vào cổ Hồng Sương, nàng ấy giật mình ngẩng đầu lên, nói: "Tuyết rơi rồi?"
Động tác nhai nuốt của Triêu Lộ dừng lại, ngẩng đầu lên mày thoáng nhíu lại.
Tuyết rơi, tiểu thư không thích tuyết.
Nàng ấy vô thức nhìn vào cửa sổ đang thắp đèn dầu.
Mà lúc này, Cơ Vân Khấu trong phòng đã hoàn toàn không còn giương cung bạt kiếm như vừa rồi , nàng ta như thể dã nghe được một câu chuyện ma, mặt trắng bệch không thể tin được run rẩy nói: "làm sao phụ thân có thể, ngọn lửa kia, thiêu chết vũ cơ cùng con của nàng sao?"
Sau khi hình tượng của a nương thay đổi, hình tượng của phụ thân cũng thay đổi.
Cơ Vân Khấu choáng váng.
Cơ Ngọc Lạc khẽ cong môi, cúi người kề sát Cơ Vân Khấu đè thấp giọng nói: "Đúng vậy. Một phòng có ba mạng người, muội đoán xem nếu truyền chuyện này ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì? Nhị muội muội, muội ngậm miệng lại còn là thứ nữ quan gia có vài phần thể diện, nhưng nếu muội nói bậy bạ cũng chỉ có thể là nữ nhi của tội thần thôi.”
Cơ Vân Khấu run rẩy, bỗng nhiên đã hiểu được vì sao a nương cùng Lâm Thiền đấu đá nhiều năm như vậy, rõ ràng nắm nhược điểm này nhưng từ trước đến giờ đều không nói ra miệng, bởi vì nếu đâm thủng việc này sẽ liên lụy mọi người cả phủ, bao gồm cả nàng ta!
“Ta…”
Cơ Ngọc Lạc nâng nàng ta dậy, nói: "Đêm đã khuya rồi, trở về đi.”
Cơ Vân Khấu gần như đã quên mục đích đến đây, thất hồn lạc phách rời đi.
Bích Ngô thấy nàng ta đẩy cửa đi ra còn khiếp đảm lui về phía sau, thấy nàng ta đi thật mới vội vàng vội vàng vào trong phòng: "Tiểu thư, người không sao chứ?”
Cơ Ngọc Lạc lắc đầu phủi phủi bụi trên góc váy, xoay người thấy ngoài cửa sổ tuyết nhỏ bay lên, không quá lớn, rơi xuống đất đã tan.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, đáy mắt là một mảnh âm u nhàn nhạt, thanh âm thấp đến mức khiến người ta nghe không rõ: "Ta ghét nhất là tuyết rơi.”
Giống như Quyên Nhi nói vậy, a nương không còn, đệ đệ cũng bị Lâm Thiền cướp đi, nàng ta một thứ nữ cuộc sống sau này nhất định sẽ không dễ chịu, Lâm Thiền khó đối phó như thế, khó bảo đảm có thể trả thù ở trên người nàng ta hay không, nhưng nếu đưa Lâm Thiền vào lao ngục thì lại không giống, trong phủ không có đương gia chủ mẫu, vậy cuộc sống của một thứ nữ như nàng ta cũng sẽ không quá khổ sở.
Huống chi, Lâm Thiền hại chết a nương nàng ta là sự thật, báo quan, tất nhiên bà ta không cách nào thoát tội.
Khi đó Cơ Vân Khấu đang vì cái chết của Cố Nhu mà sụp đổ, Quyên Nhi lại là nha hoàn nàng ta tín nhiệm, dưới rất nhiều khuyên bảo, nàng ta mới hạ quyết tâm đi gõ trống kêu oan bên ngoài phủ nha.
Nhưng mới ba ngày, mới ba ngày mà Lâm Thiền đã được hồi phủ rồi?!
Đỗ Quyên cũng không nói như vậy...
Vì thế Cơ Vân Khấu liền muốn tìm Quyên Nhi hỏi cho rõ ràng, nào biết đi ra cửa phòng hỏi nha đầu Quyên Nhi lại đi làm nha hoàn hồi môn cho Cơ Ngọc Dao!
Cơ Vân Khấu liền bừng tỉnh đại ngộ, không chiếm được chút điểm tốt nào từ phủ nha, ngược lại đưa mình vào tuyệt cảnh, không chỉ đắc tội Lâm Thiền còn đắc tội phụ thân!
Cơ Vân Khấu cuồng loạn, Bích Ngô cùng Hồng Sương một trái một phải ấn nàng, mà Cơ Ngọc Lạc chỉ lù lù bất động nhàn nhạt nhìn, cho đến khi Cơ Vân Khấu thét nói: "Từ trước đó bộ dáng dịu dàng nhã nhặn lịch sự không tranh không đoạt đã lừa gạt tất cả mọi người! Ta còn tưởng ngươi thật sự thuần lương vô tội như vậy, hóa ra trong bụng ngươi lại đưa ra chủ ý quỷ quái hãm hại người trong nhà! Cũng chẳng thể trách ngươi xấu xa như vậy, ai bảo ngươi từ trong bụng kẻ thấp hèn kia…”
“Chát" một tiếng, chim chóc ngoài cửa sổ cả kinh bay lên, tiếng ồn ào náo động trong phòng cũng ngừng bặt.
Cơ Vân Khấu bối rối.
Bích Ngô cũng bối rối.
Chỉ có mặt mày Hồng Sương không gì đổi khác, không cảm thấy được gì.
Cơ Ngọc Lạc nói: "Các ngươi ra ngoài đi, ta tâm sự với nhị tiểu thư.”
Bích Ngô không thể tin buông tay, thần sắc mê muội rời khỏi nội thất với Hồng Sương, mà ngay khi hai nha hoàn buông tay, Cơ Vân Khấu cũng ngã thẳng xuống đất, Cơ Ngọc Lạc ngồi xổm trước mặt nàng ta, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ dấu bàn tay trên mặt nàng, thanh âm rất dịu dàng, nói: "Đau không?”
Nàng mỉm cười nói: "Nhị muội muội, ta kể cho muội nghe một câu chuyện.”
"Ngày xưa có một thư sinh nghèo..."
Ánh trăng rơi xuống đầu cửa sổ, quạ đen đậu trên ngọn cây làm nổi bật bóng đêm yên tĩnh bình yên.
Hồng Sương đứng ẩn mặt dưới bóng cây, ôm một tầng hộp đựng mứt hoa quả hỏi thăm vài chuyện Cơ Ngọc Lạc đến kinh đô.
Nàng ấy không giống với Triêu Lộ lúc nào cũng đi theo bên cạnh Ngọc Lạc tiểu thư, trước đây phần lớn thời gian đều làm việc trước mặt chủ thượng, nhưng cũng từng nghe qua thân thế của Ngọc Lạc tiểu thư, chỉ có một chuyện nàng ta thật sự tò mò đã nhịn hai ba ngày, vẫn hỏi: "Vậy vị Ngọc Dao tiểu thư chân chính kia....?"
Triêu Lộ phồng má nuốt bánh ngọt xuống, tùy ý nói: "Chết rồi, ta chôn.”
Hồng Sương im lặng, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Tiểu thư của chúng ta... động tay à?”
Cũng không tính là quá ngoài ý muốn, Ngọc Lạc tiểu thư luôn làm việc theo phong cách này, nàng không có nửa phần tình nghĩa đối với người Cơ gia, sự tồn tại của Cơ Ngọc Dao cản đường nàng, loại trừ chẳng qua cũng chỉ là chuyện tiện tay.
Nhưng lần này thì không.
Triêu Lộ lắc đầu, nói: "Người là bị di nương kia hại chết, tiểu thư còn vào trong hồ vớt nàng ấy một phen, ai ngờ nàng ấy xui xẻo như vậy, lúc vớt lên đã không còn hơi thở nữa, lúc ấy tiểu thư còn…”
Triêu Lộ nhíu mày suy nghĩ một chút về vẻ mặt của Cơ Ngọc Lạc đêm đó, nói bi thương đau lòng là chắc chắn không có, nàng chỉ cau mày nhìn khuôn mặt không còn hơi thở giống mình như đúc kia, còn có chút tức giận có chút phức tạp.
Thấy Triêu Lộ lúng túng nửa ngày, Hồng Sương nghẹn một hơi nửa ngày không thể rơi xuống, suýt nữa nghẹn chết chính mình.
Lúc này nước trên ngọn cây rơi xuống, vừa vặn nhỏ vào cổ Hồng Sương, nàng ấy giật mình ngẩng đầu lên, nói: "Tuyết rơi rồi?"
Động tác nhai nuốt của Triêu Lộ dừng lại, ngẩng đầu lên mày thoáng nhíu lại.
Tuyết rơi, tiểu thư không thích tuyết.
Nàng ấy vô thức nhìn vào cửa sổ đang thắp đèn dầu.
Mà lúc này, Cơ Vân Khấu trong phòng đã hoàn toàn không còn giương cung bạt kiếm như vừa rồi , nàng ta như thể dã nghe được một câu chuyện ma, mặt trắng bệch không thể tin được run rẩy nói: "làm sao phụ thân có thể, ngọn lửa kia, thiêu chết vũ cơ cùng con của nàng sao?"
Sau khi hình tượng của a nương thay đổi, hình tượng của phụ thân cũng thay đổi.
Cơ Vân Khấu choáng váng.
Cơ Ngọc Lạc khẽ cong môi, cúi người kề sát Cơ Vân Khấu đè thấp giọng nói: "Đúng vậy. Một phòng có ba mạng người, muội đoán xem nếu truyền chuyện này ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì? Nhị muội muội, muội ngậm miệng lại còn là thứ nữ quan gia có vài phần thể diện, nhưng nếu muội nói bậy bạ cũng chỉ có thể là nữ nhi của tội thần thôi.”
Cơ Vân Khấu run rẩy, bỗng nhiên đã hiểu được vì sao a nương cùng Lâm Thiền đấu đá nhiều năm như vậy, rõ ràng nắm nhược điểm này nhưng từ trước đến giờ đều không nói ra miệng, bởi vì nếu đâm thủng việc này sẽ liên lụy mọi người cả phủ, bao gồm cả nàng ta!
“Ta…”
Cơ Ngọc Lạc nâng nàng ta dậy, nói: "Đêm đã khuya rồi, trở về đi.”
Cơ Vân Khấu gần như đã quên mục đích đến đây, thất hồn lạc phách rời đi.
Bích Ngô thấy nàng ta đẩy cửa đi ra còn khiếp đảm lui về phía sau, thấy nàng ta đi thật mới vội vàng vội vàng vào trong phòng: "Tiểu thư, người không sao chứ?”
Cơ Ngọc Lạc lắc đầu phủi phủi bụi trên góc váy, xoay người thấy ngoài cửa sổ tuyết nhỏ bay lên, không quá lớn, rơi xuống đất đã tan.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, đáy mắt là một mảnh âm u nhàn nhạt, thanh âm thấp đến mức khiến người ta nghe không rõ: "Ta ghét nhất là tuyết rơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất