Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 4: Không phải là nàng ấy
Sân bay quốc tế Đế Đô
Một nhóm ba người bước ra từ lối đi VIP.
Trải qua chuyến bay gần một ngày một đêm, sắc mặt của người nào người nấy không khỏi mệt mỏi.
Trong đó, nam nhân đi đầu một thân âu phục xám đậm, chiếc kính bạc trên sóng mũi che đi đôi mắt thâm thúy của anh, đôi môi mỏng khẽ mím, để lộ xương quai hàm vô cùng hoàn mỹ, sự tinh khiết và tao nhã cùng tồn tại hài hòa trên người anh.
Cho dù trên khuôn mặt vẫn là vẻ mệt mỏi đó, nhưng xung quanh đã không ít người quăng cho anh ánh nhìn tán thưởng.
Lại bởi vì khí tức lãnh đạm trên người nên mọi người đều tự giác tránh xa, không ít cô gái lấy hết can đảm muốn thêm WeChat nhưng cuối cùng vẫn là tay trắng quay về, chỉ có thể im lăng nhìn người con trai kinh diễm nhất đời mình rời đi.
Theo sau là trợ lý Hà đang đuổi theo Boss nhà mình, điện thoại cầm trong tay vừa bật lên, mặt mũi lúc này đầy rồi rắm.
Thân là một trợ lý toàn năng, hắn không chỉ phải chu toàn mọi thứ khi đi công tác, mà còn phải quan tâm đến vấn đề cá nhân của ông chủ mình nữa.
Song, khi nãy lúc hắn vừa mở điện thoại lên, trang đầu liền nhảy lên một tin tức giải trí, vốn hắn định trực tiếp lướt qua nhưng lại bởi vì thấy một cái tên có chút quen thuộc mà ấn vào.
Sau đó liền thấy tin tức cái vị bà chủ trên danh nghĩa kia đang bị thương nằm viện.
Sở dĩ nói " trên danh nghĩa" là vì hắn không biết đánh giá hai vợ chồng này như thế nào.
Rõ ràng cũng là đường đường chính chính nhận giấy chứng nhận, nhưng hai vị này lại không tổ chức hôn lễ cũng như không sống chung với nhau. Cách làm này của ông chủ chẳng khác nào đang trả lời cho hai vị lớn tuổi ở nhà.
Càng khiến hắn không thể hiểu hơn nữa, ở cái Đế Đô này không thiếu nhất chính là thiên kim tiểu thư và người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp, chỉ cần ông chủ gật đầu, hắn dám nói không chỉ giới chính trị, kinh doanh, kể cả Tam giới đều sẽ có người tới tranh làm Thẩm phu nhân.
Thế nhưng ông chủ lại thích lối đi riêng, một mực chạy đến ngành giải trí tìm tiểu minh tinh không mấy nổi tiếng, gương mặt cũng chỉ ưa nhìn.
Hơn nữa bình thường hắn cũng không thấy ông chủ để ý quan tâm gì tới vị phu nhân trên danh nghĩa kia, hắn cũng không biết có nên báo cáo lại hay không.
" Có chuyện gì nói luôn đi."
Thẩm Vận Khanh không thèm quay đầu lại, chỉ cần nghe tiết tấu tiếng bước chân có phần loạn ở phía sau liền có thể đoán ra được trạng thái bất ổn của trợ lý. Bước chân có phần chậm hơn một chút, hơi nghiêng đầu để lắng nghe.
Trợ lý Hà nghe thế liền vội bước lên, quét sạch các suy nghĩ lộn xộn nãy giờ, nhanh chóng báo cáo: " Ông chủ, tôi vừa lướt trúng một tin tức giải trí, trên đó nói rằng phu nhân đang bị thương nằm viện."
Vừa dứt lời, trên tay hắn liền trống không.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy điện thoại của mình đã bị một bàn tay khác cướp lấy, trên cổ tay còn mang chiếc đồng hồ xa xỉ, ông chủ nhà mình lại đang nhìn màn hình điện thoại, hơi cau mày.
" Thay đổi tuyến đường, không về Hi viên nữa, đi bệnh viện."
Bệnh viện số 3 Đế Đô.
Hành lang bên ngoài vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Lộ Tranh Tranh đang yên lặng chơi game nhận ra được sự thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đem cửa phòng kéo ra, muốn nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Thẩm Vận Khanh đang định gõ cửa thì khựng lại, cụp mắt nhìn tiểu cô nương đang trợn tròn kia.
" Xin chào." Lộ Tranh Tranh không khỏi gượng gạo, nuốt nước bọt, lúc này mới tìm lại được giọng của mình về, " Vị tiên sinh này, xin hỏi anh..."
Hai chữ " tìm ai" còn chưa kịp nói ra, thì bên trong một cánh tay đã đưa tới, đem bả vai nàng kéo qua một bên.
Lộ Tranh Tranh nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một mặt câu nệ của chị Đông.
" Thẩm tiên sinh, Tranh Tranh đây chính là trợ lý của tiểu Hi, vừa mới đi làm còn chưa được mấy tháng, hiện tại đang phụ trách giúp đỡ chăm sóc cho tiểu Hi, lúc tôi không có ở đây đều là nàng ấy trông chừng."
Thẩm Vận Khanh khách khí gật đầu, " Làm phiền hai người rồi."
" Là việc cần làm thôi, ngài cứ nói quá, mới ngài vào."
Lộ Tranh Tranh trưng trưng vừa nhìn vị Thẩm tiên sinh kinh thiên động địa kia bước vào căn phòng cô vừa ra khỏi, sau đó cẩn thận nhìn hai người đàn ông mặc vest đang canh gác bên ngoài phòng. Lúc này mới nhỏ giọng nói: " Chị Đông, chị Hi vừa mới ngủ rồi."
" Cái vị kia là..." Nếu không thăm dò được, cô quả thực sẽ vô cùng ngứa ngáy ."
Không còn phải đối diện với vị Thẩm tiên sinh đó, Đông Duyệt khôi phục lại dáng vẻ ngày thường của mình, " Em không biết cũng là chuyện bình thường, vị kia chính là chồng của tiểu Hi."
" Chồng?!"
Lộ Tranh Tranh vội che miệng lại ngăn không cho bản thân kêu lên, " Chị Hi kết hôn rồi á?"
Nói đến vấn đề hôn nhân của nghệ sĩ nhà mình, dù là Đông Duyệt cũng không rõ, " Tóm lại trên sổ hộ khẩu chị Hi nhà em chính là đã kết hôn, còn những việc khác như vì sao lại kết hôn, Thẩm tiên sinh là thần thánh phương nào, em cũng đừng có quan tâm đến."
" Tại sao không được ạ?"
Đông Duyệt vẫy vẫy tay, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: " Bởi vì chị cũng không rõ."
Khi đó là chính Khương Lệnh Hi bất thình lình báo mình đã kết hôn, đối với cô mà nói quả thật chính là sét đánh ngang tai.
Sau đó cô cũng không phải không nghĩ tới việc điều tra xe nửa kia của nghệ sĩ nhà mình là ai, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện cuộc hôn nhân của Khương Lệnh Hi hình như là giả, ngoại trừ một bản giấy đăng ký kết hôn cùng một căn nhà nhỏ được tặng ra thì vị kia tựa như không hề tồn tại.
Sau khi thông qua đủ mọi loại cách, cô mới loáng thoáng nghe ngóng được một chút thông tin về vị họ Thẩm kia, thế là cô liền mạnh dạng suy đoán cuộc hôn nhân này hẳn là còn chứa ẩn tình khác.
Cái ngôi sao nhỏ nhà mình mà cũng xứng với vị kia ư!
Cũng có thể nói đây chính là lần thứ hai cô gặp lại vị Thẩm tiên sinh này!
Có điều, lần nào cô cũng bị dung mạo của vị này thu hút trước tiên, sau đó chính là cảm giác sâu sắc với khí tức mạnh mẽ của đối phương, cho dù cô đã cảm nhận được đối phương đang hết sức kiềm chế, nhưng vẫn là không nhịn được mà căng thẳng cả lên.
Lộ Tranh Tranh: "..."
Cô nhịn không được mà nhớ lại mọi chuyện từ lúc theo Khương Lệnh Hi cho đến nay.
Bởi vì là trợ lý riềng nên cô có quyền kiểm soát nơi ở của Khương Lệnh Hi, mỗi ngày đều qua qua lại lại đưa cơm, quần áo và các thứ khác, có đôi lúc sẽ còn phụ một tay giúp nàng vệ sinh dọn dẹp, giặt giũ,...
Vậy mà nửa năm nay, cô chưa một lần phát hiện ra dấu vết của đàn ông trong nhà chị Hi.
Thậm chí, ngay cả chị Hi cũng chưa từng nói bản thân đã kết hôn.
Cho nên, đây có lẽ là một cuộc hôn nhân hợp đồng!
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn về phía cửa phòng đang ngăn cách phòng với hành lang, giờ phút này cô thực sự ước rằng mình có khả năng có thể nhìn xuyên thấu, muốn nhìn xem hai người kia ở chung sẽ như thế nào.
Nhìn hai người phía trước, nội tâm của trợ lý Hà lúc này cũng tò mò không kém.
Hắn vẫn cho rằng ông chủ không quan tâm đến phu nhân thì thôi đi, cả hai vợ chồng đều là người bận rộn trong lĩnh vực của mình, nhưng với địa vị của Thẩm Thị hiện giờ, dù chỉ cần tùy ý nói một câu, chắc chắn sự nghiệp giải trí của phu nhân sẽ không thảm như này được.
Nhưng lần bị thương này, ông chủ thậm chí còn trực tiếp chạy đến bệnh viện mặc cho bản thân đang rất mệt mỏi, và việc này cũng khiến hắn có chút mơ hồ.
Rốt cuộc là hai vợ chồng nhà này đang chơi trò gì vậy?
Kì thực giờ phút này trong phòng bệnh so với tưởng tượng của hắn thì còn yên tĩnh hơn.
Với điều kiện môi trường xung quanh vô cùng yên tĩnh, lúc này cũng không cần phải lao tâm khổ trí lo lắng cho đại sự, lại thêm tác dụng phụ của thuốc, thế nên Khương Lệnh Hi được dịp ngủ sâu hơn bao giờ hết, ngay cả việc chiếc ghế cạnh giường có người khác ngồi xuống cũng không hề hay biết.
Thẩm Vận Khanh sau khi bước vào thì thấy có người đang ngủ, anh cũng không có ý định đánh thức cô, chỉ lẳng lặng ngồi xuống rồi nhìn cô ngủ.
Hai người, một người ngủ say sưa, một người nhìn đến thất thần, bầu không khí bỗng trở nên hài hòa đến kỳ lạ.
Thật lâu sau đó, Thẩm Vận Khanh mới chậm rãi đứng dậy, lấy chiếc kính trên sóng mũi xuống rồi nhẹ nhàng xoa ấn đường cho đỡ mệt mỏi, sau khi đeo lại chiếc kính anh từ từ tiến lên phía trước một bước, đưa tay muốn chạm nhẹ vào má của người nằm trên giường.
Nhưng khi ngón tay còn cách chóp mũi không quá một centimet, anh lại vội thu tay về.
Sau đó liền không chút do dự mà quay người rời đi.
Dù cho dáng dấp có giống đến mấy đi chăng nữa, cũng không phải là nàng ấy!
( Hoàn chương )
Một nhóm ba người bước ra từ lối đi VIP.
Trải qua chuyến bay gần một ngày một đêm, sắc mặt của người nào người nấy không khỏi mệt mỏi.
Trong đó, nam nhân đi đầu một thân âu phục xám đậm, chiếc kính bạc trên sóng mũi che đi đôi mắt thâm thúy của anh, đôi môi mỏng khẽ mím, để lộ xương quai hàm vô cùng hoàn mỹ, sự tinh khiết và tao nhã cùng tồn tại hài hòa trên người anh.
Cho dù trên khuôn mặt vẫn là vẻ mệt mỏi đó, nhưng xung quanh đã không ít người quăng cho anh ánh nhìn tán thưởng.
Lại bởi vì khí tức lãnh đạm trên người nên mọi người đều tự giác tránh xa, không ít cô gái lấy hết can đảm muốn thêm WeChat nhưng cuối cùng vẫn là tay trắng quay về, chỉ có thể im lăng nhìn người con trai kinh diễm nhất đời mình rời đi.
Theo sau là trợ lý Hà đang đuổi theo Boss nhà mình, điện thoại cầm trong tay vừa bật lên, mặt mũi lúc này đầy rồi rắm.
Thân là một trợ lý toàn năng, hắn không chỉ phải chu toàn mọi thứ khi đi công tác, mà còn phải quan tâm đến vấn đề cá nhân của ông chủ mình nữa.
Song, khi nãy lúc hắn vừa mở điện thoại lên, trang đầu liền nhảy lên một tin tức giải trí, vốn hắn định trực tiếp lướt qua nhưng lại bởi vì thấy một cái tên có chút quen thuộc mà ấn vào.
Sau đó liền thấy tin tức cái vị bà chủ trên danh nghĩa kia đang bị thương nằm viện.
Sở dĩ nói " trên danh nghĩa" là vì hắn không biết đánh giá hai vợ chồng này như thế nào.
Rõ ràng cũng là đường đường chính chính nhận giấy chứng nhận, nhưng hai vị này lại không tổ chức hôn lễ cũng như không sống chung với nhau. Cách làm này của ông chủ chẳng khác nào đang trả lời cho hai vị lớn tuổi ở nhà.
Càng khiến hắn không thể hiểu hơn nữa, ở cái Đế Đô này không thiếu nhất chính là thiên kim tiểu thư và người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp, chỉ cần ông chủ gật đầu, hắn dám nói không chỉ giới chính trị, kinh doanh, kể cả Tam giới đều sẽ có người tới tranh làm Thẩm phu nhân.
Thế nhưng ông chủ lại thích lối đi riêng, một mực chạy đến ngành giải trí tìm tiểu minh tinh không mấy nổi tiếng, gương mặt cũng chỉ ưa nhìn.
Hơn nữa bình thường hắn cũng không thấy ông chủ để ý quan tâm gì tới vị phu nhân trên danh nghĩa kia, hắn cũng không biết có nên báo cáo lại hay không.
" Có chuyện gì nói luôn đi."
Thẩm Vận Khanh không thèm quay đầu lại, chỉ cần nghe tiết tấu tiếng bước chân có phần loạn ở phía sau liền có thể đoán ra được trạng thái bất ổn của trợ lý. Bước chân có phần chậm hơn một chút, hơi nghiêng đầu để lắng nghe.
Trợ lý Hà nghe thế liền vội bước lên, quét sạch các suy nghĩ lộn xộn nãy giờ, nhanh chóng báo cáo: " Ông chủ, tôi vừa lướt trúng một tin tức giải trí, trên đó nói rằng phu nhân đang bị thương nằm viện."
Vừa dứt lời, trên tay hắn liền trống không.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy điện thoại của mình đã bị một bàn tay khác cướp lấy, trên cổ tay còn mang chiếc đồng hồ xa xỉ, ông chủ nhà mình lại đang nhìn màn hình điện thoại, hơi cau mày.
" Thay đổi tuyến đường, không về Hi viên nữa, đi bệnh viện."
Bệnh viện số 3 Đế Đô.
Hành lang bên ngoài vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Lộ Tranh Tranh đang yên lặng chơi game nhận ra được sự thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đem cửa phòng kéo ra, muốn nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Thẩm Vận Khanh đang định gõ cửa thì khựng lại, cụp mắt nhìn tiểu cô nương đang trợn tròn kia.
" Xin chào." Lộ Tranh Tranh không khỏi gượng gạo, nuốt nước bọt, lúc này mới tìm lại được giọng của mình về, " Vị tiên sinh này, xin hỏi anh..."
Hai chữ " tìm ai" còn chưa kịp nói ra, thì bên trong một cánh tay đã đưa tới, đem bả vai nàng kéo qua một bên.
Lộ Tranh Tranh nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một mặt câu nệ của chị Đông.
" Thẩm tiên sinh, Tranh Tranh đây chính là trợ lý của tiểu Hi, vừa mới đi làm còn chưa được mấy tháng, hiện tại đang phụ trách giúp đỡ chăm sóc cho tiểu Hi, lúc tôi không có ở đây đều là nàng ấy trông chừng."
Thẩm Vận Khanh khách khí gật đầu, " Làm phiền hai người rồi."
" Là việc cần làm thôi, ngài cứ nói quá, mới ngài vào."
Lộ Tranh Tranh trưng trưng vừa nhìn vị Thẩm tiên sinh kinh thiên động địa kia bước vào căn phòng cô vừa ra khỏi, sau đó cẩn thận nhìn hai người đàn ông mặc vest đang canh gác bên ngoài phòng. Lúc này mới nhỏ giọng nói: " Chị Đông, chị Hi vừa mới ngủ rồi."
" Cái vị kia là..." Nếu không thăm dò được, cô quả thực sẽ vô cùng ngứa ngáy ."
Không còn phải đối diện với vị Thẩm tiên sinh đó, Đông Duyệt khôi phục lại dáng vẻ ngày thường của mình, " Em không biết cũng là chuyện bình thường, vị kia chính là chồng của tiểu Hi."
" Chồng?!"
Lộ Tranh Tranh vội che miệng lại ngăn không cho bản thân kêu lên, " Chị Hi kết hôn rồi á?"
Nói đến vấn đề hôn nhân của nghệ sĩ nhà mình, dù là Đông Duyệt cũng không rõ, " Tóm lại trên sổ hộ khẩu chị Hi nhà em chính là đã kết hôn, còn những việc khác như vì sao lại kết hôn, Thẩm tiên sinh là thần thánh phương nào, em cũng đừng có quan tâm đến."
" Tại sao không được ạ?"
Đông Duyệt vẫy vẫy tay, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: " Bởi vì chị cũng không rõ."
Khi đó là chính Khương Lệnh Hi bất thình lình báo mình đã kết hôn, đối với cô mà nói quả thật chính là sét đánh ngang tai.
Sau đó cô cũng không phải không nghĩ tới việc điều tra xe nửa kia của nghệ sĩ nhà mình là ai, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện cuộc hôn nhân của Khương Lệnh Hi hình như là giả, ngoại trừ một bản giấy đăng ký kết hôn cùng một căn nhà nhỏ được tặng ra thì vị kia tựa như không hề tồn tại.
Sau khi thông qua đủ mọi loại cách, cô mới loáng thoáng nghe ngóng được một chút thông tin về vị họ Thẩm kia, thế là cô liền mạnh dạng suy đoán cuộc hôn nhân này hẳn là còn chứa ẩn tình khác.
Cái ngôi sao nhỏ nhà mình mà cũng xứng với vị kia ư!
Cũng có thể nói đây chính là lần thứ hai cô gặp lại vị Thẩm tiên sinh này!
Có điều, lần nào cô cũng bị dung mạo của vị này thu hút trước tiên, sau đó chính là cảm giác sâu sắc với khí tức mạnh mẽ của đối phương, cho dù cô đã cảm nhận được đối phương đang hết sức kiềm chế, nhưng vẫn là không nhịn được mà căng thẳng cả lên.
Lộ Tranh Tranh: "..."
Cô nhịn không được mà nhớ lại mọi chuyện từ lúc theo Khương Lệnh Hi cho đến nay.
Bởi vì là trợ lý riềng nên cô có quyền kiểm soát nơi ở của Khương Lệnh Hi, mỗi ngày đều qua qua lại lại đưa cơm, quần áo và các thứ khác, có đôi lúc sẽ còn phụ một tay giúp nàng vệ sinh dọn dẹp, giặt giũ,...
Vậy mà nửa năm nay, cô chưa một lần phát hiện ra dấu vết của đàn ông trong nhà chị Hi.
Thậm chí, ngay cả chị Hi cũng chưa từng nói bản thân đã kết hôn.
Cho nên, đây có lẽ là một cuộc hôn nhân hợp đồng!
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn về phía cửa phòng đang ngăn cách phòng với hành lang, giờ phút này cô thực sự ước rằng mình có khả năng có thể nhìn xuyên thấu, muốn nhìn xem hai người kia ở chung sẽ như thế nào.
Nhìn hai người phía trước, nội tâm của trợ lý Hà lúc này cũng tò mò không kém.
Hắn vẫn cho rằng ông chủ không quan tâm đến phu nhân thì thôi đi, cả hai vợ chồng đều là người bận rộn trong lĩnh vực của mình, nhưng với địa vị của Thẩm Thị hiện giờ, dù chỉ cần tùy ý nói một câu, chắc chắn sự nghiệp giải trí của phu nhân sẽ không thảm như này được.
Nhưng lần bị thương này, ông chủ thậm chí còn trực tiếp chạy đến bệnh viện mặc cho bản thân đang rất mệt mỏi, và việc này cũng khiến hắn có chút mơ hồ.
Rốt cuộc là hai vợ chồng nhà này đang chơi trò gì vậy?
Kì thực giờ phút này trong phòng bệnh so với tưởng tượng của hắn thì còn yên tĩnh hơn.
Với điều kiện môi trường xung quanh vô cùng yên tĩnh, lúc này cũng không cần phải lao tâm khổ trí lo lắng cho đại sự, lại thêm tác dụng phụ của thuốc, thế nên Khương Lệnh Hi được dịp ngủ sâu hơn bao giờ hết, ngay cả việc chiếc ghế cạnh giường có người khác ngồi xuống cũng không hề hay biết.
Thẩm Vận Khanh sau khi bước vào thì thấy có người đang ngủ, anh cũng không có ý định đánh thức cô, chỉ lẳng lặng ngồi xuống rồi nhìn cô ngủ.
Hai người, một người ngủ say sưa, một người nhìn đến thất thần, bầu không khí bỗng trở nên hài hòa đến kỳ lạ.
Thật lâu sau đó, Thẩm Vận Khanh mới chậm rãi đứng dậy, lấy chiếc kính trên sóng mũi xuống rồi nhẹ nhàng xoa ấn đường cho đỡ mệt mỏi, sau khi đeo lại chiếc kính anh từ từ tiến lên phía trước một bước, đưa tay muốn chạm nhẹ vào má của người nằm trên giường.
Nhưng khi ngón tay còn cách chóp mũi không quá một centimet, anh lại vội thu tay về.
Sau đó liền không chút do dự mà quay người rời đi.
Dù cho dáng dấp có giống đến mấy đi chăng nữa, cũng không phải là nàng ấy!
( Hoàn chương )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất