Nhất Trâm Tuyết

Chương 40: Hành Động

Trước Sau
Xe ngựa tiến cung đã chuẩn bị đâu vào đấy, bên cạnh còn buộc chú ngựa có nắm lông đỏ trên đầu mà Hoắc Hiển yêu thích, nhưng Hoắc Hiển lại cùng Cơ Ngọc Lạc lên xe ngựa.

Cơ Ngọc Lạc liếc hắn một cái, đoán được hắn ước chừng có lời muốn dặn dò.

Quả nhiên, xe ngựa vừa khởi hành, Hoắc Hiển đã mở miệng nói: "Gia cảnh Tích phi không tốt chẳng qua gần một tháng nay được Hoàng thượng ưu ái, lại là hậu phi, hôm nay dự tiệc cùng lắm cũng chỉ là phi tần hậu cung, thế gia tông phụ hẳn không có mấy người, nàng ta muốn cám ơn ngươi ngươi thì hãy nhận lấy, không cần hoảng loạn, cũng không cần cố ý lấy lòng, nếu gặp phải phiền toái có thể tìm Ly Dương, tối nay hắn ta canh giữ ở Cửu Trọng Môn.”

Lời này nghe giống như đang lo lắng cho kiều thê mới cưới mọi bề, e sợ nàng bị người bắt nạt ở trong cung, nhưng ngụ ý cũng rất thú vị, thực ra hắn đang nói Tích phi ngoại trừ nhất thời thịnh sủng cũng không có tác dụng gì, không cần nịnh hót siểm nịnh làm mất mặt Hoắc Hiển hắn.

Cơ Ngọc Lạc mỉm cười, lực chú ý lại rơi vào câu nói cuối cùng.

Cửu Trọng môn là nơi nào, chính là cửa cung cuối cùng của Trọng Hoa điện, cũng chính là cửa phòng trực của Tư Lễ Giám, hóa ra tối nay Ly Dương canh giữ ở đó.

Lần trước trên đường đón dâu bị tập kích, Cẩm y vệ tên Ly Dương kia có võ công cũng không tệ, có điều lúc này nàng không có ý định xông vào.

Nghĩ đến chuyện tối nay có thể tiêu diệt Triệu Dung, đôi mắt Cơ Ngọc Lạc đang rũ xuống không khỏi hiện lên ý cười âm trầm chỉ thoáng qua rồi biến mất, ngay cả độ cong khóe môi cũng cao hơn ngày xưa vài phần, nàng nói: "Đa tạ phu quân đã quan tâm, ta nhớ kỹ rồi.

Ánh mắt Hoắc Hiển rơi vào đáy mắt nàng, không tự chủ nhíu mày.

Bốn mắt nhìn nhau, Cơ Ngọc Lạc lộ ra thần sắc khó hiểu lại vô tội, nói: "Phu quân... Làm sao vậy?”

Hoắc Hiển không nói gì, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngày đông trời tối rất nhanh, tà dương vừa tản đi hoàng hôn đã nhuộm thấm, vốn hoàng cung lúc này nên yên tĩnh trang nghiêm lại nổi nhân khí hiếm có, một góc An Hòa cung treo đèn kết hoa rất náo nhiệt.

Chính như Hoắc Hiển nói, tuy rằng Tích phi mở tiệc sinh thần nhưng người có thể đến chúc thọ phần lớn là phi tần trong cung, trong đó cũng có nữ quyến của ngoại thần nhưng rất ít.

Hôm nay Tích phi cố ý ăn mặc ung dung quý phái, đoan trang nhã nhặn, một thân trang sức kiểu hoàng hậu, trên mặt là vẻ cao ngạo đang thịnh sủng, nàng ta được mọi người vây quanh nịnh nọt, còn chưa dính rượu cũng đã sắp say.

Cung nữ vén rèm lên, trong Noãn Các liền yên tĩnh.



Khi Cơ Ngọc Lạc đi xuống, nụ cười trên mặt mọi người không lùi mà chỉ lấy ánh mắt đánh giá nàng.

Kim thượng ham mê nữ sắc, thiên về mỹ nhân dung nhan thâm thúy, cho nên phi tần xinh đẹp trong cung đa dạng, hậu cung này giống như một cái động bàn ti, chợt thấy mỹ nhân như sương lạnh này khiến mấy người đều ngẩn ra.

Không đợi người ta lên tiếng hỏi, Tích phi đã vui mừng nói: "Hoắc phu nhân cuối cùng cũng đến rồi, bổn cung đợi ngươi đã lâu, còn tưởng rằng Hoắc đại nhân tân hôn không chịu thả người, mau dẫn Hoắc phu nhân đến chỗ ngồi đi.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, à, nguyên hóa ra là vị tân phụ Hoắc Trấn Phủ vừa mới qua cửa kia, thiên kim của Quốc Tử Giám Tế Tửu Cơ đại nhân, trước đây nghe nói thân thể suy nhược nên vẫn một mực nuôi dưỡng trong chùa, năm ngoái cũng chưa từng tiến cung, chưa từng gặp qua, vì thế đánh giá càng sâu.

Cơ Ngọc Lạc đón một đám ánh mắt hướng đến, đầu tiên hành lễ với các vị phi tần, sau đó đã được bị Tích phi kéo tới ngồi xuống bên cạnh.

Tích phi nắm tay nàng cảm kích nói: "Ngày đó đi trên đường không biết tại sao đầu gối lại đau, không ngờ lại ngã vào trong ao suýt nữa mất mạng, may nhờ có Hoắc phu nhân đi ngang qua cứu giúp, ta phải để cho những cung nữ này của ta đi học bơi hết mới được!"

Cơ Ngọc Lạc nói: "Nương nương quá khen rồi, là nương nương có long khí hộ thể mới có thể bình yên vô sự, thần phụ không dám kể công.”

Lời này nói rất hay, quả thực nói vào trong tâm khảm Tích phi, nàng ta thẹn thùng rũ mặt xuống che môi cười rộ lên, tâm tình rất tốt, kéo tay Cơ Ngọc Lạc không chịu buông, nói: "Ta cùng Hoắc phu nhân vừa gặp như đã quen từ lâu, thật sự quá đỗi vui mừng, tối nay Hoàng thượng đặc biệt mời tới gánh hát Lê Hồng Viên từ ngoài cung vào, Hoắc phu nhân ngồi bên cạnh bổn cung bầu bạn với bổn cung cho xôm tụ.”

Cơ Ngọc Lạc gật đầu đồng ý.

Không lâu sau, con hát đã bắt đầu hát.

Nhưng thực ra xem kịch cũng không phải là xem kịch thật, ánh mắt mọi người nhìn như đang dừng ở trên sân khấu kịch tạm thời dựng lên kia, nhưng đông một búa tây một chùy, câu nào câu nấy đều sắc bén, lúc thì phi tần này ám chỉ phi tần kia không được thánh sủng, lúc thì phi tần kia trào phúng phi tần này tuổi tác dần dần lớn dung mạo đã không còn, dưới đài còn đặc sắc hơn so với trên đài hát.

Cơ Ngọc Lạc liếc bàn tay bị Tích phi nắm chặt, giương mắt ra hiệu cho Hồng Sương đứng ở xa xa, Hồng Sương hiểu ý lặng lẽ rời khỏi nội điện.

Vở kịch trên đài lại thay đổi, mũi nhọn trong miệng phi tần cũng quét một vòng, mắt thấy cũng sắp kéo trang sức đánh nhau rồi, chợt có mùi khói nồng đậm bay tới, mọi người sững ra đều ngừng nói chuyện.

Có người hít hít mũi, bỗng dưng cả kinh chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Cháy, cháy rồi!"

Lời nói vừa hạ xuống, tay Cơ Ngọc Lạc cuối cùng cũng rảnh rỗi.

Tích phi vụt đứng dậy, lúc này có nội thị ba bước gộp thành một chạy chậm đến, run rẩy nói: "Nương nương! Nương nương, trong điện nương nương bốc cháy rồi!”



Tích phi cả giận nói: "Còn không mau đi tìm người dập lửa!”

Nàng ta dứt lời đã đi ra ngoài cửa, ai ngờ chân còn chưa bước ra ngoài, xà nhà trên mái hiên đã "loảng xoảng" đập xuống, Tích phi quá sợ hãi vội vàng lui về phía sau, đã thấy toàn bộ cung điện đều bị lửa bao vây!

Phía sau nội thị còn đang hô "Nương nương chớ đi", Tích phi trở tay quăng ra một cái tát: "Các ngươi làm gì thế hả! Lửa to thế này sao bây giờ mới báo?”

Nội thị che mặt, ấm ức nói: "Nương nương, không biết lửa từ đâu tới, vài chỗ đều nổi lửa, tối nay gió lại lớn nên khi chúng nô tài phát hiện ra thế lửa đã nổi lên dữ dội."

Trong lúc nói chuyện, không biết xà nhà ở đâu lại gãy một đoạn rơi xuống đất ầm ầm, phi tần vừa rồi còn tranh đấu lúc này đã ôm lại một cục, thét chói tai liên tục.

Lửa càng lúc càng lớn, khói cũng càng lúc càng nồng đậm.

Sân khấu kịch cũng làm bằng gỗ, ngoài cửa sổ ánh lửa bay vào, vải bố trên sân khấu bắt lửa nhanh chóng cháy lên.

Mọi người tự thân khó bảo toàn, tình cảnh nhất thời rối tinh rối mù.

Cơ Ngọc Lạc im lặng không lên tiếng lui về phía sau, hai cánh cửa trước sau cung điện của Tích phi, một cánh đi thông đến trước cung điện, một cánh nối liền với thủy tạ đình vườn tẩm điện, lúc này cây hoa trong vườn cũng đều bốc cháy, mà tường đá cao ngất bốn phía vây khốn cung nữ nội thị ở bên trong.

Thừa dịp không ai chú ý, Cơ Ngọc Lạc nhẹ nhàng nhảy ra.

Hồng Sương vừa cảnh giác quay đầu lại vừa tiến lên, đưa xiêm y trong ngực tới, dưới đại thụ cách đó không xa rõ ràng là thái giám đã bị nàng ấy đánh ngất lột xiêm y. Hồng Sương nói: "Tiểu thư, thuộc hạ đi cùng.”

Cơ Ngọc Lạc cởi áo choàng nhỏ đưa cho Hồng Sương, nhanh nhẹn mặc vào xiêm y của nội thị , nói: "Không cần, nhiều người mắt tạp, ngươi ở chỗ này chờ ta.”

Hồng Sương vội la lên: "Nhưng chủ thượng đã nói thuộc hạ phải lúc nào cũng…”

Cơ Ngọc Lạc lạnh lùng quét qua: "Chủ tử hiện tại của ngươi là ta, không muốn làm thì cút.”

“... Vâng." Hồng Sương cung kính cúi đầu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau