Nhất Trâm Tuyết

Chương 37: Biết Bơi?

Trước Sau
Thịnh Lan Tâm hỏi như vậy là bởi vì đích trưởng tử của Tuyên Bình Hầu phủ Hoắc Quyết năm đó chết trận ở Vân Dương, trừ chuyện đó ra, nàng ta thật sự không nghĩ tới Hoắc Hiển còn có thể có khúc mắc gì với Vân Dương này.

Ngón tay Hoắc Hiển hơi gập lại, hắn thật lâu không nghe thấy có người nhắc đến Hoắc Quyết, lắc đầu nói: "Điều tra một vụ án cũ ba năm trước, không quan trọng, tùy tiện điều tra thôi."

Thịnh Lan Tâm trầm ngâm, tiếp tục phỏng đoán: "Vậy chính là chuyện bị hành thích lần trước rồi, có phải ngươi vẫn không tin năm đó Lâu tướng quân... năm đó táng thân trong Đông cung không? Thi thể ngày hôm đó ngươi đến đông cung nhìn thấy có phải ông ấy không?”

Hoắc Hiển khẽ nở nụ cười, miệng của Nam Nguyệt này chính là cái phễu, ngày nào đó bán ra ngoài làm thuyết thư cho rồi.

Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mái hiên rơi xuống bọt nước từ sương tuyết tan ra, giọng điệu không đứng đắn lắm, nói: "Ta nào biết được, đốt thành bộ dáng như quỷ rồi.”

Thịnh Lan Tâm nhìn Hoắc Hiển một cái, lặng lẽ lui ra ngoài.

Nam Nguyệt thấy nàng ta đi ra liền muốn đi vào hầu hạ, bị Thịnh Lan Tâm ngăn cản: "Chủ tử của ngươi lúc này hẳn không vui lắm đâu, ngươi nếu không muốn chịu tội thì đứng ngốc bên ngoài đi.”

Nam Nguyệt dừng chân, quả nhiên không đi vào, chỉ nói với Thịnh Lan Tâm: "Đa tạ Thịnh cô nương, Thịnh cô nương đi thong thả.”

Hắn cũng không gọi bóng dáng dịu dàng kia là Thịnh di nương.. lúc mới đầu thuận miệng cũng gọi như vậy, kêu tới mức chủ tử liếc mắt một cái như đao suýt nữa mất nửa cái mạng, lúc không có ai Nam Nguyệt cũng không dám gọi như vậy.

Quả thật cũng không phải di nương gì cả.

Ôi chao, nếu năm đó Đông cung không xảy ra chuyện, Bình bá phủ xưa nay giao hảo với Đông cung có hôn ước nhi nữ cũng sẽ không liên lụy vào, cuối cùng rơi vào kết cục cả nhà chém đầu, như vậy Thịnh cô nương có lẽ cũng đã sớm thành hôn với tiểu hoàng tôn, tương lai chính là Thái tử phi, thậm chí có thể là hoàng hậu tương lai của Đại Ung.

Chỉ trách thế sự vô thường, xoay chuyển trăm hồi lại lội vào trong vũng nước đục này.

Ngày hai mươi mốt tháng mười một là ngày Cơ Ngọc Lạc về nhà.

Nói thật, Cơ Ngọc Lạc cũng không muốn trở về Cơ phủ chút nào, nàng đã thuận lợi gả vào Hoắc phủ, thật sự lười cùng người Cơ gia lá mặt lá trái, vừa nghĩ tới Cơ Nhàn Dư nhu tình đầy mắt, nàng đã cảm thấy đau đầu.



Tuy nàng thiếu hứng thú với chuyện về nhà nhưng có người lại hứng thú cực kỳ.

Cơ Ngọc Lạc vốn để Bích Ngô chuẩn bị hành trang cùng xe ngựa đơn giản thôi, nhưng cuối cùng xe ngựa xuất phát đi Cơ phủ cũng đi theo bảy tám chiếc, nếu phía sau lại phối với lễ nghi thổi kèn, có nói là đón dâu cũng không quá đáng.

Bích Ngô thấp giọng nói: "Những thứ này đều là cô gia sai người chuẩn bị, không liên quan đến nô tỳ.”

Cơ Ngọc Lạc: "... Biết rồi.”

Nàng bước lên xe ngựa, Hoắc Hiển đã sớm ngồi ở trong đó, khuỷu tay chống trên bàn lật hồ sơ cũng không ngẩng đầu nói chuyện với Cơ Ngọc Lạc.

Ngoại trừ làm bộ làm tịch trước mặt người khác, bọn họ gần như giống hệt người xa lạ, đúng như lời Hoắc Hiển nói, chỉ cần nàng an phận nghe lời, hắn sẽ không bạc đãi nàng trong chuyện ăn mặc ở, hắn đúng là làm được, chỉ giới hạn chăm sóc trong chuyện "ăn mặc".

Nhưng đây lại là chuyện không thể tốt hơn đối với Cơ Ngọc Lạc, vì thế nàng chỉ quy củ gọi một tiếng "Phu quân" đã nhắm mắt lại dưỡng thần.

Một đường gióng trống khua chiêng đến Cơ phủ thu hút không ít người đi đường vây xem.

Đợi vào trong phủ, Cơ Sùng Vọng, Lâm Thiền cùng với Cơ Nhàn Dư đã ở chính sảnh chờ đợi, ngay cả Cơ Vân Khấu cũng ngây ngốc đứng ở một bên, chỉ có điều tâm tình những người này khác nhau, đại khái không có người chán ghét hơn so với Cơ Sùng Vọng, thấy Hoắc Hiển mặt đầy rạng rỡ đi tới, ông ta quả thực khó chịu giống như nuốt phải phân chuột.

Cơ Nhàn Dư thì không.

Nàng ấy chạy như bay ra ngoài, Cơ Ngọc Lạc còn chưa vào cửa đã nhào ra bên ngoài, Cơ Nhàn Dư ôm nàng khóc: "A tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết!”

Cơ Ngọc Lạc bình tĩnh gạt nàng ấy ra, duy trì nụ cười không chê vào đâu được: "Quả thật không sao mà.”

Cơ Nhàn Dư thút thít lau nước mắt, lúc này mới chú ý tới nam tử khôi ngô to lớn bên cạnh, sắc mặt lại thay đổi có ngây ngốc có sợ sệt, duy chỉ không có vui sướng khi nhìn thấy tỷ phu nhà mình.

Chỉ vì nàng ấy vừa thấy khuôn mặt này đã nhớ tới chuyện ở cửa thành ngày đó, vì vậy còn không nhịn được kéo Cơ Ngọc lùi lại phía sau một bước: "Tỷ, tỷ... tỷ phu.”



Hoắc Hiển như đã sớm quen người khác nhìn hắn như thế, ngược lại tập mãi thành thói quen mà đáp lời, sau đó sải bước bước vào chính sảnh.

Cơ Nhàn Dư kéo Cơ Ngọc Lạc, Cơ Ngọc Lạc nhất thời không thoát ra được đành phải dừng lại.

Hoắc Hiển ngồi xuống, sắc mặt ngả ngớn kính trà cho Cơ Sùng Vọng.

Cơ Sùng Vọng thủ lễ, không thể mất lễ tiết để cho hắn bắt được nhược điểm vào lúc này, vì thế liền muốn tiếp nhận, ai ngờ tay vừa sờ đến chén, Hoắc Hiển đã bắt đầu run tay giội nước trà vào tay ông ta.

Nhưng miệng hắn lại chân thành biểu đạt áy náy khiến Cơ Sùng Vọng nghẹn đến xanh mét.

Lâm Thiền thấy vậy nào còn dám uống trà Hoắc Hiển Kính tới, vội ngượng ngùng trốn đi.

Rốt cuộc cũng là phụ nhân hậu trạch, ngày thường thầm mắng Hoắc Hiển như thế nào đi nữa nhưng khi thật sự thấy người vẫn phát hãi, vả lại nhìn thấy hắn lại nhớ tới Chiêu Ngục âm u kia, khi đó bà ta còn nghe ngục tốt sát vách tán gẫu.

Nói là trong Chiêu Ngục có loại hình phạt là lột da người, lại nhét cỏ vào bên trong, tên là lột da nhét cỏ.

Mà đôi tay kia của Hoắc Hiển rất ổn định, có thể không ngừng lột da người ra khỏi người sống chỉnh tề, có thể nói là như tác phẩm nghệ thuật.

Những ngục tốt kia thổi phồng ba hoa chích chòe, Lâm Thiền không nhịn được liếc mắt nhìn tay Hoắc Hiển lại đột nhiên buồn nôn muốn ói.

Hoắc Hiển cười nhìn hai tỷ muội ôm nhau nói nhỏ ngoài cửa, không có gì tìm lời nói: "Tình cảm tỷ muội các nàng rất tốt, ngày sau nếu rảnh rỗi có thể để tam tiểu thư đến quý phủ ở vài ngày.”

“Vậy sao được!”

Lâm Thiền vội nói: "Hoắc đại nhân nói đùa rồi, quấy rầy nhiều như vậy... Thật ra ngày thường các nàng cũng không thân thiết như thế đâu, chỉ là Nhàn Nhi nghe nói mấy ngày trước trưởng tỷ nàng ở trong cung nhảy xuống hồ cứu Tích phi nương nương không khỏi kinh hãi lo lắng, dù sao Dao nhi không biết bơi, làm như vậy thật sự quá thể hiện, chẳng qua cũng may thật sự để nàng được cứu nương nương, coi như là chuyện tốt.”

Khóe môi Hoắc Hiển hơi khựng lại một chút, tầm mắt từ trên người hai tỷ muội kia dời về, liếc mắt nói: "Thật không... không biết bơi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau