Chương 46: Thăm Dò Thân Thủ
Trong sảnh chính, Cơ Ngọc Lạc thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, Hồng Sương liền đóng cửa lại thở dài: "Thì ra xử lý hậu trạch của quan to hiển quý cũng không dễ dàng, những chuyện vặt vãnh này còn vụn vặt hơn so với trong lâu chúng ta.”
Cơ Ngọc Lạc cũng đồng ý với lời này.
Thôi Tuyết Lâu là một tổ chức bang phái lớn như vậy, nơi nào có người thì có phân tranh, có tranh có đoạt cũng là chuyện bình thường, minh thương cũng được ám tiễn cũng được, nhưng dẫu sao sẽ không có người thua còn chạy đến trước mặt người ta khóc oa oa gạt lệ cầu xin an ủi.
Hồng Sương còn nói: "Chẳng trách bên ngoài đều đồn nội viện Hoắc gia chướng khí mù mịt nhà cửa không yên.”
Cơ Ngọc Lạc nghe vậy lông mày khẽ nhướng lên, hơi ngửa đầu: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Hồng Sương không rõ nguyên do, nói: "Tiểu thư chỉ cái gì?”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Lưu ma ma là quản sự ma ma trong phủ, thái độ làm người cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả trong viện của chủ tử cũng nói một không nói hai, xử lý chủ viện gọn gàng ngăn nắp, nhưng vì sao bà ấy lại mặc kệ Tây viện chứ?"
Hồng Sương suy nghĩ nói: "Các di nương dẫu sao cũng là nửa chủ tử, Lưu ma ma là người hầu nên không tiện nhúng tay vào nhỉ.”
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người trên giường mềm, nói: "Lưu ma ma là nhũ mẫu của Hoắc Hiển, ngươi không cảm thấy... bà ấy giống như cố ý sao?"
Cơ Ngọc Lạc lâm vào trầm tư, Hồng Sương nghĩ không ra cũng thức thời không quấy rầy nàng nữa. Lửa than đang cháy rực, trong phòng ấm áp thải mái, chỉ riêng yên lặng đợi như vậy cũng làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy buồn bực, mắt thấy sắc trời dần tối, Bích Ngô làm việc ở tiền viện bỗng nhiên gõ cửa tiến vào.
Nàng bước nhanh tới, đưa lên một tấm cung bài, nói: "Tiểu thư, người của Cẩm Y Vệ tới nói là cô gia còn muốn ở trong cung vài ngày, xin tiểu thư thu thập chút xiêm y của hắn đưa vào trong cung một chuyến.”
Cơ Ngọc Lạc hơi giật mình, đáp lời: "Ta đi ngay đây.”
Cuối cùng xiêm y của Hoắc Hiển là do Lưu ma ma thu thập, nghe nói nàng muốn vào cung đưa đồ, Lưu ma ma lại sai người chuẩn bị điểm tâm bảo nàng cùng mang đi.
Cơ Ngọc Lạc chuẩn bị thỏa đáng liền đi vào trong cung.
Đây là lần thứ ba tiến cung, Cơ Ngọc Lạc đã quen thuộc nên cũng không còn hứng thú thưởng thức hoàng cung tráng lệ nữa.
Tiểu thái giám cầm đèn dẫn đường cho nàng, nói: "Qua Cửu Trọng môn, phòng trực của Cẩm Y vệ và cấm quân ở ngay trong tiểu viện bên cạnh Trọng Hoa cung, Hoắc phu nhân đi theo lão nô là được rồi. Hoắc đại nhân thật có phúc khí khi tháp tùng bên ngự tiền, trong nhà còn có một người biết lạnh biết nóng, thật sự là làm người ta hâm mộ quá đỗi.”
Cơ Ngọc Lạc rũ mắt cười.
Đi Trọng Hoa điện nhất định phải đi qua Cửu Trọng môn, mà qua Cửu Trọng môn cần phải đi qua phòng trực của Triệu Dung, Hồng Sương co chút không kiềm chế được, hạ giọng nói: "Tiểu thư, bỏ qua lần này, lần tới không biết phải đợi bao lâu nữa, thuộc hạ thay người dẫn tiểu thái giám này đi nhé?”
Cơ Ngọc Lạc im hơi lặng tiếng giữ chặt tay nàng ấy, nói: "Thăm dò mà thôi, xung quanh đây nhất định đã có rất nhiều ám vệ mai phục, nếu hành động thiếu suy nghĩ, e rằng ta và ngươi đều không thể đi ra khỏi cung này.”
Hồng Sương rùng mình, quả thật không dám động đậy.
Một đường xuyên qua cung cấm trùng trùng điệp điệp, đến tòa nhà bên cạnh Trọng Hoa điện. Nam Nguyệt đi ra đón người, nói: "Phu nhân đến rồi, chủ tử mới đổi người gác, đang ở bên trong.”
Đi vào bên trong thấy Hoắc Hiển mới nghỉ trực đang dùng bữa tối. Hắn nhìn thấy Cơ Ngọc Lạc, trong mắt ẩn chứa ý cười, nói: "Vất vả rồi.”
Bình thản như vậy, cứ như chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
Giả vờ ư, ai mà không biết giả vờ chứ.
Cơ Ngọc Lạc cũng dịu dàng nói: "Là chuyện nên làm, phu quân mới vất vả.”
Hoắc Hiển ra hiệu cho Nam Nguyệt, lúc này Nam Nguyệt bưng một cái khay đi ra, trên khay đặt một bình lưu ly tiến cống, Hoắc Hiển nói: "Buổi trưa đánh cờ với Hoàng thượng thắng được, nơi này nhiều người mắt tạp, vật ngự ban không thể để mất được nên phu nhân cầm về phủ đi.”
Nam Nguyệt đưa đồ cho Hồng Sương, bởi vì là vật ngự ban nên được Hồng Sương nâng cẩn thận.
Hoắc Hiển làm như không có ý để Cơ Ngọc Lạc ở lại lâu, đứng dậy tiễn nàng ra ngoài, nói: "Sau khi hồi phủ giao cho Lưu ma ma cất là được.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn sắc mặt tương đối tự nhiên của hắn, phảng phất như hắn thật sự chỉ bảo nàng đưa xiêm y một chuyến, lại thuận tiện mang vật ngự ban này về phủ, nhưng trong lòng người này tất nhiên cất giấu ý đồ xấu, nào có chuyện đơn giản như vậy.
Cơ Ngọc Lạc "Ừ" một tiếng nhưng trước đầu đến cuối đều cẩn thận nhìn bốn phía.
Sắc trời đã tối xuống, bóng cây xung quanh lắc lư, từng chạc cây lắc lư trong mắt Cơ Ngọc Lạc đều giống như bóng người muốn tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng mãi cho đến khi nàng sắp sửa đi ra cửa cung cũng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Hiển đứng cách đó không xa không tiếp tục tiễn nàng nữa, Cơ Ngọc Lạc đang nhíu mày, bên đường bỗng dưng xuất hiện một cung nữ đi lại vội vàng đụng phải Hồng Sương đang cầm bình lưu ly, Hồng Sương nghiêng tay một cái, bình lưu ly trên khay liền rơi xuống.
Đồ làm từ lưu ly rơi như vậy nhất định phải vỡ.
Hồng Sương theo bản năng muốn đưa tay ra đón, nhưng bàn tay kia từ bên cạnh vươn ra nhanh hơn, gần như chỉ trong nháy mắt, tốc độ Cơ Ngọc Lạc cực nhanh tiếp được bình lưu ly vững vàng.
Tiểu cung nữ hoảng sợ đỏ mắt liên tục xin lỗi, Hồng Sương khoát tay để cho nàng ta đi, thổn thức nói: "May mà không vỡ, nếu vật ngự ban bị tổn hại trong cung, cũng không biết vị Hoắc đại nhân kia có mượn đề tài này để so đo hay không.”
Cơ Ngọc Lạc vẫn duy trì tư thế tiếp lấy bình lưu ly bất động, một lúc lâu mới cứng ngắc đứng dậy, khóe môi căng thẳng, nói: "Toang rồi.”
Sắc mặt Cơ Ngọc Lạc cũng không dễ nhìn, Hồng Sương khó hiểu nói: "Tiểu thư nói cái gì?”
Cơ Ngọc Lạc nắm chặt miệng bình lưu ly chật hẹp, thoáng nhìn hai bóng dáng bị kéo dài trên mặt tuyết phía sau, cảm giác như dao đâm trên lưng, nàng nhắm mắt lại.
Toang rồi, nàng không nên đưa tay ra tiếp lấy vật này.
Nàng đứng bất động nhìn chằm chằm bóng dáng không nhúc nhích kia, Hồng Sương thấy thế muốn quay đầu lại nhìn, Cơ Ngọc Lạc trầm giọng nói: "Đừng quay đầu lại!”
Qua một lúc lâu thấy Hoắc Hiển quả thật không có động tác gì khác, Cơ Ngọc Lạc mới kiên trì đi về phía trước, lúc đi vào trong xe ngựa mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa đi lộc cộc, Hoắc Hiển xa xa ở phía sau nhìn theo, lúc cúi đầu lại nở nụ cười, chỉ nghe Nam Nguyệt mơ hồ cảm khái nói: "Phu nhân... thân thủ thật nhanh.”
Cơ Ngọc Lạc cũng đồng ý với lời này.
Thôi Tuyết Lâu là một tổ chức bang phái lớn như vậy, nơi nào có người thì có phân tranh, có tranh có đoạt cũng là chuyện bình thường, minh thương cũng được ám tiễn cũng được, nhưng dẫu sao sẽ không có người thua còn chạy đến trước mặt người ta khóc oa oa gạt lệ cầu xin an ủi.
Hồng Sương còn nói: "Chẳng trách bên ngoài đều đồn nội viện Hoắc gia chướng khí mù mịt nhà cửa không yên.”
Cơ Ngọc Lạc nghe vậy lông mày khẽ nhướng lên, hơi ngửa đầu: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Hồng Sương không rõ nguyên do, nói: "Tiểu thư chỉ cái gì?”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Lưu ma ma là quản sự ma ma trong phủ, thái độ làm người cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả trong viện của chủ tử cũng nói một không nói hai, xử lý chủ viện gọn gàng ngăn nắp, nhưng vì sao bà ấy lại mặc kệ Tây viện chứ?"
Hồng Sương suy nghĩ nói: "Các di nương dẫu sao cũng là nửa chủ tử, Lưu ma ma là người hầu nên không tiện nhúng tay vào nhỉ.”
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người trên giường mềm, nói: "Lưu ma ma là nhũ mẫu của Hoắc Hiển, ngươi không cảm thấy... bà ấy giống như cố ý sao?"
Cơ Ngọc Lạc lâm vào trầm tư, Hồng Sương nghĩ không ra cũng thức thời không quấy rầy nàng nữa. Lửa than đang cháy rực, trong phòng ấm áp thải mái, chỉ riêng yên lặng đợi như vậy cũng làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy buồn bực, mắt thấy sắc trời dần tối, Bích Ngô làm việc ở tiền viện bỗng nhiên gõ cửa tiến vào.
Nàng bước nhanh tới, đưa lên một tấm cung bài, nói: "Tiểu thư, người của Cẩm Y Vệ tới nói là cô gia còn muốn ở trong cung vài ngày, xin tiểu thư thu thập chút xiêm y của hắn đưa vào trong cung một chuyến.”
Cơ Ngọc Lạc hơi giật mình, đáp lời: "Ta đi ngay đây.”
Cuối cùng xiêm y của Hoắc Hiển là do Lưu ma ma thu thập, nghe nói nàng muốn vào cung đưa đồ, Lưu ma ma lại sai người chuẩn bị điểm tâm bảo nàng cùng mang đi.
Cơ Ngọc Lạc chuẩn bị thỏa đáng liền đi vào trong cung.
Đây là lần thứ ba tiến cung, Cơ Ngọc Lạc đã quen thuộc nên cũng không còn hứng thú thưởng thức hoàng cung tráng lệ nữa.
Tiểu thái giám cầm đèn dẫn đường cho nàng, nói: "Qua Cửu Trọng môn, phòng trực của Cẩm Y vệ và cấm quân ở ngay trong tiểu viện bên cạnh Trọng Hoa cung, Hoắc phu nhân đi theo lão nô là được rồi. Hoắc đại nhân thật có phúc khí khi tháp tùng bên ngự tiền, trong nhà còn có một người biết lạnh biết nóng, thật sự là làm người ta hâm mộ quá đỗi.”
Cơ Ngọc Lạc rũ mắt cười.
Đi Trọng Hoa điện nhất định phải đi qua Cửu Trọng môn, mà qua Cửu Trọng môn cần phải đi qua phòng trực của Triệu Dung, Hồng Sương co chút không kiềm chế được, hạ giọng nói: "Tiểu thư, bỏ qua lần này, lần tới không biết phải đợi bao lâu nữa, thuộc hạ thay người dẫn tiểu thái giám này đi nhé?”
Cơ Ngọc Lạc im hơi lặng tiếng giữ chặt tay nàng ấy, nói: "Thăm dò mà thôi, xung quanh đây nhất định đã có rất nhiều ám vệ mai phục, nếu hành động thiếu suy nghĩ, e rằng ta và ngươi đều không thể đi ra khỏi cung này.”
Hồng Sương rùng mình, quả thật không dám động đậy.
Một đường xuyên qua cung cấm trùng trùng điệp điệp, đến tòa nhà bên cạnh Trọng Hoa điện. Nam Nguyệt đi ra đón người, nói: "Phu nhân đến rồi, chủ tử mới đổi người gác, đang ở bên trong.”
Đi vào bên trong thấy Hoắc Hiển mới nghỉ trực đang dùng bữa tối. Hắn nhìn thấy Cơ Ngọc Lạc, trong mắt ẩn chứa ý cười, nói: "Vất vả rồi.”
Bình thản như vậy, cứ như chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
Giả vờ ư, ai mà không biết giả vờ chứ.
Cơ Ngọc Lạc cũng dịu dàng nói: "Là chuyện nên làm, phu quân mới vất vả.”
Hoắc Hiển ra hiệu cho Nam Nguyệt, lúc này Nam Nguyệt bưng một cái khay đi ra, trên khay đặt một bình lưu ly tiến cống, Hoắc Hiển nói: "Buổi trưa đánh cờ với Hoàng thượng thắng được, nơi này nhiều người mắt tạp, vật ngự ban không thể để mất được nên phu nhân cầm về phủ đi.”
Nam Nguyệt đưa đồ cho Hồng Sương, bởi vì là vật ngự ban nên được Hồng Sương nâng cẩn thận.
Hoắc Hiển làm như không có ý để Cơ Ngọc Lạc ở lại lâu, đứng dậy tiễn nàng ra ngoài, nói: "Sau khi hồi phủ giao cho Lưu ma ma cất là được.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn sắc mặt tương đối tự nhiên của hắn, phảng phất như hắn thật sự chỉ bảo nàng đưa xiêm y một chuyến, lại thuận tiện mang vật ngự ban này về phủ, nhưng trong lòng người này tất nhiên cất giấu ý đồ xấu, nào có chuyện đơn giản như vậy.
Cơ Ngọc Lạc "Ừ" một tiếng nhưng trước đầu đến cuối đều cẩn thận nhìn bốn phía.
Sắc trời đã tối xuống, bóng cây xung quanh lắc lư, từng chạc cây lắc lư trong mắt Cơ Ngọc Lạc đều giống như bóng người muốn tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng mãi cho đến khi nàng sắp sửa đi ra cửa cung cũng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Hiển đứng cách đó không xa không tiếp tục tiễn nàng nữa, Cơ Ngọc Lạc đang nhíu mày, bên đường bỗng dưng xuất hiện một cung nữ đi lại vội vàng đụng phải Hồng Sương đang cầm bình lưu ly, Hồng Sương nghiêng tay một cái, bình lưu ly trên khay liền rơi xuống.
Đồ làm từ lưu ly rơi như vậy nhất định phải vỡ.
Hồng Sương theo bản năng muốn đưa tay ra đón, nhưng bàn tay kia từ bên cạnh vươn ra nhanh hơn, gần như chỉ trong nháy mắt, tốc độ Cơ Ngọc Lạc cực nhanh tiếp được bình lưu ly vững vàng.
Tiểu cung nữ hoảng sợ đỏ mắt liên tục xin lỗi, Hồng Sương khoát tay để cho nàng ta đi, thổn thức nói: "May mà không vỡ, nếu vật ngự ban bị tổn hại trong cung, cũng không biết vị Hoắc đại nhân kia có mượn đề tài này để so đo hay không.”
Cơ Ngọc Lạc vẫn duy trì tư thế tiếp lấy bình lưu ly bất động, một lúc lâu mới cứng ngắc đứng dậy, khóe môi căng thẳng, nói: "Toang rồi.”
Sắc mặt Cơ Ngọc Lạc cũng không dễ nhìn, Hồng Sương khó hiểu nói: "Tiểu thư nói cái gì?”
Cơ Ngọc Lạc nắm chặt miệng bình lưu ly chật hẹp, thoáng nhìn hai bóng dáng bị kéo dài trên mặt tuyết phía sau, cảm giác như dao đâm trên lưng, nàng nhắm mắt lại.
Toang rồi, nàng không nên đưa tay ra tiếp lấy vật này.
Nàng đứng bất động nhìn chằm chằm bóng dáng không nhúc nhích kia, Hồng Sương thấy thế muốn quay đầu lại nhìn, Cơ Ngọc Lạc trầm giọng nói: "Đừng quay đầu lại!”
Qua một lúc lâu thấy Hoắc Hiển quả thật không có động tác gì khác, Cơ Ngọc Lạc mới kiên trì đi về phía trước, lúc đi vào trong xe ngựa mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa đi lộc cộc, Hoắc Hiển xa xa ở phía sau nhìn theo, lúc cúi đầu lại nở nụ cười, chỉ nghe Nam Nguyệt mơ hồ cảm khái nói: "Phu nhân... thân thủ thật nhanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất