Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 5: Bất Ngờ Tìm Được Giấy Đăng Ký Kết Hôn

Trước Sau
Khương Lệnh Hi nghe thấy tiếng cửa đóng mở, âm thanh hỗn loạn bên ngoài hành lang cũng thuận thế mà lọt vào, cô cũng vì thế mà mơ màng mở mắt, chỉ thấy một thân ảnh cao gầy hiện lên trong tầm mắt.

Mặc dù trong tầm mắt của cô chỉ là một thân vest màu xám đen, nhưng cảm giác quen thuộc khó hiểu trong khoảnh khắc ấy khiến cô vô thức kêu lên một tiếng: " Thẩm khanh!"

Chỉ có điều, tiếng gọi này còn giống với tiếng thì thầm hơn, thân ảnh kia không hề dừng lại, mà rất nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của nàng.

Khương Lệnh Hi không khỏi cười giễu một tiếng, cô vừa rồi thật sự là điên rồi!

Bằng không thì làm sao lại cho rằng bóng lưng vừa rồi rất giống với vị thừa tướng kia của cô!

Vẫn là ngủ tiếp thôi, trong mơ cái gì cũng có.

Bên ngoài phòng bệnh.

Đông Duyệt mang theo Lộ Tranh Tranh mặt mũi đầy vẻ cẩn thận, cung kính đưa mắt nhìn vị Thẩm tiên sinh kia mang theo hai vệ sĩ rời đi. Mãi cho đến khi người kia rẽ vào một khúc cua và biến mất, lúc này cả hai mới nhìn nhau rồi bước vào phòng bệnh.

Lộ Tranh Tranh trước tiên nhìn về phía giường bệnh, xác định Khương Lệnh Hi vẫn còn đang ngủ, nhất thời trợn tròn mắt giống như phát hiện ra một đại lục mới, không tin được hỏi: " Chị Hi thế mà vẫn còn ngủ?"

Đông Duyệt cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng ít nhất so với trợ lý thì cô kiềm chế tốt hơn.

" Tất nhiên là Thẩm tiên sinh không có quấy rầy em ấy nghỉ ngơi rồi."

"Vậy Thẩm tiên sinh ở trong phòng bệnh lâu như vậy làm gì? Chẳng lẽ chỉ ngồi nhìn chị Hi ngủ thôi sao?"

Đông Duyệt bị hỏi cho đến nghẹn, " Em quản hai vợ chồng người ta làm gì, nước sắp hết rồi, mau gọi y tá đến rút kim đi."

Chờ sau khi Lộ Tranh Tranh vui vẻ mang y tá đến, nàng lại lặng lẽ tiếp cận Đông Duyệt, " Đông tỉ, đợi sau khi chị Hi thức dậy, có cần nói chuyện Thẩm tiên sinh đến thăm chị ấy không?

Đông Duyệt nghe vậy liền nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng quyết định vẫn là không nhúng tay vào, "Đây là chuyện của vợ chồng bọn họ, chúng ta bớt can thiệp vào thì hơn."

Nếu không may đắc tội Khương Lệnh Hi, phía bên kia chỉ cần một cái búng tay liền có thể biến cô thành bãi nát vụn.

Nếu không cẩn thận đắc tội vị Thẩm tiên sinh kia, thật không dám nghĩ tới!

" Nói đến lại thấy Thẩm tiên sinh cùng chị Hi rất là xứng đôi, chỉ cần nhìn một người đã thấy vui mắt rồi, hai người ấy mà đứng chung với nhau nữa thì...a!"

Đông Duyệt buông tay đang che miệng xuống, vẻ mặt lạnh lẽo hiếm thấy, "Miễn là chị Hi của em không nhắc đến chồng của nó thì em cũng không được nhắc đến biết chưa!"

Cái khác thì cô không rõ, thông tin về chuyện liên quan đến vị Thẩm tiên sinh kia thực sự là quá ít. Nhưng có một chuyện cô có thể xác định được, chính là cuộc hôn nhân này tuyệt đối có vấn đề!

Tò mò vượt qua cho phép, chính là tự mình tìm chết!

Lộ Tranh Tranh nghe thế cũng bị dọa sợ lắc đầu liên tục, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, đảm bảo bản thân tuyệt đối không nói.

Thế là, chờ sau khi Khương Lệnh Hi tỉnh lại từ giấc ngủ say, căn bản cũng không biết khi nãy có người đến thăm mình.



Sau khi được hỗ trợ và trải qua một số bài kiểm tra chưa từng thấy, cuối cùng cô cũng nhận được ân xá: Bác sĩ phê chuẩn xuất viện.

Trở về chung cư thì trời cũng đã chạng vạng tối.

Khương Lệnh Hi sau khi trở về liền được an bài ngồi trên chiếc ghế sofa sát cửa sổ nhìn ánh nắng chiều từ lầu mười sáu, phía sau cô là bóng dáng Lộ Tranh Tranh đang bận rộn như con ong nhỏ.

Cô cũng không cậy mạnh tự mình làm, nằm trên giường hai ngày không ăn không uống, trên cánh tay và đùi vẫn còn một vài vết thương chưa lành, cô mà động tay vào đơn thuần chỉ khiến người ta phiền phức thêm thôi.

Xem hoàng hôn từ lầu 16 khá đẹp, chỉ là căn phòng này so với tưởng tượng của cô còn có phần hơi nhỏ.

Vốn muốn rèn luyện thân thể ngay trong nhà, nhưng đừng nói là phi ngựa, cô thậm chí còn không thể chạy bằng chân trong ngôi nhà này.

"Chị Hi, đã 6 giờ rồi, chị có muốn ăn cơm tối không?"

Khương Lệnh Hi quay đầu lại nhìn, " Em biết nấu ăn sao?"

Lộ Tranh Tranh đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, vừa xem bên trong còn nguyên liệu tươi không vừa trả lời: " Biết nấu vài món hay ăn thôi. Em thấy trong tủ vẫn còn không ít nguyên liệu, bác sĩ có dặn chị phải ăn đầy đủ dinh dưỡng, như thế miệng vết thương mới nhanh hồi phục được, nếu không thì em hầm canh sườn, rồi xào thêm chút món ăn chung với cơm nhé?"

" Được, em tự sắp xếp đi."

Sơn hào hải vị cô đã từng nếm thử, cũng đã từng ăn gió nằm sương, thế nên đồ ăn bình thường đương nhiên cũng có thể ăn.

" Chị Hi cứ chờ xem em trổ tài đi."

Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn dần biến mất khỏi tầm mắt, bóng đèn trên ban công và phòng khách cũng cảm nhận được mà tự động sáng lên, mắt Khương Lệnh Hi có chút nheo lại, ngẩng đầu nhìn về phía cái đèn chùm pha lê to được treo giữa phòng.

Từ lúc vừa bắt đầu đã tỉnh lại tại bệnh viện, cho đến lúc ngồi trên chiếc xe không rõ lai lịch về nhà, rồi lại tận mắt nhìn thấy xe cộ tấp nập, những toà nhà cao chọc trời ở ngoài cửa sổ, cuối cùng chính là chiếc đèn chùm pha lê to bự này.

Tâm trạng nàng cả một ngày nay, chính là kinh ngạc và thán phục.

Thịnh cảnh thịnh thế, cuối cùng cũng đạt được rồi!

Nửa tiếng sau, đồ ăn được đem ra.

Lần này Khương Lệnh Hi không để Lộ Tranh Tranh đỡ qua nữa, mà tự mình bước đến chiếc bàn ăn được trải thảm lông mềm mại phía trước.

Quả thật là những món ăn bình dân, vừa mới đem nồi ra thôi, vẫn còn nồng nặc mùi khói lửa, mùi cơm chín thơm lừng.

" Tay nghề không tệ."

"Hì hì, quá khen quá khen, thực ra cha mẹ của em có mở một quán cơm nhỏ, thế nên em chính là mưa dầm thấm lâu ấy mà." Nếu là trước kia, Lộ Tranh Tranh sẽ không nói nhiều về gia đình nhỏ của mình, bởi vì cô biết rằng người trước mặt sẽ không có hứng thú nghe, nhưng bây giờ bầu không khí vừa vặn hoà hợp, cô liền khôn nhịn được mà nhiều chuyện.

Sau khi nói xong mới ý thức được bản thân không cẩn thận nói hớ, cô liền lặng lẽ giương mắt nhìn sang, chỉ thấy đối phương đang chăm chú nghe, cô chợt cảm thấy ấm áp, " Chị Hi mau mau ngồi, nếm thử canh sườn ngô này trước đi, cái nồi áp suất này của chị dễ dùng thật đấy."

" Em cũng ngồi xuống đi."



Hai người cầm đũa chính thức khai đũa, đang ăn giữa chừng bỗng tốc độ gắp rau của Lộ Tranh Tranh chậm lại, song lặng lẽ giương mắt nhìn về phía người đối diện.

Nhìn thấy cơm trong bát của chị Hi đã vơi đi một nửa, chị ấy so với mình ăn cũng không hề ít.

Nhưng làm sao có thể so sánh được, mình ăn cứ như sói đói vồ đồ ăn, còn đối phương lại vô cùng ưu nhã tựa như đang ngồi ăn trong một bữa tiệc sang trọng.

Rõ ràng đều là ăn cơm cơ mà!

" Ăn no rồi?"

" A hả, không không, chỉ là cảm thấy chị Hi hình như so với trước ăn nhiều hơn được không ít, trước kia chị chỉ ăn có một hai đũa, thậm chí còn bỏ bữa."

Lộ Tranh Tranh nói xong dùng ngón tay ra hiệu, tỏ vẻ thật sự rất ít.

Khương Lệnh Hi đứng hình hai giây, cái việc nhỏ như ăn cơm này, nàng hiển nhiên không thèm lục lại.

Ăn ít như vậy, chả trách gầy thề này!

Hiện tại đổi thành nàng rồi, ăn ít ư, dĩ nhiên sẽ không tồn tại.

Nàng trước giờ luôn có một nguyên tắc: Có thực mới vực được đạo!

Cơm nước xong xuôi, nồi niêu chén bát tất cả đều giao cho máy rửa chén.

Với sự giúp đỡ của Lộ Tranh Tranh, Khương Lệnh Hi miễn cưỡng để cô ấy lau rửa, tránh đụng phải miệng vết thương, thay đồ ngủ vào, sau đó cô đến phòng khách xem TV, nghe thấy âm thanh ngáp ngắn ngáp dài của người bên cạnh, cô bèn đề nghị về phòng nghỉ.

Đưa mắt nhìn Lộ Tranh Tranh bước về phòng cho khách, Khương Lệnh Hi đưa tay đẩy cánh cửa phòng ngủ ra.

Ánh sáng trong phòng ngủ so với phòng khách có phần ảm đạm hơn, để mà nói thì rất phù hợp để đánh một giấc.

Đánh giá toàn bộ căn phòng xong, Khương Lệnh Hi đi đến đầu giường rồi ngồi xuống, thuận tay bật chiếc đèn bàn trên cái tủ đầu giường lên.

Thời điểm thu tay về không biết đã đụng phải thứ gì, mép tủ bất thình lình sáng lên, ngay sau đó ngăn kéo phía dưới cũng chậm rãi mở ra.

Ánh mắt Khương Lệnh Hi cũng từ đó mà rơi vào vật phía trong ngăn kéo, một lát sau, cô từ ngăn kéo cao nhất lấy ra một cuốn sổ đỏ tươi.

Dòng chữ phía trên cuốn sổ được ánh sáng từ đèn ngủ chiếu đến rõ ràng, cô nhìn mấy chữ to bự kia, lát sau liền thấp giọng đọc lên: " Giấy đăng ký kết hôn!"

Khương Lệnh Hi sững sờ tại chỗ.

Trong kí ức của nguyên thân còn sót lại rõ ràng không hề có tí liên quan nào đến chuyện kết hôn, vậy vì sao lại có sổ đăng ký kết hôn ở đây?

Bây giờ, đáp án đang ở trên tay nàng, chỉ cần mở ra liền có thể rõ!

( Hoàn chương )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau