Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 15: Trời Sinh Nhân Vật Chính

Trước Sau
  Địa điểm cắm trại liền được chọn là chân núi Tiểu Thúy.

  Có cây cối, có cỏ lại có dòng suối nhỏ bên cạnh, bàn ghế xếp được mang tới và bày sẵn, mấy người bọn họ không chờ nổi nữa liền ngồi xuống nghỉ ngơi.

  Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây trên đầu kêu xào xạc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chim đậu trên cành hót líu lo vài tiếng, nước suối chảy róc rách, âm thanh của thiên nhiên rót vào tai, không cần kể cũng biết dễ chịu đến nhường nào.

  Thật hiếm khi Khương Lệnh Hi mới hoàn toàn thả lỏng đầu óc, không nghĩ ngợi điều gì, rất nhanh liền ngủ quên trên ghế xếp.

  Tưởng Khai Nguyên không ngủ được nên chỉ đeo tai nghe vào chơi game. Khi quay người lại liền nhìn thấy một người có thể nói đẹp như tranh xuân đang ngủ.

  Động tác chuẩn bị đứng dậy vô thức thả nhẹ mấy phần, nhẹ nhàng bước đến bên bờ suối.

  Cậu ta vừa tới liền chú ý đến việc dòng suối nhỏ này có cá, muốn tự tay bắt một chút.

   Khương Lệnh Hi mặc dù đang nửa ngủ nửa tỉnh, bất quá động tĩnh nhỏ bên cạnh vẫn khiến cô mở mắt, giương mắt nhìn Tưởng Khai Nguyên đi đến bên dòng suối, cởi giày xuống nước bắt cá, lúc này cô mới lần nữa nhắm mắt lại.

  Chớp mắt đã là buổi trưa, làn gió mang theo mùi thơm nấu cơm từ những người lân cận, bụng họ cũng đã bắt đầu ca bài ca không thành kế, lúc này mấy người bọn họ mới ung dung tỉnh dậy.

  Đứng dậy và đặt thức ăn lên bàn.

   Khương Lệnh Hi trước tiên lấy một miếng bánh nhỏ do chính mình làm ra.

  Bơ thơm ngọt mềm mại lại có chút đắng, phôi bánh mì mềm xốp, ở giữa còn có vài miếng trái cây cắt nhỏ.

  Cắn một miếng, ngay cả bản thân cô cũng không khỏi hai mắt sáng lên.

  Cô rất thích ăn uống. Ở kiếp trước, ngự thiện phòng tràn ngập những đầu bếp nổi tiếng khắp Đại Dận. Những món ăn ngon vật lạ miễn là không có độc cô sẽ đều mừng rỡ nhấm nháp.

  Nhưng đây là lần đầu tiên cô được nếm món ăn này.

  Có thể thấy, trải qua hơn nghìn năm, đồ ăn trên mảnh đất này đã trở nên phong phú hơn gấp bao nhiêu lần.

  Sẽ thật tuyệt nếu có thể nếm thử từng cái một.

  Mặc dù bánh gato ăn rất ngon, nhưng ngoại trừ Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên ra, ba người còn lại cũng chỉ nếm thử rồi thôi.

  Sandwich của Sa Mạn là món bị ăn hết đầu tiên, đến một miếng cũng không còn, sau đó chiếc bánh gato nhỏ của Khương Lệnh Hi được Tưởng Khai Viễn không sợ béo mần sạch.

  Lâm Tuyết Phi nhìn mấy miếng sushi còn sót lại trên bàn, không khỏi ảo não siết chặt tay.

  Nếu biết thế này thì cô ta đã làm ít hơn rồi.

  Vốn cho rằng bánh của Khương Lệnh Hi sẽ thất bại, cô ta sợ không đủ cho mọi người ăn, thế là nấu cơm có hơi nhiều, rồi làm thêm hai phần nữa.

  Nào ngờ chiếc bánh thành phẩm lại thành công ngoài sự mong đợi của mọi người, và món sushi của cô ta lại là món duy nhất còn sót lại!

  Điều này chẳng chỉ chứng tỏ sushi của cô không thể so với sandwich của Sa Mạn, mà ngay cả so với bánh của Khương Lệnh Hi cũng không bằng sao!



  Trong cơn đau buồn và phẫn nộ, cô ta đã chọn cách ăn một mình, kết quả là, không cẩn thận liền ăn quá no.

   Khương Lệnh Hi có chút không nói nên lời khi nghe thấy một tiếng nấc nhỏ từ bên cạnh.

  Ngoài họ, còn có nhân viên quay phim và trợ lý đang chờ bên cạnh. Số sushi còn sót lại chia sẻ với ai đó là được rồi, tại sao còn phải ráng ăn khi đã no.

  Vốn dĩ cô muốn để lại một miếng bánh nhỏ cho Lộ Tranh Tranh, nhưng Tưởng Khai Nguyên nể mặt như vậy, cô cũng không mở miệng được.

  Buổi cắm trại chiều đã kết thúc, một ngày ghi hình chương trình cũng theo đó tuyên bố đóng máy.

  Cuốn phim gần mười tiếng của ngày hôm nay, chờ sau khi chỉnh sửa hậu kỳ sẽ chỉ tạo ra đoạn phim có thời lượng chưa đến một giờ.

  Lộ Tranh Tranh cuối cùng cũng được từ khu vực camera vui vẻ chạy đến trước mặt Khương Lệnh Hi, " Chị Hi vất vả rồi!"

  Ngày hôm nay nào là leo núi rồi đến làm bánh, nếu là trước kia bất luận là cái nào đối với nghệ sĩ nhà mình đều như một bãi mìn, cô ở bên cạnh xem cũng không khỏi lo lắng, sợ đối phương sẽ đột nhiên buông tay, quay người bỏ con giữa chợ.

  May mắn thay, chị Hi vẫn kiên trì, không chỉ tìm thẻ nguyên liệu mà còn làm được bánh nhỏ, tất cả đều thành công ngoài mong đợi của cô.

  Thật đáng để nói một tiếng “Vất vả rồi”!

  Thật không hề biết rằng trong phòng làm việc do tổ tiết mục tạm thời thuê, Triệu Hằng Sinh nhìn tài liệu ghi hình ngày hôm nay trên máy tính trước mặt, không khỏi sờ sờ râu cằm.

  Nhiệm vụ hôm nay quả thực có chút khó khăn hơn trước. Việc yêu cầu sao nữ leo núi hay nấu ăn gì, đều là việc mà bọn họ không giỏi.

  Nhưng mục tiêu chính mà ông ta nhắm tới là Khương Lệnh Hi.   

  Nói chính xác thì tập hôm nay là một bài kiểm tra đối với Khương Lệnh Hi.

  Nếu nha đầu này hôm qua giả vờ thì hôm nay đối mặt với nhiệm vụ này chắc chắn sẽ lộ rõ bộ mặt thật. Chỉ khi cô thật lòng sửa đổi thì cô ấy mới có thể cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.

  Thực tế là vế sau!

  Hơn nữa, hiệu suất thật sự rất tuyệt vời.

  Dù là phía trước tìm thẻ nguyên liệu hay phía sau làm đồ ăn, nếu không phải có video ở ngay trước mặt, ông đều không thể tin rằng việc này là do một tiểu minh tinh như Khương Lệnh Hi làm ra, tất cả đều là điểm nhấn của ngày hôm nay.

  Đúng lúc này, một bức ảnh khác được gửi vào máy tính.

  Ông ta vô thức bấm vào, sau khi nhìn rõ bức ảnh, ông ta không khỏi nhướng đôi lông mày đen dày của mình lên.

  Đây là bức ảnh tập thể của năm người trên đỉnh núi, vừa được xử lý.

  Trước đó ông đã xem qua video, đã hiểu lý do tại sao Khương Lệnh Hi lại đứng ở vị trí Center.

  Đây cũng là điểm duy nhất ông có chút bất mãn, không khiêm nhường.



  Nhưng bây giờ nhìn bức ảnh trước mặt, ông không nói nên lời.

  Chỉ cần nghĩ đến một câu: Có một số người, chỉ cần đứng đó, dù ở giữa đám đông hay trong góc, đều sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt người khác.

  Trời sinh nhân vật chính, đã định trước không cách nào trở thành nhân vật nền.

  "Bức ảnh này, đặt làm ảnh bìa của tập này đi."

   Khương Lệnh Hi có thể vì vị trí này mà bị mắng, nhưng độ nổi tiếng mà nó mang lại khẳng định không hề nhỏ, ông ta cũng không có tội.

  Hơn nữa, ảnh chụp này đẹp thật, nếu không sử dụng sẽ thật đáng tiếc!

  *

  Ban ngày thể lực tiêu hao không hề nhỏ, sau khi nhận được cuộc gọi của Đông Duyệt, Khương Lệnh Hi tắt điện thoại, nằm xuống giường, không đến chín giờ đã thư thư phục phục đi vào mộng đẹp.

  Hai phòng ngủ bên kia hành lang vẫn còn sáng đèn.

  Tưởng Khai Nguyên đang chơi game trên điện thoại di động thì quản lí gọi video tới.

  "Chuyện gì nói đi, tôi đang chơi game, đừng để đồng đội chê tôi hố."

  Quản lý đối diện bị chặn họng trước, "Tôi nghe Nhạc Nhạc nói ban ngày cậu leo núi rồi bơi lội, thế mà ban đêm vẫn có thể chơi game được. Xem ra tinh lực rất tốt."

  "Tất nhiên, lúc trước tôi có thể chơi game ba ngày ba đêm không ngủ đó."

“Được rồi, chúng ta không nói về những chiến tính huy hoàng trong quá khứ của cậu nữa. Bên tôi có một chương trình tạp kỹ khá phù hợp với cậu. Tôi nhớ trước đây cậu nói thích những thử thách khác biệt. Chương trình này khá độc lạ đấy.”

“Chương trình gì?”

  "《Cầu Sinh》, xem qua loại chương trình nước ngoài này chưa? Cũng không khác lắm."   

Tưởng Khai Nguyên chẹp chẹp miệng, bên trong miệng vẫn còn hương vị của chiếc gato lúc trưa kia.

Nếu là Tiết ca hỏi như vậy trước thời điểm Khương Lệnh Hi mỗi ngày yểu điệu kia ngã xuống sườn núi, cậu chắc chắn sẽ lắc đầu cự tuyệt.

Dù có hứng thú đến đâu, nếu Khương Lệnh Hi đến chương trình mới vẫn tiếp tục như cũ, cậu liên tiếp bị liên lụy hai lần, về liền sẽ khóc mất.

  Nhưng lần này đối phương sau khi dưỡng thương trở lại, tựa như biến thành một người khác.

  Nghĩ đến đối phương vì muốn mạnh mẽ như mình mà ăn hai bát cơm, hôm nay leo núi không những không cản trở mà còn giúp người khác. Lần đầu tiên làm bánh không những không bị lật xe mà hương vị còn rất tuyệt, điều đó cho thấy đối phương thực sự khá có năng lực.

  Những thay đổi này khiến cậu ta hấp tấp gật đầu với người trong video trước mặt: "Đi!"

  (Hoàn chương)

Editor: Giang Hải Vô Sương

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau