Chương 45: Giao Quyền
Tháng chạp rét đậm gió bắc hiu quạnh, tuyết lớn rơi xuống kết thành băng, bốn phía trời đông giá rét.
Cơ Ngọc Lạc ôm lò sưởi tay ngồi ở trong noãn các, một vòng cổ áo lông chồn che giấu nửa khuôn mặt của nàng làm cả người nàng thoạt nhìn lông xù, hiện ra vài phần bình dị gần gũi hiếm khi.
Ánh mắt nàng rời rạc nhìn tuyết trên cành cây ngoài cửa sổ, cách ngày Hoắc Hiển dùng bữa sáng với nàng gần nửa tháng, người nọ đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cơ Ngọc Lạc ngày ngày cảnh giác ngày nào đó hắn giết trở về tiến hành thăm dò, ai ngờ hắn nhoáng một cái đã không thấy người đâu nữa, trái tim nàng nhấc tới chỗ cao đột nhiên rơi xuống đất lại còn có chút thất vọng.
Nghe nói trong cung không tìm được thích khách, tên quỷ nhát gan Thuận An Đế kia không bắt được đối tượng hành thích đã sợ tới mức đêm không thể ngủ, nhất định phải để Hoắc Hiển hộ giá cạnh bên, hai người gần như là cùng ăn cùng ở.
Mà mấy ngày nay Cơ Ngọc Lạc lại hoàn toàn trống rỗng, cân nhắc tìm kiếm cơ hội nào có thể tiến cung mà lại không cần ứng phó Hoắc Hiển, mấy ngày trước bớt chút thời gian đi dạo phố xá kinh đô, còn nhân tiện xử lý công việc vặt vãnh.
Nhưng hai ngày nay nhiệt độ không khí đột nhiên trở lạnh, tuyết lớn không ngừng, nàng rất chán ghét tuyết rơi bèn đóng cửa sổ đơn giản làm ổ không ra, vốn để cho Bích Ngô nấu chén trà gừng đường đỏ dự định nghỉ ngơi một lát…
“Phu nhân!” Nữ tử váy tím xinh đẹp ngồi ở bên cạnh nàng, hai tay đều khoác cánh tay Cơ Ngọc Lạc mạnh mẽ kéo suy nghĩ của nàng trở về, nàng ấy khóc hu hu, khóc đến đau đầu, nói:" Phu nhân phải làm chủ cho Vãn nương.”
Cơ Ngọc Lạc đỡ trán nhìn về phía một cây đàn bên cạnh, đàn là đàn tốt, hoặc có thể nói là đàn tốt nhất, đáng tiếc trước mắt đã gãy thành hai nửa, mà bên cạnh lại là nữ tử lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng nàng ấy ôm một bộ váy múa cực kỳ hoa lệ nhưng đáng tiếc đã bị cắt không ra hình dạng.
Hai người một trái một phải khóc bên cạnh Cơ Ngọc Lạc, một đám thiếp thất trong phòng đều đang nhìn.
Nơi nhiều nữ nhân sẽ nhiều thị phi, mặc dù Hoắc Hiển không ở quý phủ nhưng những người này cũng có thể ba ngày hai bữa lăn qua lăn lại hát ra một vở tuồng, đại khái là vì nhàn rỗi đến phát hoảng rồi.
Chẳng qua không thể không nói, Hoắc Hiển này thật biết đổ thêm dầu vào lửa.
Những thiếp thất trong phủ hắn đều có sở trường riêng, trong đó Vãn Nương thích múa, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại khen ngợi kỹ thuật múa của một thiếp thất khác là Ngụy Tam Nương là thế gian hiếm có ở trước mặt Vãn Nương, còn trước mặt mọi người tặng Ngụy Tam Nương một cái váy múa. Ngụy Tam Nương giỏi đàn, hắn lại tặng Vãn Nương một cây đàn tốt, khen tiếng đàn của nàng ta là tốt nhất trong phủ.
Rõ ràng đều thưởng cho hai người nhưng trong lòng hai người đều chôn xuống khúc mắc đối với nhau, ngày thường tùy tiện một chuyện nhỏ trong lúc chung đụng cũng có thể trở thành mồi lửa, chỉ một chút tôi đã đã nổ ngay.
Mà chuyện như vậy tầng tầng lớp lớp.
Vì thế cho dù Hoắc Hiển đã lâu không hồi phủ không vào hậu viện, hậu viện của hắn cũng có thể ngày ngày bảo trì một loại khí thế hừng hực sôi trào. Cơ Ngọc Lạc thậm chí còn hoài nghi có phải hắn làm vậy là cố ý hay không, nhưng làm việc như thế ngoại trừ để cho phủ rối loạn một nùi ra thì còn có chỗ tốt gì?
Nghe tiếng khóc hai người giống như một xướng một hòa, Cơ Ngọc Lạc không kiên nhẫn quay mắt sang một bên, khi thu hồi tầm mắt đã rất ấm áp.
Nàng nâng hai người dậy, sau khi trấn an một phen mới hỏi Lưu ma ma: "Trong phủ còn có đàn và váy múa khác không?"
Chủ quân ban thưởng tiêu tiền như nước, tất cả đều là vật hiếm lạ, Lưu ma ma khó xử trả lời: "Lão nô tìm thử xem.”
Vãn Nương cùng Ngụy Tam Nương cũng biết việc này tới đó là được rồi, nhao nhao liếc đối phương một cái, lại hành lễ với Cơ Ngọc Lạc: "Đa tạ phu nhân đã làm chủ.”
Cơ Ngọc Lạc cho rằng việc này sắp kết thúc, lại nghe một thanh âm ẩm ương nói: "Vãn nương cùng Tam nương về sau vẫn chớ nên quấy rầy phu nhân vì chút chuyện nhỏ này đi, chủ quân thưởng thức các ngươi quá ít, nhìn Thịnh tỷ tỷ của chúng ta xem, chủ quân đối với nàng mới là thật lòng khen ngợi, cái gì tốt đều đưa vào phòng nàng, nàng sẽ không cùng người khác tranh chấp bởi vì một cây đàn một cái váy như các ngươi đâu, vả lại nàng cũng có chìa khóa mở kho, không phải ngày thường các ngươi muốn cái gì đều đến trước mặt nàng cầu xin ư, thế nên đừng đến phiền phu nhân nữa, thân thể phu nhân suy yếu, cẩn thận sẽ liên lụy đến các ngươi đấy.”
Tiếng nói vừa hạ xuống, nội thất lâm vào trầm mặc dài dằng dặc.
Cơ Ngọc Lạc nhìn qua, người nói chuyện tên là Diệp Lâm Lang, cũng xuất thân từ Nhạc phường trong cung như Thịnh Lan Tâm.
Người trong cung đi ra tự mang theo một loại khí chất cùng ngạo nghễ, chỉ có điều ngạo nghễ của Thịnh Lan Tâm là một loại thanh ngạo giấu ở trong xương, ngạo nghễ của Diệp Lâm Lang so với nàng ấy có phần đẳng cấp thấp.
Chỉ có điều người này cũng rất biết ăn nói, một tràng lời nói như nâng Thịnh Lan Tâm lên lại thoáng cái đã đắc tội với ba người, cực dễ làm cho người ta chuyển hướng mũi nhọn về Thịnh Lan Tâm.
Quả nhiên, sắc mặt Vãn Nương và Ngụy Tam Nương phức tạp liếc về phía Thịnh Lan Tâm.
Mà ánh mắt Cơ Ngọc Lạc cũng thản nhiên rơi vào trên người nàng ấy.
Một di nương có chìa khóa mở kho trong phủ, mà Cơ Ngọc Lạc làm chính thất phu nhân còn chưa lấy được thứ này.
Quả thật, Hoắc Hiển không coi nàng là phu nhân nên quả quyết không cho.
Nếu Cơ Ngọc Lạc thật sự là một phụ nhân hậu trạch tính toán chi li, chắc hẳn lúc này đã đố kỵ Thịnh Lan Tâm đến nghiến răng nghiến lợi.
Thịnh Lan Tâm đón nhận rất nhiều ánh mắt, lông mày nhíu lại, ánh mắt quét qua Diệp Lâm Lang.
Nàng ấy hai mươi ba tuổi, ở trong nội viện với những cô nương trẻ tuổi này thật sự đã không được coi là nhỏ, tính tình tương đối trầm ổn, nhưng vị Cơ gia trưởng nữ này chẳng qua chỉ mới mười bảy mười tám, là độ tuổi dễ dàng bị người châm ngòi nhất.
Trong lòng Thịnh Lan biết rõ nguyên nhân sâu xa của mối hôn sự hai nhà Hoắc Cơ này, có đồng tình đối với "Cơ Ngọc Dao", cũng không muốn làm cho nàng ngột ngạt, đang muốn mở miệng nói chuyện thì người ngồi trên ghế chủ tọa bỗng nhiên ho khan một trận.
Hồng Sương hiểu ý vội dâng trà lên.
Cơ Ngọc Lạc đỡ ngực, sắc mặt nhất thời lại không tốt, chỉ thở dài nói: "Lời này của Diệp di nương cũng có lý, thân thể của ta thật sự là lòng có dư mà lực không đủ... Thịnh di nương lớn tuổi hơn ta, thời gian ở trong phủ cũng dài hơn ta, ta quyết định chuyện tây viện sau này sẽ giao toàn quyền cho Thịnh di nương làm chủ, nếu có chuyện gì khó giải quyết, kính xin Lưu ma ma giúp đỡ nhiều một chút.”
Sắc mặt mấy người thoắt cái đã thay đổi, cho dù là Lưu ma ma cũng chậm nửa ngày mới đáp ứng.
Người có mắt đều hiểu được, chủ quân tình nghĩa không cạn đối với Thịnh di nương, ngày thường cũng rất chăm sóc nàng ấy, cho nên mọi người Tây viện vốn lấy Thịnh di nương làm chủ nhưng chỉ không nói rõ ràng, nhưng lời Diệp Lâm Lang vừa mới nói cũng gián tiếp làm cho phu nhân danh chính ngôn thuận giao quyền chủ sự Tây viện cho Thịnh di nương.
Kết quả này thật khiến người ta cứng lưỡi.
Mọi người từ chủ viện nối đuôi nhau đi ra, Thịnh Lan tâm đi cách người ta cả nửa đường, nhìn ra được nàng ấy không thích làm bạn với người khác.
Diệp Lâm Lang đi ở bên cạnh nàng ấy, nói: "Tính tình phu nhân chúng ta thật tốt, chẳng trách bên ngoài đều đồn đãi nói chủ quân tình thâm nghĩa trọng với nàng.”
Thịnh Lan Tâm hiển nhiên không muốn để ý đến nàng ta, nói qua loa: "Còn không phải sao.”
Trái một quyền phải một quyền đều đánh vào bông vải, trong lòng Diệp Lâm Lang không thuận, đứng tại chỗ dậm chân.
Cơ Ngọc Lạc ôm lò sưởi tay ngồi ở trong noãn các, một vòng cổ áo lông chồn che giấu nửa khuôn mặt của nàng làm cả người nàng thoạt nhìn lông xù, hiện ra vài phần bình dị gần gũi hiếm khi.
Ánh mắt nàng rời rạc nhìn tuyết trên cành cây ngoài cửa sổ, cách ngày Hoắc Hiển dùng bữa sáng với nàng gần nửa tháng, người nọ đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cơ Ngọc Lạc ngày ngày cảnh giác ngày nào đó hắn giết trở về tiến hành thăm dò, ai ngờ hắn nhoáng một cái đã không thấy người đâu nữa, trái tim nàng nhấc tới chỗ cao đột nhiên rơi xuống đất lại còn có chút thất vọng.
Nghe nói trong cung không tìm được thích khách, tên quỷ nhát gan Thuận An Đế kia không bắt được đối tượng hành thích đã sợ tới mức đêm không thể ngủ, nhất định phải để Hoắc Hiển hộ giá cạnh bên, hai người gần như là cùng ăn cùng ở.
Mà mấy ngày nay Cơ Ngọc Lạc lại hoàn toàn trống rỗng, cân nhắc tìm kiếm cơ hội nào có thể tiến cung mà lại không cần ứng phó Hoắc Hiển, mấy ngày trước bớt chút thời gian đi dạo phố xá kinh đô, còn nhân tiện xử lý công việc vặt vãnh.
Nhưng hai ngày nay nhiệt độ không khí đột nhiên trở lạnh, tuyết lớn không ngừng, nàng rất chán ghét tuyết rơi bèn đóng cửa sổ đơn giản làm ổ không ra, vốn để cho Bích Ngô nấu chén trà gừng đường đỏ dự định nghỉ ngơi một lát…
“Phu nhân!” Nữ tử váy tím xinh đẹp ngồi ở bên cạnh nàng, hai tay đều khoác cánh tay Cơ Ngọc Lạc mạnh mẽ kéo suy nghĩ của nàng trở về, nàng ấy khóc hu hu, khóc đến đau đầu, nói:" Phu nhân phải làm chủ cho Vãn nương.”
Cơ Ngọc Lạc đỡ trán nhìn về phía một cây đàn bên cạnh, đàn là đàn tốt, hoặc có thể nói là đàn tốt nhất, đáng tiếc trước mắt đã gãy thành hai nửa, mà bên cạnh lại là nữ tử lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng nàng ấy ôm một bộ váy múa cực kỳ hoa lệ nhưng đáng tiếc đã bị cắt không ra hình dạng.
Hai người một trái một phải khóc bên cạnh Cơ Ngọc Lạc, một đám thiếp thất trong phòng đều đang nhìn.
Nơi nhiều nữ nhân sẽ nhiều thị phi, mặc dù Hoắc Hiển không ở quý phủ nhưng những người này cũng có thể ba ngày hai bữa lăn qua lăn lại hát ra một vở tuồng, đại khái là vì nhàn rỗi đến phát hoảng rồi.
Chẳng qua không thể không nói, Hoắc Hiển này thật biết đổ thêm dầu vào lửa.
Những thiếp thất trong phủ hắn đều có sở trường riêng, trong đó Vãn Nương thích múa, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại khen ngợi kỹ thuật múa của một thiếp thất khác là Ngụy Tam Nương là thế gian hiếm có ở trước mặt Vãn Nương, còn trước mặt mọi người tặng Ngụy Tam Nương một cái váy múa. Ngụy Tam Nương giỏi đàn, hắn lại tặng Vãn Nương một cây đàn tốt, khen tiếng đàn của nàng ta là tốt nhất trong phủ.
Rõ ràng đều thưởng cho hai người nhưng trong lòng hai người đều chôn xuống khúc mắc đối với nhau, ngày thường tùy tiện một chuyện nhỏ trong lúc chung đụng cũng có thể trở thành mồi lửa, chỉ một chút tôi đã đã nổ ngay.
Mà chuyện như vậy tầng tầng lớp lớp.
Vì thế cho dù Hoắc Hiển đã lâu không hồi phủ không vào hậu viện, hậu viện của hắn cũng có thể ngày ngày bảo trì một loại khí thế hừng hực sôi trào. Cơ Ngọc Lạc thậm chí còn hoài nghi có phải hắn làm vậy là cố ý hay không, nhưng làm việc như thế ngoại trừ để cho phủ rối loạn một nùi ra thì còn có chỗ tốt gì?
Nghe tiếng khóc hai người giống như một xướng một hòa, Cơ Ngọc Lạc không kiên nhẫn quay mắt sang một bên, khi thu hồi tầm mắt đã rất ấm áp.
Nàng nâng hai người dậy, sau khi trấn an một phen mới hỏi Lưu ma ma: "Trong phủ còn có đàn và váy múa khác không?"
Chủ quân ban thưởng tiêu tiền như nước, tất cả đều là vật hiếm lạ, Lưu ma ma khó xử trả lời: "Lão nô tìm thử xem.”
Vãn Nương cùng Ngụy Tam Nương cũng biết việc này tới đó là được rồi, nhao nhao liếc đối phương một cái, lại hành lễ với Cơ Ngọc Lạc: "Đa tạ phu nhân đã làm chủ.”
Cơ Ngọc Lạc cho rằng việc này sắp kết thúc, lại nghe một thanh âm ẩm ương nói: "Vãn nương cùng Tam nương về sau vẫn chớ nên quấy rầy phu nhân vì chút chuyện nhỏ này đi, chủ quân thưởng thức các ngươi quá ít, nhìn Thịnh tỷ tỷ của chúng ta xem, chủ quân đối với nàng mới là thật lòng khen ngợi, cái gì tốt đều đưa vào phòng nàng, nàng sẽ không cùng người khác tranh chấp bởi vì một cây đàn một cái váy như các ngươi đâu, vả lại nàng cũng có chìa khóa mở kho, không phải ngày thường các ngươi muốn cái gì đều đến trước mặt nàng cầu xin ư, thế nên đừng đến phiền phu nhân nữa, thân thể phu nhân suy yếu, cẩn thận sẽ liên lụy đến các ngươi đấy.”
Tiếng nói vừa hạ xuống, nội thất lâm vào trầm mặc dài dằng dặc.
Cơ Ngọc Lạc nhìn qua, người nói chuyện tên là Diệp Lâm Lang, cũng xuất thân từ Nhạc phường trong cung như Thịnh Lan Tâm.
Người trong cung đi ra tự mang theo một loại khí chất cùng ngạo nghễ, chỉ có điều ngạo nghễ của Thịnh Lan Tâm là một loại thanh ngạo giấu ở trong xương, ngạo nghễ của Diệp Lâm Lang so với nàng ấy có phần đẳng cấp thấp.
Chỉ có điều người này cũng rất biết ăn nói, một tràng lời nói như nâng Thịnh Lan Tâm lên lại thoáng cái đã đắc tội với ba người, cực dễ làm cho người ta chuyển hướng mũi nhọn về Thịnh Lan Tâm.
Quả nhiên, sắc mặt Vãn Nương và Ngụy Tam Nương phức tạp liếc về phía Thịnh Lan Tâm.
Mà ánh mắt Cơ Ngọc Lạc cũng thản nhiên rơi vào trên người nàng ấy.
Một di nương có chìa khóa mở kho trong phủ, mà Cơ Ngọc Lạc làm chính thất phu nhân còn chưa lấy được thứ này.
Quả thật, Hoắc Hiển không coi nàng là phu nhân nên quả quyết không cho.
Nếu Cơ Ngọc Lạc thật sự là một phụ nhân hậu trạch tính toán chi li, chắc hẳn lúc này đã đố kỵ Thịnh Lan Tâm đến nghiến răng nghiến lợi.
Thịnh Lan Tâm đón nhận rất nhiều ánh mắt, lông mày nhíu lại, ánh mắt quét qua Diệp Lâm Lang.
Nàng ấy hai mươi ba tuổi, ở trong nội viện với những cô nương trẻ tuổi này thật sự đã không được coi là nhỏ, tính tình tương đối trầm ổn, nhưng vị Cơ gia trưởng nữ này chẳng qua chỉ mới mười bảy mười tám, là độ tuổi dễ dàng bị người châm ngòi nhất.
Trong lòng Thịnh Lan biết rõ nguyên nhân sâu xa của mối hôn sự hai nhà Hoắc Cơ này, có đồng tình đối với "Cơ Ngọc Dao", cũng không muốn làm cho nàng ngột ngạt, đang muốn mở miệng nói chuyện thì người ngồi trên ghế chủ tọa bỗng nhiên ho khan một trận.
Hồng Sương hiểu ý vội dâng trà lên.
Cơ Ngọc Lạc đỡ ngực, sắc mặt nhất thời lại không tốt, chỉ thở dài nói: "Lời này của Diệp di nương cũng có lý, thân thể của ta thật sự là lòng có dư mà lực không đủ... Thịnh di nương lớn tuổi hơn ta, thời gian ở trong phủ cũng dài hơn ta, ta quyết định chuyện tây viện sau này sẽ giao toàn quyền cho Thịnh di nương làm chủ, nếu có chuyện gì khó giải quyết, kính xin Lưu ma ma giúp đỡ nhiều một chút.”
Sắc mặt mấy người thoắt cái đã thay đổi, cho dù là Lưu ma ma cũng chậm nửa ngày mới đáp ứng.
Người có mắt đều hiểu được, chủ quân tình nghĩa không cạn đối với Thịnh di nương, ngày thường cũng rất chăm sóc nàng ấy, cho nên mọi người Tây viện vốn lấy Thịnh di nương làm chủ nhưng chỉ không nói rõ ràng, nhưng lời Diệp Lâm Lang vừa mới nói cũng gián tiếp làm cho phu nhân danh chính ngôn thuận giao quyền chủ sự Tây viện cho Thịnh di nương.
Kết quả này thật khiến người ta cứng lưỡi.
Mọi người từ chủ viện nối đuôi nhau đi ra, Thịnh Lan tâm đi cách người ta cả nửa đường, nhìn ra được nàng ấy không thích làm bạn với người khác.
Diệp Lâm Lang đi ở bên cạnh nàng ấy, nói: "Tính tình phu nhân chúng ta thật tốt, chẳng trách bên ngoài đều đồn đãi nói chủ quân tình thâm nghĩa trọng với nàng.”
Thịnh Lan Tâm hiển nhiên không muốn để ý đến nàng ta, nói qua loa: "Còn không phải sao.”
Trái một quyền phải một quyền đều đánh vào bông vải, trong lòng Diệp Lâm Lang không thuận, đứng tại chỗ dậm chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất