Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 20: Hai Nhân Cách Sao
(Độc giả ơi, bởi vì một chút yếu nghề nên nhóm dịch của chúng mình đã nhầm lẫn cách xưng hô của đạo diễn Triệu Hằng Sinh. Chúng mình sẽ đổi từ “ông” sang “anh” nha mọi người. Xin lỗi mọi người vì sự thiếu sót này.)
Trong khi khán giả dưới đài liên tục hò hét "Lại thêm một lần nữa", Khương Lệnh Hi lại lạnh nhạt chào cảm ơn rồi không nhanh không chậm quay trở lại hậu trường.
Thời điểm Triệu Hằng Sinh vội vàng cầm micro bước lên sân khấu, anh ta chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn cô một cái.
Nếu người già và trẻ em đều thích xem vậy thì ở lại lâu hơn một chút cũng không có sao đâu, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm lấy.
Khương Lệnh Hi ngược lại cũng không phải không biết rằng nếu ở lại sân khấu thêm một chút nữa, cô sẽ nhận được nhiều cảnh quay hơn, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, thể lực của cơ thể cô đã gần đến giới hạn.
Ngay cả màn trình diễn trước đó sở dĩ có thể kiên trì được cũng phải nhờ sử dụng không ít yếu tố kỹ xảo.
Bằng không, chỉ dựa vào thể lực của chính cô, màn trình diễn này có thể trụ được một phút đã là tốt lắm rồi.
"Quá lợi hại!"
Sa Mạn nhìn Khương Lệnh Hi đang đi tới, không chút keo kiệt khen ngợi.
Vừa rồi Tưởng Khai Nguyên và Lâm Tuyết Phi biểu diễn xong trở về, mặc dù phản ứng của khán giả không tốt nhưng bà vẫn khen ngợi một tiếng.
Cũng không thể bên trọng bên khinh được.
Nhưng lần tán dương này so với câu trước đó, rõ ràng còn chân tâm thật ý hơn mấy phần.
Bà thực sự cảm thấy màn trình diễn này của Khương Lệnh Hi rất lợi hại, cũng rất táo bạo.
Lâm Tuyết Phi đã hiểu, vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng lại im lặng nghiến răng.
Tưởng Khai Nguyên là người thô lỗ nhất, cũng không nghe ra hai lời khen ngợi khác nhau chỗ nào. Sau khi giơ ngón tay cái lên cho Khương Lệnh Hi, thuận tay niềm nở cầm cây hoa thương đi.
"Em giúp chị trả lại cho chủ nhân của nó."
Nhân tiện còn trộm múa hai lần.
Vừa đúng lúc Khương Lệnh Hi cũng không muốn động đậy, liền xua tay ra hiệu hắn thích làm gì làm.
Lâm Tuyết Phi nhìn Tưởng Khai Nguyên cầm được hoa thương liền vui vẻ như một con hươu ngốc, quả thực không thể chịu đựng được nữa.
Có màn trình diễn vừa rồi của Khương Lệnh Hi, ai ở hiện trường vẫn còn nhớ đến màn trình diễn vũ đạo trước đó của họ.
Cuối cùng hóa ra chỉ có mình cô để ý!
Hứa Âm vẫn đang chuẩn bị lên sân khấu, nhận thấy sắc mặt Khương Lệnh Hi không tốt lắm, thời điểm đi đến trước mặt cô nàng vô thức đưa tay đỡ cô: "Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
"Chỉ là có chút mệt mỏi, cảm tạ Hứa lão sư quan tâm."
"Vậy thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Tôi chuẩn bị lên sân khấu đây."
Tưởng Khai Nguyên vốn còn muốn hỏi cách cầm hoa thương sao cho đẹp mắt, nghe vậy cũng im lặng dừng lại.
Lâm Tuyết Phi làm bộ lơ đãng nhìn qua một chút, trong lòng thầm nghĩ: Này thì khoe khoang, đáng đời!
Lộ Tranh Tranh ở bên ngoài ống kính thấy cảnh này lại thấy đau lòng, bắt đầu sốt ruột. Vừa rồi cô đối với màn trình diễn của nghệ sĩ của mình trên sân khấu có bao nhiêu kinh hỉ kích động, bây giờ liền có bấy nhiêu lo lắng.
Chỉ là bây giờ buổi ghi hình vẫn chưa kết thúc, cô muốn đi tới đưa cốc nước cho chị Hi Hi uống, nhưng lại sợ vô tình lọt vào ống kính, khiến những vị khách mời khác bất mãn.
Đừng tưởng cô không nhận ra, cái người Lâm Tuyết Phi kia luôn có chút không thích chị Hi Hi nhà cô.
Trong lúc nhất thời cô như một con kiến gấp đến độ xoay vòng vòng.
"Đưa cho tôi đi."
Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn của Sa Mạn, Lộ Tranh Tranh vội vàng đưa cốc nước với vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn Sa lão sư, cảm ơn Sa lão sư.”
"Không có gì."
Sa Mạn mỉm cười gật đầu, hôm nay chỉ có Khương Lệnh Hi nhìn ra được bà đang đóng vai Mạnh Quân Nhiên, bà cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ, nhân tiện thể hiện một chút chu đáo của mình trước ống kính.
Uống vài ngụm nước ấm có pha thêm mật ong ngọt, Khương Lệnh Hi dãn nhẹ một hơi, giơ tay ra hiệu “Ok” với Lộ tranh Tranh, vừa nghỉ ngơi vừa nghe tiếng hát phát ra từ sân khấu phía trước.
Cô nghe không hiểu lời bài hát lắm, nhưng không thể phủ nhận rằng nghe khá hay.
Khi tiếng vỗ tay vang lên, Hứa Âm chào cảm ơn quay trở lại hậu trường, nhận được tán dương từ mọi người, lúc này cô mới mỉm cười xua tay: “Đã lâu rồi không hát lại bài hát này, may mắn vừa rồi không quên từ nào."
Lâm Tuyết Phi vội vàng đi theo xu nịnh: "Hứa lão sư vừa mở miệng đã là kinh điển rồi, vừa rồi em còn nghe đến mê mẫn.” Nói xong giống như vô ý mà liếc nhìn Khương Lệnh Hi đang nhắm mắt nghĩ ngơi dựa vào bàn trang điểm.
Còn có một người khác ngủ quên trong khi nghe cơ.
So sánh một chút cũng liền không phân cao thấp.
Đáng tiếc Hứa Âm chỉ giả vờ coi như không chú ý đến ám chỉ của cô ta, chỉ xua tay nói: "Em lại khen chị, chị liền muốn bay lên rồi." Nói xong cũng liếc nhìn Khương Lệnh Hi vừa mới mở mắt, "Nghỉ ngơi thế nào rồi, khá hơn chút nào chưa Tiểu Hi?"
Khương Lệnh Hi mặc dù nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ở nơi như vậy cũng không thể ngủ được.
Những tâm tư nhỏ nhặt của Lâm Tuyết Phi trong mắt cô đều có thể nhìn thấu không sót thứ gì, chỉ là nơi như này, cô ngay cả một chút hứng thú đối phó cũng không có.
"Tốt hơn nhiều. Vừa rồi nghe bài hát của Hứa lão sư, cảm giác mệt mỏi trên người đều giảm bớt rất nhiều."
"Haha, xem ra bài hát của tôi có tác dụng không ít."
“Ca hát dễ nghe luôn có thể chữa lành thể xác lẫn tinh thần, việc nghe Hứa lão sư hát trực tiếp lại càng hiếm hơn.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Âm cảm thấy lời nói của Khương Lệnh Hi có thể khiến nàng vui vẻ, trong thời gian ngắn nàng đã cười đến mấy lần.
Lâm Tuyết Phi mắt thấy không chen lời vào được: "..."
Cô ta kinh nghi bất định nhìn Khương Lệnh Hi.
Cái người này hai ngày nay không nói nhiều, cô ta còn tưởng rằng cô đang cố gắng kiệm lời ít nói cho đến cùng, cái người này từ khi nào mà lại trở nên giỏi ăn nói như vậy!
Chớ thấy Sa Mạn có địa vị cao nhất trong số các khách mời bọn họ, nhưng kỳ thực lại không tốt bằng tiếp cận Hứa Âm.
Cái tên Hứa Âm quả là không phụ chuyên ngành của nàng, chính là nhờ vào một cái cuống họng tốt mà thống trị giới ca hát. Dù trong những năm gần đây do không có nhiều tác phẩm nên danh tiếng đã sa sút nhưng đặt trong giới ca hát cô vẫn như cũ là một tiền bối cần được kính trọng.
Cho dù là cô ta, lấy lòng lâu như vậy nhưng cô ta vẫn chưa bao giờ thấy Hứa Âm cười gần mình như vậy.
Ai ngờ vừa nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt liền chạm phải ánh mắt của Khương Lệnh Hi.
Đôi mắt kia bên trong bình tĩnh lại mang theo mấy phần tự như trời sinh nghiêm nghị lãnh ý, Lâm Tuyết Phi gắng sức tự nhủ trong lòng mình không được tỏ ra hèn nhát, nhưng giây tiếp theo, vẫn là khống chế không nổi chật vật dời ánh mắt.
Khương Lệnh Hi, thực đúng là tốt!
Mãi cho đến khi giọng hát du dương của vở kịch Hoàng Mai vang lên trên sân khấu, Lâm Tuyết Phi mới từ trong ảo não lấy lại tinh thần, vừa nghe trong lòng vừa thầm nhớ lại những gì Hoàng ca đã nói với cô trước đó.
Mình không thể thỉnh thoảng lại bị ảnh hưởng bởi Khương Lệnh Hi nữa!
May mắn thay, buổi ghi hình chương trình mấy chốc nữa sẽ sớm kết thúc. Nghĩ đến đây, nội tâm cô ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Khương Lệnh Hi nhìn thấy Lâm Tuyết Phi dời mắt nhìn đi chỗ khác trước, lại một lần nữa xác định, cô căn bản không cần phải cẩn thận cô gái này, thậm chí còn không có tư cách ghi vào danh sách đen của cô.
Tiết mục cuối cùng của Sa Mạn cũng nhận được những tràng pháo tay không ngớt.
Khương Lệnh Hi đã lâu không nghe Hoàng Mai kịch, híp mắt, lặng lẽ nghe hết toàn bộ, nửa điểm tâm trí đều không để ý đến Lâm Tuyết Phi vẫn đang một mình tức giận.
Đợi sau khi Sa Mạn chào cảm ơn, tất cả những người tham gia biểu diễn đều quay trở lại sân khấu, cùng với đạo diễn Triệu một lần nữa gửi lời cảm ơn đến khán giả vì lòng hiếu khách nồng hậu của họ trong những ngày qua.
Ở hậu trường, Khương Lệnh Hi và Sa Mạn còn phải tháo trang sức thay quần áo, may mắn là máy ảnh đã tắt, Lộ Tranh Tranh cũng vui vẻ chạy tới giúp đỡ.
"Chị Hi Hi, chị đợi một chút. Em chụp hai tấm rồi chị lại tháo."
Khương Lệnh Hi đành phải mặc cô, tạo dáng xong thì được Lộ Tranh Tranh tách tách chụp cho một hồi.
“Không phải nói chụp hai tấm thôi sao?”
"Phải chụp nhiều chứ, sau đó lại chọn ra hai tấm đẹp nhất."
"……Được thôi!"
Sa Mạn ngồi trước bàn trang điểm, đang được người trong đoàn của Đàm gia giúp tháo trang sức trên đầu, trong gương bà nhìn thấy Khương Lệnh Hi dù mệt mỏi nhưng vẫn hợp tác chụp ảnh với trợ lý, không khỏi nhướng mày.
Bà còn nhớ rõ lúc trước khi Khương Lệnh Hi gặp tai nạn, có lần trợ lý vô ý làm hư thứ gì đó, sau khi ghi hình xong trong ngày liền nhận một trận mắng từ Khương Lệnh Hi, trực tiếp khóc một trận.
Bây giờ nhìn cảnh tượng này, có cảm giác khá thần kỳ.
Nhìn một chút, trong đầu bà chợt lóe lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ Khương Lệnh Hi này có hai nhân cách? Lần này trở về sau tai nạn liền đổi thành một nhân cách khác?
(Hoàn chương)
Trong khi khán giả dưới đài liên tục hò hét "Lại thêm một lần nữa", Khương Lệnh Hi lại lạnh nhạt chào cảm ơn rồi không nhanh không chậm quay trở lại hậu trường.
Thời điểm Triệu Hằng Sinh vội vàng cầm micro bước lên sân khấu, anh ta chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn cô một cái.
Nếu người già và trẻ em đều thích xem vậy thì ở lại lâu hơn một chút cũng không có sao đâu, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm lấy.
Khương Lệnh Hi ngược lại cũng không phải không biết rằng nếu ở lại sân khấu thêm một chút nữa, cô sẽ nhận được nhiều cảnh quay hơn, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, thể lực của cơ thể cô đã gần đến giới hạn.
Ngay cả màn trình diễn trước đó sở dĩ có thể kiên trì được cũng phải nhờ sử dụng không ít yếu tố kỹ xảo.
Bằng không, chỉ dựa vào thể lực của chính cô, màn trình diễn này có thể trụ được một phút đã là tốt lắm rồi.
"Quá lợi hại!"
Sa Mạn nhìn Khương Lệnh Hi đang đi tới, không chút keo kiệt khen ngợi.
Vừa rồi Tưởng Khai Nguyên và Lâm Tuyết Phi biểu diễn xong trở về, mặc dù phản ứng của khán giả không tốt nhưng bà vẫn khen ngợi một tiếng.
Cũng không thể bên trọng bên khinh được.
Nhưng lần tán dương này so với câu trước đó, rõ ràng còn chân tâm thật ý hơn mấy phần.
Bà thực sự cảm thấy màn trình diễn này của Khương Lệnh Hi rất lợi hại, cũng rất táo bạo.
Lâm Tuyết Phi đã hiểu, vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng lại im lặng nghiến răng.
Tưởng Khai Nguyên là người thô lỗ nhất, cũng không nghe ra hai lời khen ngợi khác nhau chỗ nào. Sau khi giơ ngón tay cái lên cho Khương Lệnh Hi, thuận tay niềm nở cầm cây hoa thương đi.
"Em giúp chị trả lại cho chủ nhân của nó."
Nhân tiện còn trộm múa hai lần.
Vừa đúng lúc Khương Lệnh Hi cũng không muốn động đậy, liền xua tay ra hiệu hắn thích làm gì làm.
Lâm Tuyết Phi nhìn Tưởng Khai Nguyên cầm được hoa thương liền vui vẻ như một con hươu ngốc, quả thực không thể chịu đựng được nữa.
Có màn trình diễn vừa rồi của Khương Lệnh Hi, ai ở hiện trường vẫn còn nhớ đến màn trình diễn vũ đạo trước đó của họ.
Cuối cùng hóa ra chỉ có mình cô để ý!
Hứa Âm vẫn đang chuẩn bị lên sân khấu, nhận thấy sắc mặt Khương Lệnh Hi không tốt lắm, thời điểm đi đến trước mặt cô nàng vô thức đưa tay đỡ cô: "Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
"Chỉ là có chút mệt mỏi, cảm tạ Hứa lão sư quan tâm."
"Vậy thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Tôi chuẩn bị lên sân khấu đây."
Tưởng Khai Nguyên vốn còn muốn hỏi cách cầm hoa thương sao cho đẹp mắt, nghe vậy cũng im lặng dừng lại.
Lâm Tuyết Phi làm bộ lơ đãng nhìn qua một chút, trong lòng thầm nghĩ: Này thì khoe khoang, đáng đời!
Lộ Tranh Tranh ở bên ngoài ống kính thấy cảnh này lại thấy đau lòng, bắt đầu sốt ruột. Vừa rồi cô đối với màn trình diễn của nghệ sĩ của mình trên sân khấu có bao nhiêu kinh hỉ kích động, bây giờ liền có bấy nhiêu lo lắng.
Chỉ là bây giờ buổi ghi hình vẫn chưa kết thúc, cô muốn đi tới đưa cốc nước cho chị Hi Hi uống, nhưng lại sợ vô tình lọt vào ống kính, khiến những vị khách mời khác bất mãn.
Đừng tưởng cô không nhận ra, cái người Lâm Tuyết Phi kia luôn có chút không thích chị Hi Hi nhà cô.
Trong lúc nhất thời cô như một con kiến gấp đến độ xoay vòng vòng.
"Đưa cho tôi đi."
Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn của Sa Mạn, Lộ Tranh Tranh vội vàng đưa cốc nước với vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn Sa lão sư, cảm ơn Sa lão sư.”
"Không có gì."
Sa Mạn mỉm cười gật đầu, hôm nay chỉ có Khương Lệnh Hi nhìn ra được bà đang đóng vai Mạnh Quân Nhiên, bà cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ, nhân tiện thể hiện một chút chu đáo của mình trước ống kính.
Uống vài ngụm nước ấm có pha thêm mật ong ngọt, Khương Lệnh Hi dãn nhẹ một hơi, giơ tay ra hiệu “Ok” với Lộ tranh Tranh, vừa nghỉ ngơi vừa nghe tiếng hát phát ra từ sân khấu phía trước.
Cô nghe không hiểu lời bài hát lắm, nhưng không thể phủ nhận rằng nghe khá hay.
Khi tiếng vỗ tay vang lên, Hứa Âm chào cảm ơn quay trở lại hậu trường, nhận được tán dương từ mọi người, lúc này cô mới mỉm cười xua tay: “Đã lâu rồi không hát lại bài hát này, may mắn vừa rồi không quên từ nào."
Lâm Tuyết Phi vội vàng đi theo xu nịnh: "Hứa lão sư vừa mở miệng đã là kinh điển rồi, vừa rồi em còn nghe đến mê mẫn.” Nói xong giống như vô ý mà liếc nhìn Khương Lệnh Hi đang nhắm mắt nghĩ ngơi dựa vào bàn trang điểm.
Còn có một người khác ngủ quên trong khi nghe cơ.
So sánh một chút cũng liền không phân cao thấp.
Đáng tiếc Hứa Âm chỉ giả vờ coi như không chú ý đến ám chỉ của cô ta, chỉ xua tay nói: "Em lại khen chị, chị liền muốn bay lên rồi." Nói xong cũng liếc nhìn Khương Lệnh Hi vừa mới mở mắt, "Nghỉ ngơi thế nào rồi, khá hơn chút nào chưa Tiểu Hi?"
Khương Lệnh Hi mặc dù nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ở nơi như vậy cũng không thể ngủ được.
Những tâm tư nhỏ nhặt của Lâm Tuyết Phi trong mắt cô đều có thể nhìn thấu không sót thứ gì, chỉ là nơi như này, cô ngay cả một chút hứng thú đối phó cũng không có.
"Tốt hơn nhiều. Vừa rồi nghe bài hát của Hứa lão sư, cảm giác mệt mỏi trên người đều giảm bớt rất nhiều."
"Haha, xem ra bài hát của tôi có tác dụng không ít."
“Ca hát dễ nghe luôn có thể chữa lành thể xác lẫn tinh thần, việc nghe Hứa lão sư hát trực tiếp lại càng hiếm hơn.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Âm cảm thấy lời nói của Khương Lệnh Hi có thể khiến nàng vui vẻ, trong thời gian ngắn nàng đã cười đến mấy lần.
Lâm Tuyết Phi mắt thấy không chen lời vào được: "..."
Cô ta kinh nghi bất định nhìn Khương Lệnh Hi.
Cái người này hai ngày nay không nói nhiều, cô ta còn tưởng rằng cô đang cố gắng kiệm lời ít nói cho đến cùng, cái người này từ khi nào mà lại trở nên giỏi ăn nói như vậy!
Chớ thấy Sa Mạn có địa vị cao nhất trong số các khách mời bọn họ, nhưng kỳ thực lại không tốt bằng tiếp cận Hứa Âm.
Cái tên Hứa Âm quả là không phụ chuyên ngành của nàng, chính là nhờ vào một cái cuống họng tốt mà thống trị giới ca hát. Dù trong những năm gần đây do không có nhiều tác phẩm nên danh tiếng đã sa sút nhưng đặt trong giới ca hát cô vẫn như cũ là một tiền bối cần được kính trọng.
Cho dù là cô ta, lấy lòng lâu như vậy nhưng cô ta vẫn chưa bao giờ thấy Hứa Âm cười gần mình như vậy.
Ai ngờ vừa nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt liền chạm phải ánh mắt của Khương Lệnh Hi.
Đôi mắt kia bên trong bình tĩnh lại mang theo mấy phần tự như trời sinh nghiêm nghị lãnh ý, Lâm Tuyết Phi gắng sức tự nhủ trong lòng mình không được tỏ ra hèn nhát, nhưng giây tiếp theo, vẫn là khống chế không nổi chật vật dời ánh mắt.
Khương Lệnh Hi, thực đúng là tốt!
Mãi cho đến khi giọng hát du dương của vở kịch Hoàng Mai vang lên trên sân khấu, Lâm Tuyết Phi mới từ trong ảo não lấy lại tinh thần, vừa nghe trong lòng vừa thầm nhớ lại những gì Hoàng ca đã nói với cô trước đó.
Mình không thể thỉnh thoảng lại bị ảnh hưởng bởi Khương Lệnh Hi nữa!
May mắn thay, buổi ghi hình chương trình mấy chốc nữa sẽ sớm kết thúc. Nghĩ đến đây, nội tâm cô ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Khương Lệnh Hi nhìn thấy Lâm Tuyết Phi dời mắt nhìn đi chỗ khác trước, lại một lần nữa xác định, cô căn bản không cần phải cẩn thận cô gái này, thậm chí còn không có tư cách ghi vào danh sách đen của cô.
Tiết mục cuối cùng của Sa Mạn cũng nhận được những tràng pháo tay không ngớt.
Khương Lệnh Hi đã lâu không nghe Hoàng Mai kịch, híp mắt, lặng lẽ nghe hết toàn bộ, nửa điểm tâm trí đều không để ý đến Lâm Tuyết Phi vẫn đang một mình tức giận.
Đợi sau khi Sa Mạn chào cảm ơn, tất cả những người tham gia biểu diễn đều quay trở lại sân khấu, cùng với đạo diễn Triệu một lần nữa gửi lời cảm ơn đến khán giả vì lòng hiếu khách nồng hậu của họ trong những ngày qua.
Ở hậu trường, Khương Lệnh Hi và Sa Mạn còn phải tháo trang sức thay quần áo, may mắn là máy ảnh đã tắt, Lộ Tranh Tranh cũng vui vẻ chạy tới giúp đỡ.
"Chị Hi Hi, chị đợi một chút. Em chụp hai tấm rồi chị lại tháo."
Khương Lệnh Hi đành phải mặc cô, tạo dáng xong thì được Lộ Tranh Tranh tách tách chụp cho một hồi.
“Không phải nói chụp hai tấm thôi sao?”
"Phải chụp nhiều chứ, sau đó lại chọn ra hai tấm đẹp nhất."
"……Được thôi!"
Sa Mạn ngồi trước bàn trang điểm, đang được người trong đoàn của Đàm gia giúp tháo trang sức trên đầu, trong gương bà nhìn thấy Khương Lệnh Hi dù mệt mỏi nhưng vẫn hợp tác chụp ảnh với trợ lý, không khỏi nhướng mày.
Bà còn nhớ rõ lúc trước khi Khương Lệnh Hi gặp tai nạn, có lần trợ lý vô ý làm hư thứ gì đó, sau khi ghi hình xong trong ngày liền nhận một trận mắng từ Khương Lệnh Hi, trực tiếp khóc một trận.
Bây giờ nhìn cảnh tượng này, có cảm giác khá thần kỳ.
Nhìn một chút, trong đầu bà chợt lóe lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ Khương Lệnh Hi này có hai nhân cách? Lần này trở về sau tai nạn liền đổi thành một nhân cách khác?
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất