Nhất Trâm Tuyết

Chương 35: Cứu Nguy

Trước Sau
Cơ Ngọc Lạc thu hồi tầm mắt, chợt nghe tiểu cung nữ phía sau thấp giọng nói: "Là ở trong cung Tích phi nương nương, sinh thần Tích phi nương nương sắp tới nên có lẽ là đang đặt mua đồ cho tiệc sinh thần, dọa Hoắc phu nhân rồi ư, hay là chúng ta đi đường khác nhé?"

Cơ Ngọc Lạc không có hứng thú đối với việc vặt trong cung, lòng chỉ nghĩ tới phòng trực của Triệu Dung, nghe vậy cũng chỉ là "Ừ" một tiếng, sau đó dừng chân một chốc hỏi: "Trong cung này ngoại trừ hoàng hậu, hậu phi cũng có thể tùy ý tổ chức tiệc sinh thần ư?"

Mặt tiểu cung nữ lộ vẻ quái dị, ho "Khụ" nói: "Phu nhân chưa nghe nói qua sao, hiện giờ Tích phi đang được sủng ái, Hoàng thượng thương nàng ta không chịu được, muốn ngôi sao trên trời cũng phải có người đi hái xuống, cho dù là Hoàng hậu nương nương chúng ta cũng không thể không nhường nàng ta ba phần, một bữa tiệc sinh thần có đáng là gì?"

Chỉ có điều thái độ làm người rất ương ngạnh, tiểu cung nữ nói thầm trong lòng, dù sao nàng ta cũng không muốn giao tiếp với người trong cung Tích Phi, đang nghĩ như vậy lại thấy trong ngự hoa viên cách đó không xa có một vệt sáng, sắc mặt tiểu cung nữ chợt thay đổi, thật sự là muốn cái gì tới cái đó!

Nàng ta ấp úng nói: "Phu nhân, Tích phi đang ở phía trước ngắm hoa, chúng ta....”

Chi bằng vòng qua đi?

Cơ Ngọc Lạc như có điều suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên dáng người mảnh khảnh trong ngự hoa viên, sau đó tầm mắt lại chậm rì rì dời đến trong ao trồng đầy thủy tiên, nói: "Hoàng hậu nương nương nói thủy tiên đương độ nở, ta đương nhiên muốn đi ngắm thử một chút.”

Nàng dứt lời đã cất bước đi lên phía trước, chỉ khi cung nữ không chú ý, thuận tay nhón một viên đá cuội trên bồn hoa đi ngang qua.

Tích phi dáng đi thướt tha đi ở giữa bụi hoa, vừa đi vừa dùng ngón tay phất qua những đóa hoa kia, càng đi càng tới gần ao, nàng ta xoay người lại thảnh thơi đút thức ăn cho cá.

Mà bên kia, cung nữ áo tím vừa rồi giáo huấn người vội vàng đi tới, đại khái là muốn báo chuyện vừa rồi đánh nát trâm Như Ý, tiểu cung nữ dẫn đường cho Cơ Ngọc Lạc thở dài thầm nghĩ Tích phi nhất định sắp nổi trận lôi đình rồi, cũng đừng liên lụy đến người vô tội, bên cạnh nàng ta cũng không phải phi tần bình thường, cũng không phải hoàng hậu nương nương, đây chính là tân phụ Hoắc phu nhân vừa mới qua cửa đấy!

Nếu Hoắc phu nhân xảy ra chút sự cố nào đó ở chỗ này thì làm sao mới tốt đây, đến lúc đó người dẫn đường như nàng ta không phải phải xui xẻo theo sao?

Trong lòng tiểu cung nữ lo sợ nên không chú ý nhìn tình hình Tích phi bên kia, chỉ mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó từ trước mắt bay ra ngoài, nàng ta mới trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nghe được Tích phi kêu đau một tiếng, lúc nàng ta ngẩng đầu lên đã thấy bóng người phía trước còn đang ngắm hoa ngã thẳng xuống nước.

Cung nữ há to miệng, sửng sốt nửa ngày mới đi theo những người đó cùng hô lên: "Người đâu, người đâu! Tích phi nương nương rơi xuống nước rồi!"

Tích phi ở trong hồ Thủy Tiên liều mạng đạp nước, nhưng những cung nữ này đều không biết bơi, người nào cũng ở trên bờ lo lắng nhìn, có kẻ hộ chủ nhảy xuống cũng chỉ thêm phiền toái có thêm mấy người chết đuối mà thôi.

Mấy cung nữ tỉnh táo lại, vội vàng gọi thái giám biết bơi đến.



Nhưng thái giám còn chưa tới, Cơ Ngọc Lạc đã cởi áo khoác đi tới bên hồ.

Tiểu cung nữ "Ôi chao" một tiếng hoảng sợ giữ chặt Cơ Ngọc Lạc, nói: "Hoắc phu nhân! Người làm cái gì vậy?”

Cơ Ngọc Lạc trấn an nàng ta một tiếng: "Ngươi yên tâm.”

Nàng lập tức không chút nghĩ ngợi nhảy xuống nước. Nàng vừa đụng tới Tích phi, Tích phi đã gắt gao quấn lấy nàng như bắt được cọng rơm cứu mạng, Cơ Ngọc Lạc sặc mấy ngụm nước, mím môi nín thở kéo nàng ta lên bờ, chỉ có điều lúc kéo lên bờ Tích phi đã sắp bị nước ao sặc ngất đi.

Bên kia, Thuận An Đế cũng không phải đang cùng Hoắc Hiển nghiêm túc nghị sự.

Ban đầu hắn ta thật sự cầm mấy quyển tấu sớ ra xem, sau đó không khỏi bắt đầu oán giận những triều thần cậy già lên mặt, bắt nạt hắn ta là phiên vương đăng cơ, cả ngày tìm việc, vừa nói nói nhìn ta ngoài cửa sổ một mảnh tuyết trắng xóa, lại uống vài chén rượu bắt đầu bi thương xuân thu.

Hắn ta thở dài nói: "Lúc trước trẫm ở đất phong tiêu dao khoái hoạt, nào biết còn có thể có một ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thật sự lên làm hoàng đế cũng không phải chuyện đáng vui vẻ là bao, mọi chuyện không phải do trẫm làm chủ, duy nhất có thể làm chủ cũng chính là ban đêm lựa chọn ngủ ở trên giường mỹ nhân nào, nhưng bởi vì người người đều nói trẫm ngu ngốc, ta thấy văn võ cả triều này không có một ai để ý đến trẫm! Già An, cũng chỉ có ngươi hiểu trẫm, che chở trẫm, chịu thật lòng thay trẫm làm việc.”

Hoắc Hiển nhìn đế vương bụng phệ này, khóe môi cong lên, nói: "Cẩm Y Vệ là nanh vuốt của hoàng đế, Bắc Trấn Phủ Ti lại trực tiếp nghe lệnh hoàng thượng, thần thay hoàng thượng làm việc chính là bổn phận.”

Thuận An đế vỗ vai hắn, đang vui mừng bỗng tiểu thái giám vòng qua bình phong, bước chân vội vã mà đến, la lên: "Hoàng thượng, Hoàng thượng! Tích phi nương nương vô ý rơi xuống nước, Hoắc phu nhân nhảy vào trong nước cứu người, đã truyền thái y tiến đến xem xét rồi, Hoàng thượng cần bãi giá không?"

Hoắc Hiển dừng một chốc, men say của Thuận An Đế cũng lập tức tỉnh táo: "Bãi giá!”

Tẩm cung hậu phi, ngoại thần không tiện đi vào, Hoắc Hiển an vị ở gian ngoài điện hờ hững nghe tiếng khóc nỉ non của nữ tử trong phòng.

Tích phi đã sớm tỉnh lại chỉ lôi kéo Thuận An Đế khóc ròng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp suýt nữa đã mất mạng rồi! May mắn có Hoắc phu nhân cứu giúp, nếu không sợ là không bao giờ gặp lại Hoàng thượng được nữa!”

Mỹ nhân vừa khóc, tim Thuận An Đế đều muốn nát tan, lời dầu mỡ gì đều lấy ra dỗ người.

Khi Cơ Ngọc Lạc từ một gian phòng khác đi ra, chỉ thấy nam nhân ngồi trên ghế ẩn chứa ý không kiên nhẫn giữa hàng lông mày, còn giơ tay xoa xoa lỗ tai, nàng đi qua hắn mới đứng lên, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cái, đang muốn nói cái gì đó Cơ Ngọc Lạc đã hắt xì một cái với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau